Mà phía trên tòa nhà hình tháp bắt mắt nhất ở tổng bộ Xí nghiệp Thiên Sứ, chính là một tấm áp- phích to lớn quay ảnh chụp của Hạ Lục Đế.
Ái Lạc ngồi ở trong văn phòng, nhìn tin tức của Đế Á Qua liên tiếp gửi tới, không kìm được lộ vẻ cười cười:
- Đây là tới tìm ta chi trả đây!
- Tuy nhiên, Đế Á Qua làm việc cũng coi như khéo léo!
Gã trợ thủ của Ái Lạc đứng ở bên cạnh nhỏ giọng nói.
- Đi! Nói cho Đế Á Qua biết, Xí nghiệp Thiên Sứ nguyện ý không ràng buộc đưa tặng cho quân đội một chiếc Ma Văn Đại Mẫu Hạm cấp vạn vương bảo tọa! Tuy nhiên, với điều kiện tiên quyết là hy vọng hắn có thể hoàn toàn cởi mở!
Ái Lạc suy nghĩ một chút, rồi phân phó cho trợ thủ.
Mà lời này của Ái Lạc cũng tương đối mịt mờ, nửa câu trước là ban cho lợi lộc, nửa câu sau không thể chối cãi chính là cảnh cáo: Đó chính là hy vọng Đế Á Qua không cần dẫm vào vết chân của Tổng Thống tiền nhiệm, ủng hộ Lạc Đan Luân đế quốc thì hết thảy đều dễ nói, còn nếu làm trái ngược thì không cần nói.
Cứ như vậy, ba tháng nhoáng lên một cái mà qua, Lạc Đan Luân đế quốc gần như toàn bộ đi vào chính quy, phạm vi lãnh thổ quốc gia cơ bản đã xác lập Tập đoàn Thiên Xà, Tập đoàn Thợ Săn, căn cứ Hải Quân ba đại tập đoàn này, cũng hoàn toàn triệt để tiến vào sản xuất toàn diện.
Nhất là Tập đoàn Thiên Xà, một lần nữa bắt đầu nhận được Hàn băng vạn năm của Tiêu Hoằng tiếp tế tiếp viện, các loại Ma Văn khung máy móc, cũng đã bắt đầu tiến hành sản xuất đại quy mô.
Căn cứ Hải Quân trừ không ngừng nghiên cứu sản xuất, chế tạo Ma Văn chiến hạm, ngoài ra cũng bắt đầu một lần nữa chế tạo Liệt Qua Chiến Giáp.
Thậm chí xí nghiệp Thiên Sứ, đã bắt đầu gửi đơn đặt hàng tới căn cứ Hải Quân, song phương đang tiến hành tiến thêm một bước bàn bạc.
Nói tóm lại, hiện tại sau khi Lạc Đan Luân đế quốc phục khắc theo chế độ của Á Bình Ninh liên hợp thể, đã bắt đầu phát triển toàn phương vị.
Các ngành sản xuất đều như thế, thậm chí Tập đoàn Thiên Xà, Tập đoàn Thợ Săn, căn cứ Hải Quân, rất có chiều hướng trở thành ba đầu sỏ của Lạc Đan Luân đế quốc, theo sát phía sau ba đầu sỏ này là các xí nghiệp cỡ trung như lang như hổ.
Đối với chuyện này Tiêu Hoằng cùng với chính phủ Đế Quốc không làm ra bất kỳ hạn chế gì, bởi vì chỉ có cạnh tranh và đào thải tàn khốc mới có thể giúp cho Lạc Đan Luân Đế Quốc rất nhanh quật khởi.
Về phần những xí nghiệp kia dựa vào lũng đoạn tài nguyên quốc gia để phát triển lên, ở Lạc Đan Luân Đế Quốc là tuyệt đối không cho phép. Vẫn là câu nói kia: Nền tảng lập quốc của Lạc Đan Luân Đế Quốc chính là phấn đấu lập quốc, cường điệu cạnh tranh tàn khốc, cùng với khôn sống mống chết, các ngành các nghề kiên quyết ngăn chặn hạng người chiếm hầm cầu mà không thải “hàng”.
Bao gồm Tiêu Hoằng đều như nhau, làm không được thì truất phế để người có tài năng lên thay vị trí.
Chính là ba tháng này, quốc khổ của Lạc Đan Luân Đế Quốc đã bắt đầu trở nên vô cùng dồi dào, phúc lợi công dân cũng bắt đầu dựa theo mong muốn cấp phát ra.
