Kỳ thật chọn người đối thoại với Tân Bối Ba đế quốc đều là Bách Lạp Đồ. Bách Lạp Đồ cường ngạnh, cùng với tính tình thị trưởng12 nảy. Quả thực ít nhiều cũng làm cho Tân Bối Ba đế quốc mang lòng cố kỵ. Nhưng giờ khắc này. Bách Lạp Đồ không có, mà thay bằng Đỗ Khải Dương. Kết quả thế nào còn khó mà nói rõ.
Bởi vậy, không có Bách Lạp Đồ, Tân Bối Ba đế quốc tự nhiên sẽ càng thêm cường ngạnh. Nhất là hiện tại, một phương Xích Nghĩa liên hợp thể đang đối mặt với mối phiền toái Tiêu Hoằng này, Tân Bối Ba đế quốc, cùng với Tân Bối Ba liên hợp thể, tự nhiên phải vẻ vời để từ trong đó kiểm một ít ưu đài, tối thiểu cùng phải bảo đảm không thua thiệt.
- Vừa rồi, nguyên thủ đại nhân vừa mới tiếp thu Lâm Bối Tinh Quận có ý muốn gia nhập Tân Bối Ba liên hợp thể, ta nghĩ chúng ta tốt hơn là trước bàn luận một chút vấn đề này đi, các vấn đề khác để bàn sau!
Mạch Tây nhẹ nhàng vuốt chòm râu bên khóe miệng một cái, trầm tĩnh không nhanh không chậm nói.
- Ngươi!
Nhìn lại Hải Đình Gia, nghe nói như thế, hai mắt hơi trợn trừng, định phát hỏa, nhưng lại nhịn xuống. Mạch Tây nói ra lời này ý đã rõ, chẳng lẽ Hải Đình Gia nghe không hiểu sao? Rõ ràng nhân lúc cháy nhà đi hôi của, thừa dịp thời điểm này sáp nhập Lâm Bối Tinh Quận vào trong bản đồ của Tân Bối Ba liên hợp thể, hưởng thụ tài nguyên của Lâm Bối Tinh Quận.
Nhưng dường như lại không có biện pháp nào! Dù sao Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc cùng với Xích Nghĩa liên hợp thể, có rất nhiều phương diện còn phải dựa vào Tân Bối Ba liên hợp thể, nhất là phương diện cung ứng súng ống đạn dược.
Hơn nữa bản thân Hải Đình Gia, thật đúng là không có cái loại khí phách của Bách Lạp Đồ, dám xé rách da mặt với Tân Bối Ba đế quốc.
- Giáo chủ Hải Đình Gia nếu phản đối cũng không sao! Hiện tại ta có thể đi, sau đó sẽ hoà đàm song phương với Á Bình Ninh liên hợp thể, sáng lập ra một thông đạo tốc hành tới Xích Nghĩa liên hợp thể cho Á Bình Ninh liên hợp thể!
Mạch Tây nhìn lướt qua một cái sắc mặt xanh mét của Hải Đình Gia, nói không mảy may cố kỵ.
Lại nhìn Hải Đình Gia, sắc mặt xanh mét không kìm được lại biến đổi, thả cho Á Bình Ninh liên hợp thể tiến vào Xích Nghĩa liên hợp thể? Điều này đối với Xích Nghĩa liên hợp thể tuyệt đối là tai họa.
Trong mắt các nguyên thủ các nước của Xích Nghĩa liên hợp thể, đều hiện lên vẻ nghiêm trọng, không hề nghi ngờ một chiêu này của Tân Bối Ba liên hợp thể quá ngoan độc.
- Vậy ngài muốn đàm phán thế nào?
Rốt cục Hải Đình Gia bắt đầu khuất phục.
- Hy vọng giáo chủ Hải Đình Gia chấp thuận cho Lâm Bối Tinh Quận tự lập, cho phép Lâm Bối Tinh Quận tự lập thành quốc gia, nhập vào Tân Bối Ba liên hợp thể!
Mạch Tây phi thường rõ ràng dứt khoát biểu đạt lập trường của Tân Bối Ba liên hợp thể, có thể nói là bức bách, cũng có thể nói là thương lượng.
Mà trọng yếu hơn là, thử nghĩ một chút, Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc đã không có Bách Lạp Đồ, làm sao còn có nội tình gì đáng nói.
