Theo chiếc Ma Văn chiến hạm này ngừng đậu ở bên cạnh Tiêu Hoằng liền thấy Phất Minh Qua và Kiều Lâm Sâm hai người chậm rãi đi ra, nhất là Phất Minh Qua mặt đầy vẻ tươi cười.
- Bệ hạ! Ngài xem, như thế nào? Căn cứ Hai Quân ở Vạn Trúc Thị vừa mới sản xuất được một chiếc Ma Văn chiến hạm, toàn bộ đều là từ căn cứ Hải Quân hoàn thành, hoàn toàn kế thừa ý nghĩ của Cổ Đức Hào, có tăng thêm rất nhiều thứ của căn cứ Hải Quân, phương diện tính năng không thua kém với Ma Văn chiến hạm bình thường!
Phất Minh Qua đi tới bên cạnh Tiêu Hoằng, mặt mày sáng rực nói.
Có thể sản xuất ra Ma Văn chiến hạm, như vậy cũng có ý nghĩa Lạc Đan Luân đế quốc bắt đầu có được công năng chế tạo sức chiến đấu.
Tiêu Hoằng đánh giá một chút chiếc Ma Văn chiến hạm mới tinh này, trên mặt cũng tràn ngập ý cười:
- Thực không tệ! Như vậy cứ bắt đầu tiến hành thí nghiệm đi, một khi thông qua kiểm tra do lường, ta trước đặt hàng cho căn cứ Hải Quân các ngươi năm chiếc!
- Cái này ngài cứ yên tâm đi, căn cứ Hải Quân chế tạo ra thứ gì, cam đoan không có bất kỳ vấn đề!
Phất Minh Qua vỗ ngực cam đoan.
Nhìn lại Tiêu Hoằng, thời điểm này đã dời ánh mắt nhìn ngay Kiều Lâm Sâm, dáng vẻ vô cùng thoải mái:
- Chủ quản Kiều Lâm Sâm! Người ta đã đưa hàng ra, của ngươi đâu?
- Cái gì cũng không có, hết thảy nghiên cứu trước kia, đều bị ta phủ định hết sạch!
Thời điểm Kiều Lâm Sâm nói ra lời này, có thể nói rất hiên ngang lẫm liệt, nhìn không ra chút hổ thẹn nào.
- Như thế nào? Lại có phát hiện điều gì mới à?
Tiêu Hoằng nhìn lướt qua Kiều Lâm Sâm, thử tính hỏi.
- Đúng vậy! Đâu chỉ là phát hiện mới, một khi nghiên cứu sản xuất thành công, đó tuyệt đối là tác phẩm kinh thể! Bệ hạ! Vật này, nói vậy ngài hẳn là thường xuyên đùa nghịch phải không?
Kiều Lâm Sâm nói xong, liền lấy ra tổ Ma Văn thông tin của Tập đoàn Thiên Xà sản xuất. Chỉ có điều, nhìn qua đã có vẻ cũ kỳ không chịu nổi, vừa thấy liền biết Kiều Lâm Sâm đã tháo dỡ, nghiên cứu vô số lần rồi.
- Đúng vậy!
Tiêu Hoằng vừa thấy bộ Ma Văn thông tin, thuận miệng đáp lại.
- Mạc Hi phát minh ra loại vật này, cùng với Mộ Khê Nhi đưa ra sáng ý, hai người đó quả thực chính là thiên tài, thiên tài siêu cấp! Họ sử dụng năng lực chế tạo công nghiệp cường hãn, mới có thể làm cho một tổ hợp Ma Văn vốn bằng cỡ một cái thùng trước đó, toàn bộ dung hợp vào trong một cái vật thể kim loại nho nhỏ như vậy, đồng thời có thể phát huy ra 120% công hiệu của nó. Đây khảng định là một phát minh thay đổi thế giới! Chúng ta vì sao không ứng dụng loại kỹ thuật này vào trong Ma Văn chiến hạm? Thử nghĩ một chút: Một cái tổ hợp Ma Văn bằng cỡ cái thùng có thể hoàn thành thu nhỏ lại đến loại tình trạng này, trong không gian rộng lớn bay nhảy, tự nhiên có thể làm ra rất nhiều chuyện!