Cho tới bây giờ, tất cả trường học đã vận hành bình thường, công dân yên ổn làm ăn, Tiêu Hoằng mới bắt đầu hạ lệnh kiến tạo căn cứ quân sự.
Mà hiện giờ dân cư của Lạc Đan Luân đế quốc, không tính mấy chục triệu người trên Ma Duệ Tinh, cùng với 18 ti người Thượng Bang không quân tới hết thảy muốn thoát khỏi Lạc Đan Luân đế quốc, thề sống chết cũng muốn quay về Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, số lượng dân cự của Lạc Đan Luân đế quốc đã duy trì ở khoảng 7 tỉ người.
7 ti người này, phần lớn đều là dân nghèo không có năng lực rời đi, ở Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc nơi đó, xem, như là tầng lớp dân chúng thấp nhất.
Hiện giờ sau khi được hưởng thụ toàn bộ phúc lợi, cuộc sống của những người này so với trước kia tốt hớn nhiều lắm, tối thiệu không có áp bức, không có hạn chế nghiêm cấm các phương diện, không có chiếu rọi hào quang của Áo Cách Tư Thần... Bọn họ có thể sống một cuộc sống tự do bình đẳng.
Trẻ con cũng hưởng thụ mười hai năm giáo dục chất lượng tốt miễn phí.
Thẳng đến thời điểm này, dân nghèo Thượng Bang mới đột nhiên cảm thấy mình có cuộc sống giống người, tối thiểu có thể nhận được tôn trọng của người khác. Thậm chí bọn họ cảm thấy lưu lại mới là điều may mắn nhất của mình.
Đều nói Tiêu Hoằng là Ma đầu, nhưng sự thực là như thế này sao? Cho dù là vậy thì có thể làm gì chứ? Tối thiểu hiện tại bọn họ có nhà lớn để ở, có thức ăn chất lượng tốt, có gan nói “không” với bất luận kẻ nào... Với những người dân nghèo mà có những thứ này, bọn họ còn cầu gì nữa chứ?
Ở trong vương điện Tử La Lan Thành, Tiêu Hoằng nhìn trên bộ Ma Văn thông tin, từng bộ từng bộ tư liệu, kinh tế của Lạc Đan Luân Đế Quốc đang tăng trưởng toàn diện, trên gương mặt tiều tụy của Tiêu Hoằng, rốt cục bắt đầu lộ ra vẻ tươi cười, gần đây trừ Khang Du thường xuyên thúc giục Tiêu Hoằng “trả tiền”, thực ra cũng không có chuyện gì phiền lòng.
Làm cho người ta có cảm giác, hiện tại Lạc Đan Luân Đế Quốc giống như một ngọn lửa nhỏ đang bốc cháy lên, đang từng chút từng chút trở nên hừng hực.
Nhưng mà đúng lúc này, Ngoại vụ đại thần Chu Khải của Lạc Đan Luân đế quốc, một lần nữa đi đến gặp Tiêu Hoằng, sau khi cúi mình cung kính chào, vẻ mặt không yên báo cáo:
- Báo cáo bệ hạ, tuy rằng Âu Tái Nhân của Á Bình Ninh liên hợp thể cực lực du thuyết, nhưng hơn phân nửa hội nghị bầu bằng phiếu vẫn không có thông qua. Hội trưởng An Khải Thụy của Hội nghị liên hợp một lần nữa bác bỏ quyền hợp pháp lập quốc của chúng ta. Đồng thời vừa mới với danh nghĩa Hội nghị liên hợp Thái Qua ở Lai Mang Công Nghĩa Quốc, bắt giữ một số hạm đội vận tải của chúng ta, nói là chúng ta không có quyền hợp pháp thông thương giữa các tinh.
“Ầm!”
Gần như ngay lúc Chu Khải vừa mới báo cáo xong, lập tức bàn tay của Tiêu Hoằng vỗ thật mạnh trên mặt bàn, sắc mặt đã trở nên một màu xanh mét:
- Chết tiệt! Còn không chịu để yên, giẫm lên mặt mũi mới chịu hay sao?
