Vào lúc mà Gia Nại Cầm đang không ngừng phân phó, Ma Văn thông tin của Gia Nại Cầm đột nhiên truyền đến một hồi chấn động, người truyền đến lời thỉnh cầu chính là Hồng Y Chủ Soái An Chính Nam của Liên bang Bắc Áo.
Sau khi kết nối liên lạc, nhìn hình ảnh của An Chính Nam ở trên màn hình, biểu lộ trên mặt hắn hiện ra vẽ phức tạp, hơn nữa còn lộ rõ vẻ tâm thần bất định, thậm chí hắn còn ẩn hiện một chút vẻ mong đợi.
Trực tiếp bán ra một chiếc Ma Văn Đại Mẫu Hạm, đối với người có thân phận là Hồng Y Chủ Soái như An Chính Nam mà nói, thì vẫn là việc cảm thấy đau lòng, nếu sử dụng tài chính 70 tỉ thì sẽ chế tạo ra một chiếc Ma Văn Mẫu Hạm càng thêm đầy đủ, có điều cần phải mất thời gian để chế tạo.
- Chủ soái Gia Nại Cầm, chắc hẳn là ngài đã thu nhận Cự Nhân Hào rồi chứ, nếu vậy thì bây giờ ngài vui lòng thanh toán nốt 40 tỷ còn lại.
An Chính Nam nói thẳng luôn, ánh mắt hắn không tự chủ được nhìn về phía Tiêu Hoằng ở sau lưng Gia Nại Cầm.
Tuy rằng Tiêu Hoằng đeo mặt nạ màu trắng, nhưng thân là nhân vật cấp bậc Ngự Hồn, trong mơ hồ hắn có thể cảm nhận được khí tức tương tự như thế từ trên người Tiêu Hoằng.
- Yên tâm đi, 40 tỉ kim tệ sẽ nhanh chóng thanh toán cho ngài, sẽ không thiếu một xu nào đâu.
Gia Nại Cầm nói xong, liền lấy ra trữ kim văn, rồi tiến hành thao tác kết nối.
Thấy bên trong Ma Văn trữ kim của mình nhiều thêm 40 tỉ kim tệ, nội tâm của An Chính Nam mới thả lỏng. Chỉ có điều, ánh mắt của An Chính Nam thì vẫn tiếp tục dừng lại trên người Tiêu Hoằng.
- Nếu như ta không có đoán sai, thì có lẽ ngài chính là Đại Tế Ti của Tiệp Tây Á Vương Quốc đúng không?
An Chính Nam nói chuyện với Tiêu Hoằng, trong ánh mắt hắn cũng không có ác ý, nhưng lại ẩn chứa một chút vẻ ghen ghét.
Chuyện Tiệp Tây Á Vương Quốc của Bắc Áo liên hợp thể giàu có đã rõ như ban ngày, vì thế cho nên có rất nhiều người ý đồ thông qua các loại thủ đoạn để không chế nó, trắng trợn thu vét tiền tài của Tiệp Tây Á Vương Quốc, chẳng qua là chúng vẫn không thể thực hiện được, ngược lại thì đã giúp cho Tiêu Hoằng thành công nắm bắt được phương thức này.
❤đăng nhập https://truyencuatui.net/ để đọc truyện
An Chính Nam lúc này cùng đã suy nghĩ đến tiền của Gia Nại Cầm, rất có khả năng được xuất ra từ trong tay của Đại Tế Ti, đổi lại mà nói, hôm nay Gia Nại Cầm rất có thể đã trở thành một con rối, thậm chí là tay chân của Đại Tế Ti.
- Đúng thể!
Tiêu Hoằng không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp lại, thân hình hắn cũng không động đậy, trên khuôn mặt cũng không tỏ vẻ gì cả.
- A Cổ Thần ta cũng đã được nghe nói, luôn luôn bình đẳng cùng với chúng sinh, lấy việc trân trọng tính mạng là mục địch, vậy thì tại sao ngài cũng thích loại vũ khí gϊếŧ người này?
An Chính Nam nhìn qua Tiêu Hoằng rồi nói tiếp, trong lời nói cũng không lộ ra vẻ ác ý, tuy nhiên cũng không hữu hảo lắm.