Kiều Lâm Sâm nói, hai mắt tòa sáng. Trên thực tế, trên đường đến đây, Kiều Lâm Sâm đã lầm bầm lẩm bẩm lập đi lặp lại điều này ở bên tai Phất Minh Qua, nếu như không tới Ma Duệ Tinh sớm có lẽ Phất Minh Qua đã hoàn toàn phát điên mất rồi.
Kiều Lâm Sâm này rõ ràng chính là một người say mê khoa học đến điên cuồng.
Mà Tiêu Hoằng nghe nói như thế, sắc mặt trở nên nghiêm túc. Kiều Lâm Sâm nói ra lời này rất có đạo lý, không gian bay nhảy bất cứ gì đều không cần làm, toàn bộ dùng hộ giáp thêm vào, nói vậy đều sẽ chế tạo ra Ma Văn chiến hạm chịu đựng lực công kích vô cùng.
- Ngươi có ý tưởng gì háy?
Tiêu Hoằng lên tiếng hỏi.
- Theo trước đây ta nói qua với ngài, dung nhập loại kỹ thuật này trong đó, có thể chế tạo ra một chiếc Ma Văn chiến hạm vô cùng cường đại, thuộc loại với một địch ba. Hơn nữa ta đã đạt thành hiệp nghị với Mộ Khê Nhi và Mạc Hi của Tập đoàn Thiên Xà, bọn họ nguyện ý cùng chung nghiên cứu sản xuất loại Ma Văn chiến hạm kiểu mới này!
Kiều Lâm Sâm nói với vẻ thành khẩn.
Tiêu Hoằng nghe nói như thế, tiếp theo liền đứng ở khu vực ranh giới Phan Đóa Thành, bắt đầu bàn tính với Kiều Lâm Sâm, hai người có thể nói càng nói chuyện càng hợp ý nhau.
Phất Minh Qua đứng một bên nhìn thấy bộ dáng của Tiêu Hoằng và Kiều Lâm Sâm như vậy, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, thầm nghĩ trong lòng: “Đúng là hai kẻ điên!”
Ước chừng trôi qua hai giờ, Tiêu Hoằng và Kiều Lâm Sâm trao đổi nhau mới tính chấm dứt. Đồng thời Kiều Lâm Sâm cũng sử dụng bộ Ma Văn thông tin ghi lại tất cả mọi ý kiến lời nói vào trong đó, đợi trở về sẽ nghiên cứu lại cho tốt. Lúc này Kiều Lâm Sâm đối với Ma Văn chiến hạm sắp chế tạo, lại càng ôm lòng hướng tới.
- Còn có một việc, căn cứ Hải Quân tu sửa cũng coi như xong, Phất Minh Qua và Kiều Lâm Sâm, nơi đó toàn bộ giao cho các ngươi!
Tiêu Hoằng nói tiếp.
Gần như ngay lúc Tiêu Hoằng không ngừng phân phó các hạng mục, tổ Ma Văn thông tin của Tiêu Hoằng bỗng nhiên truyền đến một hồi chấn động, lấy ra vừa nhìn thấy, cả người Tiêu Hoằng lập tức cứng đờ, trên mặt thoáng hiện ra cùng một dạng. Thỉnh cầu gọi đúng là Quốc vương Khang Du của Gia Đô Đế Quốc.
“Chủ nợ tới cửa!”
Phất Minh Qua, Ai Nhĩ Phu nhìn thấy hiện lên tên Khang Du, thầm nghĩ trong lòng.
Nhìn lại thời điểm này, Tiêu Hoằng hít sâu mấy hơi cho sắc mặt của mình trở nên khổ não một chút, sau đó tiếp nối liên lạc, trực tiếp chào:
- Thế nào, Khang Du bệ hạ! Có chuyện gì?
- Đầu tiên, ta đại biểu Gia Đô Đế Quốc chúc mừng Lạc Đan Luân Đế Quốc thành công phục quốc!
Khang Du cười cười nói.
- Chúc mừng cái gì chứ! Hiện tại ta nghèo trắng tay, công việc lại nhiều sắp xỉu rồi đây!
Tiêu Hoằng vô cùng cung kính đáp lại.
- Không có vấn đề gì đâu! Tập đoàn Thợ săn và Tập đoàn Thiên Xà chính là hai đại tập đoàn nhất lưu giữa các tinh, tiền đồ vô lượng, mà còn có chỉ huy anh minh của ngươi, chắc chắn sẽ phát triển rất nhanh!
