Tuy nhiên, đày mới chí là bắt đầu nỗi khϊếp sợ của Hách Nạp, lại trải qua mấy đợt kéo thả Hách Nạp kinh ngạc phát hiện, hàng nhũ Ma Văn chiến hạm bên mình đã không còn kết cấu như lúc đầu, ngược lại liên hiệp hạm đội do Áo Thác chỉ huy vẫn như trước 3 chiếc làm một tổ, đồng loạt sắp hàng hình tam giác.
Càng chết người hơn là, Hách Nạp đột nhiên phát hiện: Chiến trường nhìn như hỗn độn đã dần rơi vào quyền khống chế trong tay Áo Thác. Chỉ thấy liên hiệp hạm đội Lạc Đan Luân ở bên ngoài, mỗi 3 chiếc Ma Văn chiến hạm đều đã cách rất gần một chiếc chiến hạm của Thượng Bang, vả lại các Ma Văn chiến hạm Thượng Bang khác trong thời gian vài phút không thể tiếp viện kịp thời được.
Nói đúng ra, chính là cục diện toàn trường hình thành cục bộ lấy nhiều đánh ít.
Gần như ngay khoảnh khắc Hách Nạp ý thức được điều này, tất cả Ma Văn chiến hạm của Lạc Đan Luân cứ 3 chiếc làm một tổ, đều đồng loạt phóng vọt tới chiến hạm địch gần nhất.
Năm phút sau, trên chiến trường nhìn như bình thản vô kỳ đã trước sau hình thành hơn hai mươi cái quầng sáng, thuần một sắc toàn bộ đều là Ma Văn chiến hạm của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc.
Giờ khắc này, dường như Áo Thác đã bắt đầu lộ ra răng nanh, đưa ra hát sát chiêu!
Ở khu phía nam, chiến đấu lại có vẻ thảm thiết hơn rất nhiều.
Ma Văn chiến hạm mỗi qua đi vài phút gần như sẽ tiêu hao một chiếc, toàn bộ hoàn toàn với hình thức Ma Văn chiến hạm đυ.ng nhau điên cuồng.
Đã không đếm được qua bao nhiêu đợt tấn công điên cuồng, Ma Văn chiến hạm của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc chỉ còn lại có 55 chiếc, mà hạm đội Lạc Đan Luân do Tiêu Hoằng suất lĩnh thì còn hơn 87 chiếc. Nói đúng ra, cứ tiêu hao tiếp như vậy, một khi số lượng tương ứng đạt tới hai so với một, thì chẳng mấy lúc phòng tuyến Nam Lâm sẽ một lần nữa rơi vào cục diện tan vỡ.
Càng chết người hơn là, trong khoảng thời gian ngắn, Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc không có cách nào điều động Ma Văn chiến hạm để bổ sung.
Ở trong Ma Văn chiến hạm Lâm Hổ Hào của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, Lý Phong theo đội ngũ đến, đang ngồi ở trên ghế chủ tọa Ma Văn chiến hạm, sắc mặt xanh mét nhìn một màn trước mặt.
Thân là Ngự Hồn cấp một, vốn hắn đến đây chỉ có một mục đích, chính là áp chế Tiêu Hoằng, ngăn chặn Tiêu Hoằng.
Nhưng từ đầu đến cuối không nhìn thấy Tiêu Hoằng, mà phòng tuyến Nam Lâm đã một lần nữa đi vào bên bờ tan vỡ. Không cần nhiều, chỉ cần hai bên cùng tiêu hao 10 chiếc Ma Văn chiến hạm, phòng tuyến Nam Lam coi như xong.
Cố gắng trầm tư một lát, Lý Phong thân là quân nhân Thượng Bang rốt cuộc ngồi không yên, lập tức rất nhanh đứng dậy, đi ra ngoài phòng điều khiển chính, từ cửa khoang hạm nhảy ra, khởi động Ma Văn biến ảo giống như cá cờ, sau đó lập tức phóng tới hướng Ma Văn chiến hạm của Lạc Đan Luân.
Tuy rằng không có tàn bạo như cự kiếm mỏ neo, nhưng Lý Phong có được Bách Thú Chiến Văn cũng không phải là vật trang trí.