- An chủ soái hiểu rõ một điểm đầu tiên là cần phải quan hệ bình đẳng với chúng sinh, sau đó mới đến việc trân trọng tính mạng. Mà muôn bảo vệ việc quan hệ bình đẳng với chúng sinh, thì trong một số thời điểm không thể tránh khỏi việc dùng đến vũ lực, đối mặt với ức hϊếp, thì phản khẳng là cách duy nhất để trân trọng tính mạng.
Tiêu Hoằng nói một cách bình lặng, trên mặt hắn lộ ra vẻ thâm sâu khó dò.
- Có ý tứ, như vậy thì ngài có thể đi tìm Xích Nghĩa liên hiệp thể a...
An Chính Nam nói tiếp.
- Nhất định rồi!
Tiêu Hoằng trả lời rất đơn giản.
Nghe thấy Tiêu Hoằng nói như thế, ánh mắt của An Chính Nam lại hơi động đậy một chút, vừa rồi chẳng qua là hắn đùa cợt Tiêu Hoằng, nhưng nhìn thấy bộ dáng của Tiêu Hoằng hắn lại thật sự động tâm.
- Đại Tế Ti sẽ không nói đùa chứ?
An Chính Nam nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Tiêu Hoằng thần sắc của hắn lại trở nên nghiêm túc.
- Ta cũng không nói đùa.
Tiêu Hoằng vô cùng bình thản đáp lại:
- Hơn nữa trong khoảng thời gian ngắn, A Cổ Thần sẽ thiết lập cơ cấu về phúc lợi công dân cho Bắc Áo liên hợp thể, hiện tại mọi việc đang trong giai đoạn thương thảo.
- Cái gì?
Ánh mắt của An Chính Nam đột nhiên sáng ngời, thân là Hồng Y Chủ Soái, An Chính Nam đương nhiên không ngốc, hắn hiểu rất rõ ý tứ của Tiêu Hoằng, đây là hắn muốn nhìn thấy liên bang Bắc Áo mất tiền. Hiện giờ tài chính của liên bang Bắc Áo đang vô cùng căng thẳng, chi tiêu về quân phí và phúc lợi của quân đội đều được bàn luận đến mức không thở nổi, nếu không họ cũng sẽ không nhịn đau mà bán Cự Nhân Hào đi. Một khi A Cổ Thần hay nói đúng ra là Tiệp Tây Á Vương Quốc tham gia vào, thì áp lực tài chính của hội nghị sẽ giảm bớt rất nhiều.
Đồng dạng, tuy Tiêu Hoằng không nói rõ ràng, nhưng nhìn biểu hiện của hắn thì cũng đoán được tám chín phần, ý tứ trong lời nói của hắn chính là có tiền thì mọi người cùng nhau kiếm, có mặt thì có phần.
- Nếu đã như thế, bản soái thật sự phải cảm tạ lòng yêu mến của A Cổ Thần rồi!
An Chính Nam ôm quyền với Tiêu Hoằng, hắn bầy ra bộ dáng thân mặt rồi nói.
- A Cổ Thần luôn luôn yêu thương con người, ở trong mắt A Cổ Thần mọi người đều bình đẳng, không phân biệt quốc gia hay chủng tộc.
Tiêu Hoằng đáp lại một cách bình thản, khí tức trên người này khiến cho An Chính Nam cảm thấy nửa tin nửa ngờ, người ở trước mặt này rốt cục là một tên bịp bợm giả thần giả thánh, hay thật sự là hắn có tu vi cao thâm...
- Đại Tế Ti khẳng khái như thế, hẳn không phải là có điều kiện gì muốn trao đổi chứ?
An Chính Nam hơi có chút cảnh giác hỏi.
- Nếu đã lựa chọn khẳng khái, nhất định là chí công vô tư, ta không có điều kiện gì cần phải trao đổi cả, chỉ hy vọng liên bang Bắc Áo có thể tạo điều kiện thuận lợi cho một số chuyện, như việc để cho tất cả chiến hạm của A Cổ Thần có thể thông qua một cách tự do.
Lời này của Tiêu Hoằng vô cùng hàm súc nhưng thâm ý trong đó chỉ cần người nào biết chuyện đều sẽ hiểu ra. Đó chính là vì phúc lợi, liên bang Bắc Áo nhất định phải mở ra tất cả cửa khẩu quan trọng, mà không được ngăn trở.