Hải Đình Gia không có lập tức đáp ứng, chân mày đã nhíu sát vào nhau, sắc mặt lại khó coi dị thường. Tân Bối Ba đế quốc không thể nghi ngờ thật đúng là cắt thịt trên thân Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc.
Nhưng trước mắt rơi vào tình thế nguy cơ nguy ngập, Tân Bôi Ba liên hợp thể uy hϊếp cắt xén Xích Nghĩa liên hợp thể, nếu Hải Đình Gia không thỏa hiệp e rằng sẽ gặp phải ngập đầu tai ương.
- Được rồi!
Ước chừng trôi qua mười mấy phút, Hải Đình Gia mới đáp ứng đề nghị của Tân Bôi Ba liên hợp thể, đồng ý cho Lâm Bối Tinh Quận tự lập, không tiên hành bất kỳ truy cứu gì.
Mạch Tây liếc mắt nhìn Hải Đình Gia một cái không có đáp lại, chỉ là mỉm cười.
- Như vậy hiện tại xin mời Mạch Tây Tướng quân nói ra, phương lược chống cự lại Tiêu Hoằng đi!
Hải Đình Gia nói tiếp.
- Rất đơn giản, từ Tân Bối Ba liên hợp thể quấn lấy Á Bình Ninh liên hợp thể, đồng thời ở dưới tình huống thích hợp sẽ tiếp viện cho Xích Nghĩa liên hợp thể, với điều kiện tiên quyết là Xích Nghĩa liên hợp thể không ngại mất người!
Mạch Tây gần như không có suy nghĩ, gọn gàng dứt khoát đáp lại. Bởi vì hết thảy chuyện này, từ trước khi tới đây hắn đã suy nghĩ kỳ càng, mục đích chính là sau khi gặm được một cái tinh quận của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, mới tiếp tục khôi phục quan hệ đồng minh trước kia.
Tiếp theo sau hội nghị chư quốc và Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc liền chịu nhiều thiệt thòi mà bể mạc.
Hải Đình Gia quay về tới trong Ma Văn chuyên hạm của mình, tức giận đến muốn đập đổ đồ vật này nọ, dĩ nhiên người khởi xướng hết thảy đều là Tiêu Hoằng gây nên.
- Truyền lệnh đi! Đợi nắm được hạm đội của chư quốc, liền xuất động Ma Văn Đại Mẫu Hạm Lam Kình Hào, quyết một trận tử chiến với tên Tiêu Hoằng chết tiệt kia!
Hải Đình Gia sa sầm mặt, thất thố phát ra mệnh lệnh.
Trừ Ma Văn Đại Mẫu Hạm Liệu Nguyên Hào, Lam Kình Hào chính là một chiếc Ma Văn Đại Mẫu Hạm khác của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc. Xuất động Lam Kình Hào, không thể nghi ngờ cũng chính là biểu lộ: Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc muốn quyết một trận tử chiến với Tiêu Hoằng ở trên Thánh Ni Tinh Quận!
Ngoài ra, Giáo chủ Hải Đình Gia cùng một lần nữa phát ra lời kêu gọi tới Giáo Hoàng Mạc Cáp Đốn, hy vọng hắn có thể phái ra vài tên đệ tử đắc lực chung sức gϊếŧ chết Tiêu Hoằng.
Mà ở bên kia, quân đội Lạc Đan Luân trải qua một ngày một đêm khổ chiến, như trước đang chém gϊếŧ với Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, chiến đấu từ sáng sớm đánh tới chiều tối, lại từ buổi tối đánh gϊếŧ tới sáng sớm.
Mặc dù Ai Nhĩ Phu tính tình luôn luôn trầm ổn, dường như cũng bị lây bệnh của Tiêu Hoằng, đã hoàn toàn đánh gϊếŧ đỏ cả mắt. Trước nay hắn không bao giờ đánh gϊếŧ dân thường, giờ khắc này cũng phá giới, công nhiên ngầm đồng ý chấp thuận cho binh sĩ tàn sát hàng loạt dân chúng trong thành.
Bởi vì ngay tại sáu tiếng trước đó. Một sư đoan của Ai Nhĩ Phu gặp phải dân chúng Cao Tương tập kích bất ngờ. Thậm chí ngay cả trẻ con đều lên. Kết quả mười lăm tên binh sĩ Sơn Long Hội do đỏ chết đi, mà thực ra dụng ý của những binh sĩ này chính là định đưa bọn họ ra khỏi chiến trường.