Nhìn Ma Văn chiến hạm của Lạc Đan Luân phía trước, đã đồng loạt di chuyển Ma Văn pháo khẩu, nhắm ngay chính mình, Lý Phong không kìm được hơi híp mắt, giơ lên hai tay.
Ngay sau đó, chỉ thấy bốn phía thân thể Lý Phong đột nhiên hình thành một kết giới Ma Văn giống như đại dương mênh mông, đồng thời trên “mặt biển”, từng cái từng cái năng lượng thể giống như những con cá kiểm dài hơn năm thước, đều nhảy ra mặt nước phóng vọt tới phía chiến hạm Lạc Đan Luân ở trước mặt.
Trong khoảnh khắc đó, rậm rạp năng lượng thể kiếm ngư giống như bầy cá, trực tiếp đánh xuyên qua Ma Văn chiến hạm ở trước mặt, ngay lúc Đào Dật Đĩnh thoát đi, lập tức cả chiếc Ma Văn chiến hạm đó bị nổ tung ngay tại chỗ!
Theo một cái quầng sáng to lớn hình thành ở trước mặt, sắc mặt Lý Phong không còn chút tự hào và đắc ý, mà chỉ một ngón tay về phía Cự Nhân Hào cực xa xa, sau đó dùng Ngự lực phát ra thanh âm:
- Tiêu Hoằng! Ta biết ngươi nhìn thấy rồi, dám ra đây quyết một trận tử chiến không?
Trên thực tế, trong lòng Lý Phong vốn đã rất muốn đánh chết Tiêu Hoằng, tên kia quả thực chính là kho bảo vật di chuyển. Hơn nữa tới nước này rồi, Lý Phong cùng phi thường rõ ràng, để cứu lại cục diện hiện tại chỉ phải đánh chát Tiêu Hoằng tại đương trường, ngoài ra không còn biện pháp nào khác.
Gần như ngay khoảnh khắc Lý Phong với sắc mặt tàn ác phát ra thanh âm như thế, trong Cự Nhân Hào đột nhiên hiện lên một luồng sáng xanh, ngay sau đó liền nhìn thấy Tiêu Hoằng trên người bao phủ màn sương mù màu xanh, trực tiếp xuất hiện ở xa xa và tiến lên với tốc độ cực nhanh. Ánh mắt Tiêu Hoằng trước sau như một lạnh như băng, duy chỉ không giống nhau là, bởi vì Hàn Võ đã thăng cấp tới Ngự Hồn cấp hai, thanh mang bao phủ ở trên người Tiêu Hoằng, trừ hình dáng giống như đầu ác ma vô cùng rõ ràng kia, hình dáng hai tay cũng trở nên vô cùng rõ ràng, giống nhau như đúc với cánh tay của thi thể màu máu phù đầy bụi trong Hàn Võ.
Nhìn Tiêu Hoằng nhanh như tia chớp tới gần, tinh thần Lý Phong tăng mạnh 120%, hai tay quyền nắm chặt lại, kết giới Ma Văn giống như hải dương ở bốn phía cũng bắt đầu rít gào, nổi lên “sóng lớn” cuồn cuộn.
- Tốt lắm, Tiêu Hoằng! Hôm nay để cho ngươi và ta quyết một trận tử chiến đi! Không phải ngươi chết, chính là ta mất mạng!
Lý Phong hai mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Hoằng, từ trong kẽ răng bật thốt ra như thế.
Nhưng mà, thời điểm này Tiêu Hoằng, vốn không mảy may quan tâm tới, càng không có đáp lại lời của Lý Phong, chỉ với tốc độ thường nhân khó phân biệt tiến lên, đồng thời cánh tay trái đã hơi cong, bày ra một tư thái sắp tung quyền.
“Bá!”
Gần như ngay khoảnh khắc Tiêu Hoằng vừa mới bày ra tư thái như thế, lại nhìn trên ngón giữa của Tiêu Hoằng, bỗng nhiên hiện lên một chút ánh sáng, giống như ban đêm đầy sao, tiếp theo chợt hiện ra chiếc nhẫn cũ kỵ của thi thể màu máu trong Hàn Võ kia.