Trên thực tế, Tiêu Hoằng cùng đã biết từ sớm, nhớ lại thời điểm Ma Duệ Tinh gặp nguy nan, nếu lúc đó Bắc Áo liên hợp thể không ngăn cản hạm đội của Gia Đỏ Đế quốc và Tân Cách Công Quốc, thì có lẽ mọi chuyện sẽ đi theo một ngã rẽ khác.
Nói Tiêu Hoằng không ghi hận đối với liên bang Bắc Áo và Bắc Áo liên hợp thể thì đó là nói dối, đương nhiên hắn cũng không ghi hận đến mức khắc cốt ghi tâm, nhưng vào lúc này Tiêu Hoằng không muốn nhìn thấy Bắc Áo liên hợp thể ngăn cản quân đội của Tiêu Hoằng hay là quân đội đồng minh của hắn.
Hàm ý trong lời nói của Tiêu Hoằng, đương nhiên An Chính Nam cũng có thể hiểu một cách sâu sắc, nói cách khác, một khi muốn có được chỗ tốt từ Tiêu Hoằng, sẽ phải trả một cái giá cao chính là mở rộng cửa cho Tiêu Hoằng, chuyện này, chắc chắn phải giải quyết một cách cẩn thận..
- Đại Tế Ti! Ngài là muốn Liên bang Bắc Áo hoàn toàn mở ra cho ngài à? Chuyện này, dường như có chút rắc rối đây!
Vẻ mặt của An Chính Nam trở nên nghiêm túc hơn, mở miệng nói, trên thực tế Liên bang Bắc Áo có tiếng là hành sự rất cẩn thận, nếu không cũng sẽ không mạo hiểm đắc tội với Gia Đô Đế Quốc, chính là không để cho hạm đội của Áo Thác đi qua, đi cứu Tiêu Hoằng.
- Không sao, ý của A Cổ Thần đã quyết, có tiếp nhận hay không, hoàn toàn là chuyện của chính phủ và quốc hội Liên bang Bắc Áo, không liên quan tới ta, bất quá, đến lúc đó ta sẽ công bố tiến trình của chuyện này với đài tin tức của phía chính phủ Tiệp Tây Á.
Tiêu Hoằng nói một cách chân thật.
- Ngươi!
Trái lại, lần này An Chính Nam không còn bình tĩnh được nữa, lời này của Tiêu Hoằng mặc dù không nói thẳng ra, nhưng An Chính Nam vẫn như cũ có thể nghe ra ý định của hắn trong đó, đổi lại mà nói thì chính là, nếu như Liên bang Bắc Áo là vì an toàn của bản thân, cự tuyệt “hảo ý” của A Cổ Thần, không cho A Cổ Thần cung cấp phúc lợi cho công dân của Liên bang Bắc Áo, như vậy chuyện này sẽ được công bố trên đài tin tức từ phía chính phủ của Tiệp Tây Á Vương Quốc, hơn nữa để cho công dân của Liên bang Bắc Áo cũng có thể nhìn thấy được, tới lúc đó sẽ vô cùng náo nhiệt đây! Công dân của Liên bang Bắc Áo, lại không hận chết quốc hội cùng chính phủ của Liên bang Bắc Áo mới là lạ? Thậm chí quân đội cùng sẽ bị liên lụy vì chuyện này.
Hơn nữa ở trong hiến pháp của Liền bang Bắc Áo quy định rõ ràng, tỷ lệ ủng hộ của Tổng Thống một khi giảm xuống dưới 30%, Tổng Thống sẽ trực tiếp bị bãi miễn.
Cho dù truyền tới Thái Qua Vũ Trụ, biết được Liên bang Bắc Áo đối với cơ cấu phúc lợi càng hạn chế nhiều hơn, thanh danh lúc đó sẽ không dễ nghe a! Cho dù nói rõ là vì an toàn quốc phòng, nhưng người ta tới tặng lễ, Liên bang Bắc Áo trực tiếp đuổi người ta đi, vậy sau này người nào sẽ nguyện ý hợp tác với Liên bang Bắc Áo nữa chứ?
Có thể nói, Tiêu Hoằng bình thản nói mấy câu, thì An Chính Nam cho rằng hắn thật sự quá độc ác, trực tiếp đặt An Chính Nam trên lửa để nướng! Hàm ý những lời này của Tiêu Hoằng, nói trắng ra chính là cung cấp tiền mãi lộ cho Liên bang Bắc Áo, chỉ cần Liên bang Bắc Áo, Tiệp Tây Á Vương Quốc, Thượng Tri Tự Do Quốc, giữa ba quốc gia này có thể cho phép tự do đi lại, những nước khác, cũng sẽ dễ làm hơn nhiều.