- Ai Nhĩ Phu! Hiện tại ngươi hẳn là đã cảm nhận được tâm tình của ta trước đây rồi chứ?
Tiêu Hoằng bỗng nhiên đi tới bên cạnh Ai Nhĩ Phu, nhẹ giọng nói.
Ai Nhĩ Phu không có đáp lại, chỉ gật gật đầu cực nhẹ.
- Ngươi đã là người của Lạc Đan Luân, như vậy phải mang một chút phong cách của Lạc Đan Luân!
Tiêu Hoằng nhẹ nhàng đưa tay vỗ nhẹ nhẹ lên bả vai Ai Nhĩ Phu, rồi sau đó với thân phận vua của Lạc Đan Luân phát ra mệnh lệnh:
- Thông báo cho toàn quân, Cao Tương Chân Nghĩa Quốc... Diệt tộc!
Toàn quân nghe mệnh lệnh của Tiêu Hoằng như thế, trên mặt cũng không có biến đổi gì quá lớn, mặc dù biết hai chữ “diệt tộc” này đến tột cùng đại biểu cho cái gì: Đó chính là người Cao Tương bất kể nam nữ già trẻ, hoàn toàn biến mất trên thế giới này.
Hơn 1000 năm trước, Cáp Thụy Sâm ban cho Hàm Ba Tinh để người Cao Tương trôi giạt khắp nơi có chỗ sinh sôi nảy nở, thế nhưng người Cao Tương lại đối với ân điển của họ như thế nào?
Nếu người Cao Tương đã quyết tâm là địch với người Lạc Đan Luân, như vậy Tiêu Hoằng chỉ có thể làm cho bọn họ hoàn toàn biến mất trên thế giới này, không chừa lại một người nào. Cho dù có người may mắn chạy thoát, Lạc Đan Luân cũng phải ngàn dặm đuổi gϊếŧ, thẳng đến toàn bộ gϊếŧ sạch!
“Ầm, ầm, ầm...”
Ngay năm phút sau khi Tiêu Hoằng hạ đạt mệnh lệnh như thế, 50 chiếc Ma Văn chiến đấu cơ của Lạc Đan Luân, đã xuất hiện ở trên bầu trời một tòa thành Cao Tương ở bắc bán cầu, một là không làm, hai là đã làm thì không ngừng, liền trực tiếp phóng ra gần một trăm quả đạn lửa sóng nhiệt!
Loại đạn lửa sóng nhiệt này sau khi nổ tung sẽ hình thành sóng năng lượng cực nóng đạt tới hơn 1000 độ, có thể nung chảy kim loại, người thường chỉ khoảng nửa khắc sẽ bị thiêu cháy sạch sẽ.
Thời gian trôi qua 48 tiếng, hạm đội Lạc Đan Luân gần như phái ra toàn bộ quân đội lục chiến, tiến vào chiếm giữ trong Ma Duệ Tinh. Chiến hỏa đã hoàn toàn tràn ngập trên khắp Ma Duệ Tinh, nơi nơi đều có thể nhìn thấy cảnh đánh gϊếŧ lân nhau giữa quân đội hai bên!
- Bẩm báo bệ hạ! Khu vực phụ cận khu Gia Tác đã an toàn, vùng trời quốc gia cũng đã kiểm soát!
Đúng lúc này, Ma Văn thông tin trên Cự Nhân Hào trước sau truyền đến thanh âm như thế, có thể nói đây là tin chiến thẳng.
- Một khi đã như vậy, chúng ta cũng không cần phải tiếp tục xem náo nhiệt!
Tiêu Hoằng nói xong liền chậm rãi đội Vương Giả Khôi, tiếp theo ra lệnh:
- Truyền lệnh cho Phù Du Hào nối với Cự Nhân Hào, tướng lĩnh có thể lên chiến trường toàn bộ tiến vào chiếm giữ Ma Duệ Tinh!
Ném lại những lời này xong, Tiêu Hoằng, Tiết Huyền Vinh cùng với thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn bên trong Cự Nhân Hào đồng loạt đi ra ngoài.
Ai Nhĩ Phu cũng chuẩn bị Ma Văn chiến hạm, chuẩn bị khi tiến vào chiếm giữ Thiên Tế Tinh sẽ đích thân tới chỉ huy!