Cùng lúc đó, trong màn sương mù màu xanh bao phủ ở trên thân thể Tiêu Hoằng, đột nhiên từ trên vai trái Tiêu Hoằng ngưng kết ra một cánh tay trái thật lớn, trên cánh tay đỏ như máu có từng sợi từng sợi màu tím, tiếp theo cánh tay này từng chút từng chút dung hợp với cánh tay trái của Tiêu Hoằng, trong nháy mắt làm cho cánh tay Tiêu Hoằng bắn ra hào quang bốn phía.
Mà thời điểm này, Tiêu Hoằng tiến lên với tốc độ siêu cao, đã xuất hiện ở vị trí cách Lý Phong không tới một trăm thước.
Lý Phong đứng ở trung tâm kết giới, nhìn một loạt hành động của Tiêu Hoằng trước mắt, thần sắc không kìm được khẽ biến. Đối với Tiêu Hoằng hắn đã có một chút hiểu biết, nhưng kỹ năng Tiêu Hoằng thi triển trước mắt này hắn chưa bao giờ nghe hay trông thấy.
Tuy nhiên, dù vậy, Lý Phong vẫn khởi động Bách Thú Chiến Văn của bản thân, một tay vạch về phía trước một cái, một màn thủy mạc to lớn đột nhiên hình thành ở trước mặt Lý Phong tạo thành một tấm chắn, ý đồ ngăn chặn công kích của Tiêu Hoằng.
Nhưng ngay sau đó chỉ thấy Tiêu Hoằng tung ra một quyền, dường như tràn ngập lực lượng vô cùng vô tận. Nhanh như một tia chớp, tay quyền tản phát ra tia máu của Tiêu Hoằng đã đánh xuyên thẳng qua màn thủy mạc, rồi xuyên qua ngực Lý Phong, nắm tay dính đầy máu tươi trực tiếp xuyên thấu từ trước ra sau lưng Lý Phong!
Từ đầu đến cuối không có cấp cho Lý Phong chút cơ hội phản kháng, hoặc là chống cự.
Đây là Ma Quyền kỹ năng mới của Tiêu Hoằng khi đạt tới Ngự Hồn cấp hai.
Kỹ năng này chỉ có một đặc điểm, chính là lực lượng, một lực lượng thường nhân khó có thể tưởng tượng.
- Tiêu Hoằng! Ngươi...
Nhìn ngực mình bị xuyên thủng, Lý Phong trợn lớn hai mắt, phát ra thanh âm như thế, trong ánh mắt tràn ngập vẻ khó tin. Hắn vạn lần không nghĩ tới, ý đồ đại chiến 300 hiệp với Tiêu Hoằng, không ngờ hắn lại bị Tiêu Hoằng tung một chiêu miễu sát!
- Chỉ có thể mà dám khiêu chiến với ta! Còn chịu nổi một kích nữa không đây?
Tiêu Hoằng lạnh lùng nhìn Lý Phong ở trước mặt một cái, nhẹ giọng nói, trong
Ánh mắt đầy vẻ khinh thường. Tiếp theo liền từng chút từng chút rút cánh tay trái ra, đồng thời một màn sương mù lẫn lộn máu tươi, cũng trực tiếp từ ngực Lý Phong phun trào ra, ở trong hư không ngưng kết ra một cái lại một cái cầu máu lớn nhỏ không bằng nhau.
Đồng thời trên cánh tay của Tiêu Hoằng lại duỗi ra ma trảo màu máu chụp tới, nắm lấy Lý Phong đang hấp hối, sau đó trực tiếp hút khô Ngự lực cùng với sinh mệnh trong cơ thể hắn, biến thành một thây khô.
Bách Thú Chiến Văn cùng với một ít Chiến Văn khác, đã không có Ngự lực khởi động đều quy vệ hình thái nguyên thạch, lơ lửng ở bốn phía thi thể Lý Phong.
Tiện tay thu lấy Chiến Văn của Lý Phong cho vào túi Ma Văn minh, Tiêu Hoằng một lần nữa lớn tiếng phát ra mệnh lệnh:
- Hạm đội Lạc Đan Luân điên cuồng tấn công!
Tận mắt thấy đường đường là Quan phó tổng chỉ huy của quân khu đông nam bị Tiêu Hoằng tung một quyền đánh chết, sắc mặt các hạm viên Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc đều trở nên một mảnh trắng bệch.