Khang Du như trước cười nói, tuy nhiên phía sau vẻ tươi cười này, dường như còn có mang theo một chút thâm ý.
- Anh minh cái gì chứ! Còn không phải hoàn toàn dựa vào các thuộc hạ giúp mới được đấy!
Tiêu Hoằng đáp lại.
- Đừng khiêm nhường nữa! Nói chính sự đi: Nếu Lạc Đan Luân đế quốc đã ổn định rồi, hơn nữa lại có hạm đội Bất Khuất Dực trợ trận, Tiên Nữ Hào của ta cùng với Áo Thác, hẳn là trả lại cho ta được rồi chứ?
Khang Du nói thẳng ra chủ đề.
- Khang Du bệ hạ! Ngài gấp cái gì vậy, đâu được! Đã tới hai tháng đâu, hiện tại mới chỉ qua một tháng, ngài yên tâm, đến đúng thời gian ấn định ta sẽ trả lại cho ngài đoàn chiến đấu Mẫu Hạm Tiên Nữ và Áo Thác. Hiện tại Lạc Đan Luân đế quốc cũng chưa ổn định, cũng không biết Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc có phản công hay không. Hiện tại Áo Thác là chỗ dựa của mọi người, dù sao ngài cũng phải để ông ta tiếp tục phân phối nhiệm vụ cho thủ hạ chứ?
Tiêu Hoằng bày ra một bộ dáng khổ sở nói.
Khang Du thấy vẻ mặt khó xử của Tiêu Hoằng kia, ngẫm nghĩ lại cũng đúng! Trước đã nói thời gian hai tháng, hơn nữa hiện tại rút đi Áo Thác, cũng hơi có chút bất cận nhân tình.
- Được rồi, ta hy vọng ngươi nói thì giữ lời, như vậy sẽ không quấy rầy ngươi nữa!
Khang Du đáp lại một câu, rồi cắt liên lạc.
Theo hình ảnh Khang Du biến mất, lập tức vẻ mặt khó xử của Tiêu Hoằng lại trở nên như có điều suy nghĩ: Đối với Tiên Nữ Hào, trả lại đúng là phải trả lại, nhưng Áo Thác này...
- Ai Nhĩ Phu! Ngươi nói xem nếu muốn mặt dày mày dạn lưu lại một người, thì biện pháp gì tốt nhất?
Tiêu Hoằng nhìn về phía Ai Nhĩ Phu, lên tiếng hỏi.
- Bệ hạ nói, hẳn là Áo Thác phải không? Điều đó không có gì ngoài: Chính là một lôi kéo hai khóc than nhờ cậy!
Ai Nhĩ Phu nói tiếp:
- Cái này với thiếu nợ không trả là một đạo lý!
- À!
Tiêu Hoằng ngẫm nghĩ một lúc, sau đó ừm một tiếng. Chuyện thế này, cũng chỉ có một biện pháp như vậy:
- Đến lúc đó, còn hy vọng ngươi, thường ngày đi lại nhiều hơn với Áo Thác lôi
Kéo chắp nổi một chút!
- Hiểu rồi!
Ai Nhĩ Phu cười cười nói.
Ngay lúc Tiêu Hoằng trò chuyện với mấy người Ai Nhĩ Phu, Ma Văn thông tin của Tiêu Hoằng lại một lần nữa truyền đến chấn động, thỉnh cầu liên lạc, chính là Ngoại vụ đại thần Chu Khải.
- Bệ hạ! Hội nghị liên hợp Thái Qua vừa mới một lần nữa bác bỏ tính hợp pháp ở Thái Qua Vũ Trụ của Lạc Đan Luân năm đế quốc chúng ta!
Theo Tiêu Hoằng tiếp nối liên lạc, Chu Khải sắc mặt âm trầm, báo cáo với Tiêu Hoằng, trên mặt hoặc ít hoặc nhiều có chút nghiêm trọng. Hội nghị liên hợp Thái Qua thủy chung không thừa nhận tính hợp pháp của Lạc Đan Luân đế quốc, như vậy sẽ sinh ra rất nhiều phiền phức, nhất là quyền lợi hợp pháp của thương vụ thông tàu thuyền, cùng với hưởng thụ quyền lợi bình đẳng giữa các quốc gia.
