- 🏠 Home
- Khoa Huyễn
- Kiếm Hiệp
- Ma Ngân
- Chương 1201: Đại Học Vưu Kim
Ma Ngân
Chương 1201: Đại Học Vưu Kim
Thấy bộ dáng của Bách Lạp Đồ này. Hải Đình Gia lập tức nổi lên lửa giận. Trên thực tế, bắt đầu từ ngày Bách Lạp Đồ đảm nhiệm thủ tịch đại thần nội vụ, Hải Đình Gia vốn đã xem Bách Lạp Đồ không có thuận mắt.
- Được rồi! Ta không cường ép ngươi, ta cũng không ngại nói thẳng: Tình cảnh hiện tại của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc ngươi cũng thấy đấy, cũng không tốt gì lắm! Niệm tình làm đồng sự mấy chục năm, ngươi giúp ta nghĩ một biện pháp, để Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt, san bằng dư nghiệt Lạc Đan Luân!
Hải Đình Gia cố kìm chế lửa giận trong lòng, tận khả năng dùng một loại giọng điệu bình thản nói.
- Vấn đề của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, cũng không phải xảy ra ở trên bản thân người Lạc Đan Luân, cái này giống như một người, chỉ có bản thân xuất hiện vấn đề, mới có thể làm cho mầm bệnh thừa cơ hội bộc phát. Hiện tại mục tiêu hàng đầu của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, không phải đối ngoại, mà là chỉnh lý nội bộ. Muốn quốc gia quật khởi hết thảy cứ tự nhiên thuốc đến bệnh trừ!
Bách Lạp Đồ nhìn Hải Đình Gia, ngẫm nghĩ một lúc rồi lên tiếng nói.
- Phải chỉnh lý nội bộ như thế nào? Làm thế nào để một quốc gia quật khởi?
Hải Đình Gia hỏi tiếp.
- Chính ngài!
Bách Lạp Đồ giơ ngón tay chỉ vào Hải Đình Gia, ngừng một chút rồi nói tiếp:
- Bỏ đi hết thảy tư tưởng vớ vẩn của Áo Cách Tư Thần ngài từ bỏ chức giáo chủ, cải đổi chế độ ngụy thần quyền của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, trở thành chế độ đại nghị, nguyên thủ tối cao của quốc gia, cùng với các quan viên địa phương, toàn bộ đổi lại là dân tuyển ý nghĩa chân chính, dồn lực thực hành mở ra hệ thống giáo dục, bằng vào sự ưu tú của chủng tộc Thượng Bang, quật khởi trở thành như Á Bình Ninh liên hợp thể, cũng không phải là việc khó...
- Vô liêm sỉ, câm miệng!
Không đợi Bách Lạp Đồ nói xong câu nói kế tiếp, Hải Đình Gia liền trực tiếp bùng nổ:
- Dám cả gan khinh nhờn Áo Cách Tư Thần, ngươi tên vô liêm sỉ này!
- Khinh nhờn Áo Cách Tư Thần ngài giận thực sao? Ta nghĩ là uy hϊếp đến quyền lợi trong tay ngài, ngài mới phẫn nộ như thế mới đúng? Tuy nhiên, rốt cuộc là ta vô liêm sỉ, hay là ngài vô liêm sỉ, người bên ngoài Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc đều thấy được rõ ràng!
Bách Lạp Đồ nhìn chằm chằm vào Hải Đình Gia, nổi giận nói.
- Xem ra ngươi ở nơi này đủ rồi!
Giờ khắc này Hải Đình Gia đã nổi trận lôi đình, rít gào kêu lên:
- Người đâu!
- Giáo chủ đại nhân!
Ngay lập tức, nhìn ra ngoài cửa, hai gã binh sĩ Thượng Bang đi vào.
- Áp giải Bách Lạp Đồ đến ngục giam giữa các tinh cho ta!
[ truyen cua tui dot net ] https://truyen
cuatui.net/ Hải Đình Gia ra lệnh cho hai tên binh sĩ.
- A? Cái này...
Hai gã binh sĩ Thượng Bang nhìn Bách Lạp Đồ, trong lòng tràn ngập cố kỵ! Ở trong lòng bọn họ, đó chính là Bách Lạp Đồ đấy!
- Chấp hành đi!
Hải Đình Gia phẫn nộ nói.
- Dạ, giáo chủ!
Hai gã binh sĩ Thượng Bang hồi đáp, rồi đi tới bên cạnh Bách Lạp Đồ.