Các quan viên cấp cao khác trong Đại Vệ Vương Thính nghe tiếng vỗ kích động như thế, thân mình không kìm được run lên. Trên thực tế, cũng không trách Tiêu Hoằng nổi giận: Trong ba tháng đây là lần thứ tám, mỗi khi Tiêu Hoằng tâm tình tốt, thì Hội nghị liên hợp Thái Qua đều tà môn gây nên chuyện ngột ngạt như vậy. Lần này càng kỳ quái hơn, có lẽ là thấy Lạc Đan Luân đế quốc không phản ứng, nên bắt đầu giam giữ hạm đội vận tải của Lạc Đan Luân đế quốc.
- Thế đạo này thật đúng là như vậy, khi dễ người thành thật hay sao? Người đâu! Truyền lệnh cho hạm đội Bất Khuất Dực cùng với thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn, thành viên Thích Khách Minh, cùng với 2 vạn quân đoàn Liệt Qua Chiến Giáp, tức khắc quay về Ma Duệ Tinh!
Không thể nhịn được nữa, rốt cục Tiêu Hoằng phát ra mệnh lệnh như thế.
Nghe được Tiêu Hoằng hạ đạt mệnh lệnh như vậy, mọi người trong Đại Vệ Vương Thính không kìm được thần sắc vừa động, bọn họ dường như dự cảm được điều gì.
- Bệ hạ! Ngài đây là định làm gì?
Ai Nhĩ Phu rất nhanh đứng dậy, lên tiếng hỏi.
- Còn phải hỏi sao? Đương nhiên là để cho Hội nghị liên hợp Thái Qua thông qua thỉnh cầu của chúng ta!
Tiêu Hoằng đáp lại, sắc mặt khó xem đến cực điểm.
Tiêu Hoằng nói ra lời này nghe ra đơn giản, nhưng Ai Nhĩ Phu cùng với mọi người, dường như đều có thể cảm nhận được, phía sau câu nói này rốt cuộc hàm chứa ý nghĩa gì?
Đó chính là tấn công Lai Mang Công Nghĩa Quốc vị trí địa lý của Hội nghị liên hợp Thái Qua. Trên thực tế, từ trước tới nay còn không có một liên hợp thể nào dám làm như vậy, hậu quả chính là càng không thể tưởng tượng được.
Trên thực tế chuyện cho tới bây giờ, cũng chỉ phải làm như vậy, trông cậy vào thành viên của Tân Bối Ba liên hợp thể, Á Tế Á liên hợp thể, Xích Nghĩa liên hợp thể trong hội nghị thông qua thỉnh cầu lập quốc của Lạc Đan Luân đế quốc, gần như là không có khả năng. Mà nếu cứ tiếp tục kéo dài như vậy, đối với Lạc Đan Luân đế quốc có rất nhiều hạn chế, trăm hại mà không một lợi. Tối thiểu công dân trong nước không được bảo vệ, thương thuyền thông tàu thuyền lại là vấn đề lớn.
Một ngày này, theo hạm đội Bất Khuất Dực và vận binh hạm đến quỹ đạo trên không trung Ma Duệ Tinh, Tiêu Hoằng cười Phù Du Hào liền rất nhanh nối với Bất Khuất Hào.
Tiêu Hoằng vừa đi vào tới trong phòng điều khiển chính Bất Khuất Dực, lập tức mệnh lệnh cho Á Nặc Tư, chạy tới Lai Mang Công Nghĩa Quốc!
Trên đường đi, Á Nặc Tư đã hoàn toàn tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện, trong lòng hắn vốn đang tràn ngập nghẹn khuất, Tiêu Hoằng làm như vậy chính phù hợp tâm ý của hắn, bởi vậy, đối với mệnh lệnh của Tiêu Hoằng, A Nặc Tư hoàn toàn phục tòng, lập tức mệnh lệnh cho hạm đội Bất Khuất Dực tức khắc chạy tới hướng Lai Mang Công Nghĩa Quốc.
Mà Lai Mang Công Nghĩa Quốc ở vào khu trung tâm Thái Qua Vũ Trụ, cách phía đông Lạc Đan Luân đế quốc cũng không xa xôi lắm, chạy ra khỏi Thánh Ni Tinh Quận, tiếp tục xuyên qua Tát Ni Công Quốc của Bắc Áo liên hợp thể liền có thể tới nơi, hành trình cũng chỉ có hai ngày.
Theo Tiêu Hoằng tự mình suất lĩnh hạm đội Bất Khuất Dực xuất phát, Áo Thác và Ai Nhĩ Phu cùng tự hiểu lòng không tuyên bố, đều bí mật hạ lệnh cho tất cả quân đội Lạc Đan Luân, tiến vào chuẩn bị trang bị chiến đấu.