Nhìn lại Tiêu Hoằng, nghe báo cáo như thế, vốn vẻ mặt đang thoải mái liền dần dần trở nên âm trầm. Đừng nhìn hội nghị liên hợp Thái Qua yếu đuối tới trình độ nhất định, trên cơ bản không thể dẫn đến tác dụng trọng yếu gì, nhưng việc hạn chế thương vụ thông tàu thuyền, thực thi hạn chế tài liệu nhập khẩu, công dân bổn quốc cũng không thể nhận được quyền lợi bình đẳng ở các khu vực khác vân vân... Cái này giống như con cóc nhảy lên chân, dù không cắn người người cũng ghế tởm.
- Ta đã biết!
Tiêu Hoằng lạnh mặt xuống nói xong, liền cắt liên lạc.
Cùng lúc đó, ở Á Bình Ninh liên hợp thể, toàn dân tổng tuyển cử Tổng Thống đã tiến vào thời điểm mấu chốt cuối cùng. Rốt cục đã xác định được bổn người được đề cử Tổng Thống, không sai biệt lắm đều là phú hào siêu cấp, bản thân có tài sản mấy trăm ti. Đồng thời phía sau lưng đều có tập đoàn tài chính siêu cấp ủng hộ. Từ đó giúp cho họ có cũng đủ nhiều tài chính để dùng cho các phương diện tuyên truyền, diễn thuyết, lôi kéo thêm nhiều phiếu bầu.
Giờ khắc này, Cách Lâm như trước đang ngồi ở trong văn phòng, nhìn hình thức tổng tuyển cử Tổng Thống. Trong số bốn người đó, ba phú hào có cả trăm tỉ cùng tiến lên, điên cuồng tiến hành đủ kiểu loại diễn thuyết, và không ngừng nêu rõ chính sách trị quốc của bản thân. Kể từ đó, thu hút ủng hộ của dân chúng tự nhiên mà vậy một đường tiêu thăng.
Duy chỉ có một người ứng cử tên là Âu Tái Nhân, ít nhiều có vẻ ảm đạm không tỏa sáng, gần như sắp bị người ta quên đi.
Cách Lâm cứ như vậy nhìn lên màn hình trước mặt, đầu ngón tay già nua nhẹ nhàng gỗ gõ mặt bàn, biểu tình trên mặt không có chút đổi sắc. Đám người Ái Lạc, Vưu Kim ở bên cạnh cũng đều trầm mặc không lên tiếng, dường như cũng đang suy tư.
- Vưu Kim! Đi gọi người tên là Âu Tái Nhân kia tới đây!
Ước chừng qua mười mấy phút, Cách Lâm mới đưa ra phân phó như thế.
- Dạ!
Vưu Kim hết sức thành kính lên tiếng, rồi chậm rãi đi ra ngoài.
Thời điểm này, Âu Tái Nhân đang ở trong thư phòng nhà mình, chắp tay sau lưng đứng ở sát trước cửa sổ. Thoạt nhìn hấn đại khái hơn bốn mươi tuổi, làn da ngăm đen, dáng người không to lớn lắm. Giờ phút này hắn đứng đó với vẻ mặt không cam lòng.
Nếu nói về tài năng, hắn không kém hơn so với bất luận kẻ nào. Hơn nữa sách lược trị quốc của hắn cũng cực kỳ hoàn thiện, khuyết điểm duy nhất chính là hắn không có tiền, sau lưng cũng không có tập đoàn tài chính khổng lồ nào ủng hộ và cường lực tuyên truyền, chỉ có một cái tập đoàn tài chính nho nhỏ, hiện tại cũng sắp chống đỡ không được nữa rồi.
Tài sản cá nhân của hắn chăng qua cũng chỉ có hơn 2 triệu kim tệ.
- Xem ra, đúng thật là không được rồi!
Âu Tái Nhân thì thào lầm bầm một càu.
“Cốc, cốc, cốc...”
Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên truyền đến mấy tiếng gõ cửa, tiếp theo một đứa nhỏ cũng làn da hơi đen thật cẩn thận mở cửa, sau đó giòn tan nói:
- Ba ba... Ngoài cửa có người muốn gặp ba!