Nhìn lại Bách Lạp Đồ cũng không cần binh sĩ Thượng Bang ra tay, tự mình đứng dậy cất bước đi ra ngoài.
Ở Ma Duệ Tinh của Lạc Dạn Luân, Đế Quốc, tin tức cụ thể về Bách Lạp Đồ, Tiêu Hoằng cũng không biết được, liên tiếp trải qua nửa tháng hết ngày dài lại đêm thâu, cả người Tiêu Hoằng thoạt nhìn hoặc ít hoặc nhiều đã có chút tiều tụy.
Tuy rằng trong cuộc sống từng nhà từng hộ ở Thiên Tế Tinh đã một lần nữa trở về lại Thiên Tế Tinh, các phương diện vui sướиɠ hướng tới quang vinh, trăm phế chờ hưng thịnh. Nhưng những vấn đề cần giải quyết vẫn còn nhiều lắm. Dù sao lần này cũng không giống như dĩ vãng, chỉ có một Thiên Tê Tinh, mà cả Ma Duệ Tinh toàn bộ là Lạc Đan Luân đế quốc.
Về phần hội nghị quốc gia, Trưởng Lão Viện đã thành lập. Thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn một thế hệ già lão, toàn bộ gia nhập Trưởng Lão Viện, ngoài ra còn có một số người mới tài năng trác tuyệt về phần Dân Chúng Viện cũng đã bắt đầu tiến hành tuyển cử trong tích cực. Địa vị của họ ở trong Lạc Đan Luân là bình đẳng với Tiêu Hoằng.
- Bệ hạ! Bốn tinh quận chúng ta chưởng quản, phần lớn khu vực đã bắt đầu xuất hiện bạo loạn, rất nhiều người công nhiên phát sinh chống cự lại với thành viên Sở cảnh vệ chúng ta, phát ra khẩu hiệu là thề sống chết không làm nô dịch vong quốc, nói chúng ta là giam giữ bọn họ!
Cổ Tư đứng ở trước mặt Tiêu Hoằng, báo cáo với Tiêu Hoằng.
Tiêu Hoằng ngồi ở trên vương tọa, khép hờ hai mắt, không ngừng lấy tay vuốt chóp mũi, cả người nhìn qua thực mệt nhọc.
- Nói cho bọn họ biết, bốn tinh quận này đều từng là lãnh thổ của Lạc Đan Luân Đế Quốc, Lạc Đan Luân Đế Quốc sẽ không hạn chế tự do của bất kỳ một công dân nào. Nếu họ có lòng rời tổ quốc, bọn họ hoàn toàn có thể rời đi, quay về Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc đi, Lạc Đan Luân đế quốc sẽ không có bất kỳ ngăn cản gì, với điều kiện tiên quyết là phải xóa bỏ quốc tịch của Lạc Đan Luân đế quốc!
Tiêu Hoằng khẽ mở ra hai mắt đáp lại.
- Dạ, bệ hạ! Để ta đi làm chuyện này!
Cổ Tư nói một câu, rồi xoay người rời đi.
- Mặt khác, từ nửa tháng nay, xuất hiện rất nhiều người Lạc Đan Luân quay về Ma Duệ Tinh, trong đó có một số lớn đều không phải là công dân trước kia của Thiên Tế Tinh!
Tiết Huyền Vinh báo cáo với Tiêu Hoằng.
- Phát ra bố cáo: Công dân Lạc Đan Luân không sinh sống nổi ở các quốc gia khác, hoan nghênh bọn họ trở về. Nhưng đối với những người có được sản nghiệp ở các liên hợp thể khác, hy vọng bọn họ không cần buông bỏ, Lạc Đan Luân Đế Quốc đã ở nơi này, bất cứ lúc nào, chỗ nào, đều là nhà của họ, bất cứ lúc nào họ đều có thể trở về thăm nhà!
Tiêu Hoằng tiếp theo phân phó.
- Dạ bệ hạ!
Tiết Huyền Vinh đáp lại, sau đó liền dựa theo ý của Tiêu Hoằng gửi đi tin tức ra ngoài.
Cứ như vậy thời gian một buổi sáng, Tiêu Hoằng không ngừng phát ra mấy trăm mệnh lệnh hoặc là đề nghị, có thể nói bận rộn không chịu nổi.