Theo Phù Du Hào của Tiêu Hoằng chia lìa với Cự Nhân Hào, dẫn đầu bay vào tầng khí quyển Ma Duệ Tinh, theo sát phía sau là mười mấy chiếc Ma Văn vận binh hạm.
Trong đó trong một chiếc Ma Văn vận binh hạm, Mộ Khê Nhi mặc một thân áo giáp màu trắng bó sát người, đang lẳng lặng ngồi ở trong đó. Từ đầu đến cuối nàng rất trầm tĩnh, một bàn tay nhẹ nhàng vuốt đầu của Cầu Cầu.
Giờ phút này Cầu Cầu đang bày ra một bộ dáng xoa xoa tay, thường thường liếc mắt nhìn Phù Du Hào ở phía trước.
Hết thảy chuyện này, Tiêu Hoằng tạm thời hoàn toàn không biết gì cả, ánh mắt lạnh như băng lẳng lặng nhìn chằm chằm phía trước, thông qua cửa sổ quan sát nhìn cảnh vật quen thuộc trên Ma Duệ Tinh, từng chút từng chút trở nên rõ ràng hơn.
- Rốt cục đã quay về tới nơi này!
Tiêu Hoằng đứng ở trước cửa sổ quan sát, nhìn cảnh vật quen thuộc thì thào lẩm bẩm, một bàn tay nắm chặt chuôi kiếm Băng Tín Ngưỡng.
Rất nhanh, Tiêu Hoằng cười Phù Du Hào dần đầu tiến vào Sùng Cao Châu còn chưa tan hát khói thuốc súng, sau đó liền suất lĩnh Tiết Huyền Vinh và các thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn cùng hướng tới phía nam chiến trường, phóng vọt tới đánh gϊếŧ!
Gần như mười mấy phút sau khi Tiêu Hoằng vừa mới chạm đất, Tiêu Hoằng liền lập tức phóng người nhảy vào giữa hàng ngũ quân đội Thượng Bang, đại khai sát giới!
Thân là vua của Lạc Đan Luân, Tiêu Hoằng xuất hiện ở tuyến đầu chiến trường, điều này đối với binh sĩ Lạc Đan Luân không thể nghi ngờ chính là một liều thuốc kí©h thí©ɧ mạnh nhất.
Trong nháy mắt, binh sĩ Lạc Đan Luân rải rác ở các góc Ma Duệ Tinh, một lần nữa giống như phát cuồng phóng vọt tới trận địa của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc.
“Rống!”
Ngay lúc Tiêu Hoằng huy động Băng Tín Ngưỡng chém từng gã binh sĩ Thượng Bang thành hai nửa, bên cạnh Tiêu Hoằng, bỗng nhiên lan tràn tới từng ngọn lửa màu đỏ thẫm, nhìn tới phía trước cả dày binh sĩ Thượng Bang, ngay cả là người mang Ma Văn áo giáp, đều bị đốt thành một đống tro tàn.
Có phát hiện như vậy, trên mặt Tiêu Hoằng thoáng hơi đổi sắc, nghiêng người nhìn lại liền thấy Cầu Cầu toàn thân đỏ như lửa, đã xuất hiện ở bên cạnh Tiêu Hoằng, cái đuôi phía sau đã chia làm bốn sợi. Cầu Cầu mong chờ nhìn Tiêu Hoằng một cái, rồi một lần nữa giương nanh múa vuốt dời tầm mắt nhìn ngay tên binh sĩ Thượng Bang bại lui ở phía trước.
Có phát hiện như vậy, không khỏi làm cho Tiêu Hoằng thoáng hơi động tâm, quay đầu nhìn lại liền thấy Mộ Khẽ Nhi mặc một thân Ma Văn áo giáp màu trắng, ánh mắt tàn nhẫn của Tiêu Hoằng thoáng hiện lên một chút nhu hòa, gật gật đầu về phía Mộ Khê Nhi, rồi Tiêu Hoằng một lần nữa nghĩa vô phản cố xông vào giữa trận địa địch.
Theo Tiêu Hoằng cùng với rất nhiều tướng lĩnh gia nhập chiến trường, kèm theo Ai Nhĩ Phu đích thân tới Ma Duệ Tinh chỉ huy chiến đấu, quân đội Thượng Bang vốn đã bắt đầu rơi vào tình thể bất lợi, giờ khắc này đã đến gần bên bờ tan tác.