Bọn họ rất rõ ràng chuyển đi này của Tiêu Hoằng, làm không tốt sẽ chọc phải tổ ong vò vẽ.
Đương nhiên, Lạc Đan Luân Đế Quốc thật ra không sợ chiến tranh chút nào, dù sao địch nhân đã nhiều như vậy rồi, nếu muốn đánh vậy cứ đến đi! Lạc Đan Luân Đế Quốc đã trở lại trên lãnh thổ của mình mà lại không được thừa nhận, bị làm khó dễ, điều này quả thật rất khi dễ người.
Nhất là bắt giam hạm đội vận tải, đả thương hạm viên, điều này đối với bất kỳ một quốc gia nào có tôn nghiêm, đều là chuyện không thể dễ dàng tha thứ, nhất là với danh nghĩa của Hội nghị liên hợp Thái Qua bắt giam giữ.
Ở trên Thánh Bình Tinh của Lai Mang Công Nghĩa Quốc, hiện giờ vấn đề lập quốc của Lạc Đan Luân đế quốc đã trở nên giằng co không chịu nổi. Sáu đại Liên hợp thể trực tiếp chia làm hai phe phái, có thể nói đối chọi gay gắt.
Trên thực tế, đối với Lạc Đan Luân đế quốc cùng với Tiêu Hoằng, Hội nghị liên hợp Thái Qua này vốn đã không có tác dụng gì tốt, từ lúc Thiên Tế Tinh bị xâm nhập, Mạc Cáp Đốn xuất động, người Lạc Đan Luân lang bạt kỳ hồ, Hội nghị liên hợp Thái Qua đã làm được gì chứ?
Hiện tại người Lạc Đan Luân đoạt lại lãnh thổ quốc gia thuộc về mình, ngược lại kiếm chuyện làm khó xử, mà Đại công công của Lai Mang Công Nghĩa Quốc, cũng chính là Trưởng quan cao nhất của Lai Mang Công Nghĩa Quốc, lại rõ ràng có ý thiên vị Xích Nghĩa liên hợp thể.
Giờ khắc này, trong đại sảnh nghị sự của liên hợp hội nghị, trên màn hình chính là Âu Tái Nhân tân nhiệm Tổng Thống Á Bình Ninh liên hợp thể đang khẳng khái điều trần với các nghị viên của Hội nghị liên hợp Thái Qua. Trên mặt hắn tràn ngập vẻ linh hoạt, sắc bén, hoàn toàn không nhìn ra mảy may dáng vẻ thấp thỏm lo âu thời điểm ở trước mặt Cách Lâm.
- Từ xưa đến nay, lãnh thổ quốc gia của Lạc Đan Luân đế quốc hiện tại, chính là lãnh thổ quốc gia của Lạc Đan Luân đế quốc. Người ta dùng sức mạnh đoạt lại, hiện tại người ta yêu cầu tính hợp pháp chính là trái pháp luật sao? Nhớ ngày đó, thời điểm Cao Tương Chân Nghĩa Quốc đuổi đi người Lạc Đan Luân, các ngài lại ở nơi đâu? Các ngài không phải đã cho phép Cao Tương Chân Nghĩa Quốc có được địa vị hợp pháp sao? Lúc trước Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc đuổi gϊếŧ Tiêu Hoằng, các ngài lúc đó chẳng phải thừa nhận địa vị hợp pháp của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc sao? Pháp quy của Hội nghị liên hợp Thái Qua, đều chạy đi đâu hết rồi? Công lý của Thánh Bình Tinh hiện tại đã bắt đầu đi trật đường rồi sao?
Âu Tái Nhân khẳng khái điều trần.
Luận về tài ăn nói, Tổng Thống của Á Bình Ninh liên hợp thể, tuyệt đối không có người nào yếu kém, nếu không giỏi tài diễn thuyết tranh cử, tranh luận cùng với các ứng viên Tông Thống khác, căn bản là không thắng lợi đắc cử được.
- Hành vi của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc cùng với Cao Tương Chân Nghĩa Quốc quả thật thiểu tính ổn thỏa, nhưng Tiêu Hoằng cùng với tộc nhân của hắn, tiến hành một lần diệt tộc cực kỳ tàn ác với Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, trong vòng một tuần gϊếŧ hại 250 triệu người dân Cao Tương thì lại giải thích thế nào?
Một gã nghị viện của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc hỏi ngược lại.