Cùng lúc đó, hơn 40 triệu người Lạc Đan Luân quay về đến Ma Duệ Tinh, cùng đã bắt đầu phân bố ở các thành thị đổ nát, thành lập lên từng tòa từng tòa thành thị mới.
Tài chính, cùng với tài liệu sử dụng, đại đa số đều từ rất nhiều đại lão bản của Á Bình Ninh liên hợp thể quyền tặng đưa đến. Để xây dựng lại Ma Duệ Tinh, tu bổ Ma Duệ Tinh bị người Cao Tương phá hư, còn cần cung cấp một lượng lớn tài chính.
Cách Lâm, Ái Lạc còn chưa có ra tay, nguồn tài chính từ Á Bình Ninh liên hợp thể chảy vào cũng đã vượt qua cả ngàn tỉ kim tệ.
Đồng dạng tất cả số tiền này Tiêu Hoằng giao toàn bộ cho Trưởng Lão Viện và Dân Chúng Viện cùng chung nắm giữ, đồng thời thành lập hai cơ cấu chuyên môn do dân chúng tuyển cử, để chuyên giám thị khoản kim tệ này.
Nói tóm lại, ai cũng đừng nghĩ lấy trong khoản tiền này để kiếm lời làm túi tiền riêng.
Thời gian một buổi sáng cứ như vậy vội vàng trôi qua, đảo mắt thời gian tới chính ngọ, đa số mọi người trong Đại Vệ Vương Thính, hầu như đều biết Tiêu Hoằng bận rộn.
- Bệ hạ! Về việc Sở giáo học thành lập trường học kỷ niệm Lạc Đan Luân phục quốc, đã bắt đầu khởi công, tài chính hoàn toàn là do Vưu Kim tiên sinh xuất ra, vị trí thi tuyển chọn ở trong Phan Đóa Thành đổ nát kia!
Phất Lạc lên tiếng nói tiếp với Tiêu Hoằng:
- Nếu bệ hạ có rảnh, có thể đi nhìn xem!
- Đi thôi, hiện tại phải đi một vòng xem rồi!
Tiêu Hoằng nói xong, liền rời vương tọa. Sau đó ngựa không dừng vó, mở ra khe nứt không an, ra hiệu cho Ai Nhĩ Phu cùng đi theo.
Giờ phút này ở phía bắc bán cầu Lạc Đan Luân đang vào đầu mùa xuân, vạn vật đang bắt đầu sống lại, trên bình nguyên Sùng Cao Châu rộng lớn, cây cỏ bắt đầu nẩy mầm xanh tươi, bày ra một màu xanh mờ nhạt.
Tòa cổ thành Phan Đóa Thành của Lạc Đan Luân ngày xưa, rất nhiều công cụ kiến trúc tụ tập ở đây đã hoàn toàn thay đổi, chỉ còn lại có tường đổ vách nát, hiện giờ đã bắt đầu xây dựng lại.
Cảnh tượng giống như ở Ma Duệ Tinh tùy ý có thể thấy được, duy chỉ có Thiên Tế Tinh, Tiêu Hoằng đã hạ lệnh nghiêm cấm phá hủy bất kỳ kiến trúc nào ở bên trong, phải giữ lại toàn bộ để Thiên Tế Tinh trở thành di tích quý báu của Lạc Đan Luân.
Đồng thời đối với rừng rậm bị Cao Tương Chân Nghĩa Quốc phá hủy, cùng với cảnh đẹp đặc biệt ở Ma Duệ Tinh mới cổ, cũng dầu tư một khoản lớn để tu bổ, tận hết khả năng phục hồi Ma Duệ Tinh trở lại hình dáng của hơn 1000 năm trước kia.
Lúc này Tiêu Hoằng, Phất Lạc và Ai Nhĩ Phu, ba người lẳng lặng đứng ở ranh giới Phan Đóa Thành, bốn phía khống có bóng người, làm cho người ta có cảm giác giống như người bình thường dang đi ngắm cảnh.
- Học viện mới dựng lên, đầu tư 30 tỉ kim tệ, khuôn viên trường gần như chiếm nửa diện tích của Phan Đóa Thành. Ngoài ra còn lại 20 tỉ kim tệ thì dùng làm quỹ ban đầu cho nhà trường.
Phất Lạc chỉ vào đồ họa thiết kế khuôn viên trường trong tay, nói với Tiêu Hoằng.
- Thực không tệ! Hiển nhiên Vưu Kim rất có kinh nghiệm về phương diện kiến thiết trường học!