Chủ tướng bị đánh chết, đả kích này đối với trong lòng bọn họ cũng không phải là lớn bình thường, không kìm được tâm lý phát sinh biến đổi thật lớn, khí thế cũng giảm xuống tới đáy cốc.
Nhìn lại một phương Lạc Đan Luân, lại là khí thế như cầu vồng, hạm pháo cuồng bắn phi đạn như bão táp mưa sa!
Tiêu Hoằng không thể chối cãi đã trở thành động cơ thúc đầy khí thế của hạm đội Lạc Đan Luân, sát ý của Tiêu Hoằng tản ra bổn phía, khí thế của họ đương nhiên cùng tàn sát bừa bãi!
Đặng Ba Duy ở Lâm Bối Tinh Quận, nhìn thấy hình ảnh trước mắt như vậy, cả người đã trực tiếp hóa đá tại đương trường, miệng há hốc không ngừng giật giật.
Trong mơ hồ, hắn đã bắt đầu dự cảm thấy tình thế không ổn, phòng tuyến Nam Lâm thực có thể sẽ vỡ nát từ đây.
Đặng Ba Duy càng cảm thấy lạnh lẽo trong lòng là, hạm đội của Hách Nạp suất lĩnh đã bị Áo Thác quấn lấy không tìm thấy lối về. Điều này cũng không có gì kỳ quái, binh lực chiếm ưu thế, nếu Áo Thác đánh mà còn phải lao lực, như vậy thì một loạt các tên hiệu chim ưng giữa các tinh của Áo Thác, thật sự coi như là hư danh rồi.
- Hiện tại nên làm cái gì bây giờ?
Thân là quan chỉ huy Đặng Ba Duy lại không kìm được trong lòng bật thốt ra như thế, hiển nhiên Đặng Ba Duy đã bắt đầu luống cuống hoảng sợ.
Lại trôi qua thời gian một giờ, chiến hạm Thượng Bang đóng ở phòng tuyến Nam Lâm đã không còn tới 30 chiếc, nhìn lại một phương Lạc Đan Luân, trừ Cự Nhân Hào ra vẫn như trước có được 77 chiếc Ma Văn chiến hạm.
Trên thực tế, từ khoảnh khắc Lý Phong bị đánh chết kia, hạm đội Lạc Đan Luân đã không còn tổn thất gì nữa, ngược lại hạm viên của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, trình độ kỹ thuật ở dưới tinh thần hỏng mất trực tiếp giảm xuống mấy bậc.
Giờ khắc này, phòng tuyến Nam Lâm đã hoàn toàn bị hạm đội Lạc Đan Luân công chiếm, hạm đội Thượng Bang bị tấn công điên cuồng đang kế tiếp bại lui.
Làm cho người ta có cảm giác, chính là hạm đội Lạc Đan Luân muốn triệt để đánh sụp đổ hạm đội Thượng Bang!
Rốt cục lại trôi qua nửa tiếng, hạm đội Thượng Bang chỉ còn lại có không tới 20 chiếc Ma Văn chiến hạm, mang theo hơn 100 chiếc Ma Văn vận binh hạm, bắt đầu chạy trối chết, không còn có bất kỳ phản kháng nhỏ nào.
Cùng lúc đó, ở phòng tuyến Tháp La phía đồng Thánh Ni Tinh Quận, Ma Văn hạm đội của Hách Nạp suất lĩnh cũng đã hoàn toàn bị Áo Thác đánh cho tối tăm mặt mũi. Ma Văn hạm đội trùng trùng điệp điệp, hiện giờ chỉ còn lại hơn 50 nhiều, nhìn lại một phương Áo Thác chỉ tổn thất 7 chiếc Ma Văn chiến hạm, hơn nữa trong đó có 3 chiếc còn là vì trọng thương nên chủ động rời khỏi chiến trường.
Đối mặt với cục diện như vậy, còn bảo Hách Nạp làm thế nào để đánh? Bất đắc dĩ chỉ có thể lựa chọn lui lại, hoặc là nói chạy trối chết, hoàn toàn buông bỏ phòng tuyến Tháp La.
Không hề nghi ngờ, có thể nói Hách Nạp một thân trải qua bách chiến, nhưng ở trước mặt Áo Thác vẫn còn có vẻ quá non nớt