Tiêu Hoằng nhìn đồ họa thiết kế, lộ ra vẻ tươi cười nói. Hiển nhiên nhìn thấy một màn trước mắt đã làm cho tâm tình của Tiêu Hoằng tốt lắm.
- À! Đúng rồi! Dựa theo ý của Vưu Kim tiên sinh, Trường đại học này còn chưa có đặt tên, dựa theo ý của Vưu Kim tiên sinh, vì để kỷ niệm hào quang sự nghiệp to lớn của ngài, đề nghị đặt tên là Đại Học Tổng Hợp Quốc Gia Tiêu Hoằng!
Phất Lạc nói tiếp.
- Đừng, đừng, đừng! Trường đại học này ta không có bỏ ra chút sức gì, nhiều lắm cũng chỉ là cho một cái đề nghị mà thôi, về phần phong công sự nghiệp to lớn của ta cũng không cần phải ca tụng như vậy. Trường đại học này nếu đã do một mình Vưu Kim dựng ra, vậy cứ dứt khoát gọi là Đại Học Tổng Hợp Quốc Gia Vưu Kim đi! Hơn nữa từ nay về sau, ai bỏ vốn kiến thiết trường học, thì hoàn toàn có thể đặt theo tên bản thân người đó!
Tiêu Hoằng nói tiếp:
- Chờ thêm đoạn thời gian, ta cũng kiếm chút tiền, chính ta xây dựng trường học, sau đó mới dùng tên của ta đặt tên!
- Ngoài ra, còn có một việc, một số người ở Á Bình Ninh liên hợp thể, tổ tông của họ từng sinh sống ở Phan Đóa Thành, họ có lòng muốn xây dựng Phan Đóa Thành thành một tòa thành thị nổi tiếng ở Thái Qua Vũ Trụ, chỉ là không biết nên xây dựng như thế nào, hy vọng bệ hạ có thể cho chút ý kiến!
Phất Lạc nói tiếp.
- Cái này?
Tiêu Hoằng không kìm được bật thốt ra như thế. Đối với chuyện này hiển nhiên Tiêu Hoằng cảm thấy rất hứng thú, nhìn bản vẽ Phan Đóa Thành, Tiêu Hoằng ngẫm nghĩ một lúc mới lên tiếng:
- Nếu để ta đề nghị, vậy ta cứ dựa theo yêu thích của chính ta là tốt rồi: Ngay trung tâm Phan Đóa Thành hãy xây dựng một tòa thư viện quốc gia đi, chuyên cất chứa các loại sách của Lạc Đan Luân mặt khác một nửa còn lại hãy xây dựng một khu trò chơi loại hình lớn đi, hy vọng tất cả thiếu nhi Lạc Đan Luân đế quốc có thể tìm được vui vẻ hạnh phúc ở nơi đó.
- Dạ, bệ hạ! Ta sẽ truyền ra ý kiến này! Phất Lạc hết sức chân thành đáp lại.
- Còn có chuyện này, Phất Lạc ngài cùng với mấy người Vĩ Ngạn nắm tay nhau làm đi: Vừa rồi ta kiểm kê một chút thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn, thiếu bảy mươi tám người. Hiện tại ta tin tưởng, bảy mươi tám người này, cùng với hạm con Tị Kiếp của họ quản hạt ở ngay trong Á Tế Á và Tân Bối Ba liên hợp thể!
Tiêu Hoằng nói với Phất Lạc một câu.
Ngay lúc mấy người Tiêu Hoằng bỉnh phẩm từ đầu đến chân đối với Đại Học Tổng Hợp Quốc Gia Vưu Kim, trong bầu trời bỏng nhiên hiện lên một điểm sáng, ngay sau đó liền thấy một chiếc Ma Văn chiến hạm mới tinh, chậm rãi hiện ra ở trên đỉnh đầu mấy người Tiêu Hoằng, cuối cùng đậu lại ở bên cạnh Tiêu Hoằng.
Cả chiếc Ma Văn chiến hạm, trừ vẽ lên một cái tiêu ký quân đội tạm thời, ngoài ra cũng không có bất kỳ dấu vết chiến đấu linh tinh gì cả, mỗi một chỗ thân hạm đều là mới tinh như vậy, hình dáng hơi na ná như Cổ Đức Hào.
- 🏠 Home
- Khoa Huyễn
- Kiếm Hiệp
- Ma Ngân
- Chương 1201: Đại Học Vưu Kim