- Chuyện này, ta cần phải hồi báo với Tổng Thống, Thống soái cho tới quốc hội, một mình ta không làm chủ được.
An Chính Nam trầm tư trong chốc lát, đáp lại một câu, hiện tại hắn thật sự có chút hối hận, rất muốn tát một cái vào cái miệng của Đại Tế Ti kia a, làm gì mà phải phản ứng nhanh như vậy, lần này thì tốt rồi, đâm lao phải theo lao rồi.
Tiêu Hoằng không trả lời, chẳng qua là lộ ra bộ dạng vô cùng nhún nhường, hướng về phía An Chính Nam khom người một cái, ý bảo có thể tùy ý An Chính Nam.
Khi Tiêu Hoằng ở bên này có ý đồ đả thông thông đạo giữa Gia Đô Đế Quốc và Ma Duệ Tinh thì ở Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc không biết gì về chuyện chết sống của Tiêu Hoằng, đã bắt đầu chuẩn bị gây chiến với Lâm Bối Tinh Quận vì ý đồ tự lập.
Điều này cũng không có gì là kỳ quái, có tiền lệ là Lâm Bối Tinh Quận không thể tách ra, một khi tách ra, những tinh quận khác sẽ lần lượt nơi theo, như vậy hậu quả tuyệt đối sẽ là tai nạn, trong khoảng thời gian ngắn, Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc rất có thể sẽ bị chia thành mảnh nhỏ, đến lúc đó quyền lực trong tay Hải Đình Gia sẽ còn dư lại cái gì chứ?
Đây là chuyện mà Hải Đình Gia không thể dễ dàng tha thứ, vì vậy, Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc phải toàn lực ứng phó.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, từ các quân khu Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc liền điều tới 89 chiếc Ma Văn chiến hạm, 200 vạn binh sĩ, dự tính san bằng toàn bộ tất cả những yếu tổ không an phận ở Lâm Bối Tinh Quận, hơn nữa đặc biệt là quân đội ở nơi đó.
Về phần Ai Nhĩ Phu ở trong Khu Vực Hỗn Loạn, tất cả Ma Văn chiến hạm có được ở Khu Vực Hỗn Loạn, cơ hồ toàn bộ đều chạy lui về Đức Tái Tinh Quần Quốc, hoặc là Nạp Tư Công Quốc trong Nỗ Niết Tư Tinh. Hơn nữa khi tích cực tiến hành bước kế tiếp của kế hoạch, chính là điều động 40 chiếc Ma Văn chiến hạm trong Khu Vực Hỗn Loạn, cùng với 20 vạn người trong quân đội Lạc Đan Luân, lập tức thông qua đường hàng không bí mật kia, tiến vào trú đóng ở Tiệp Tây Á Vương Quốc.
Về phần Lâm Bối Tinh Quận? Chết sống thì mặc kệ nó đi, nó chỉ là một con mồi thu hút lực chú ý của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc mà thôi.
Cùng lúc đó, ở bên kia biết được Tiêu Hoằng vẫn còn sống sờ sờ, Bác Sơn và Mục Khê Nhi, bộ dáng vốn đang mất tinh thần, hiện tại đã triệt để không còn sót lại chút gì, giờ khắc này, bọn họ phảng phất giống như lại một lần nữa tìm được niềm hy vọng.
Hơn nữa khi nhận được tin tức Tiêu Hoằng đang toàn lực chuẩn bị thực hiện kế hoạch đoạt lại Ma Duệ Tinh.
Đối với người Lạc Đan Luân sống đầu đường xó chợ trong thời gian dài này mà nói, không có tin tức nào khiến cho họ trở nên phấn khởi hơn so với tin tức này.
Trên thực tế, trải qua gần mười năm phát triển, bất kể là tập đoàn Thiên Xà, hay là tập đoàn Thợ Săn, không sai biệt lắm đều là tập đoàn siêu cấp độc bá một phương.
Tập đoàn Thợ Săn trong tay có được 47 chiếc Ma Văn chiến hạm, Tập đoàn Thiên Xà thậm chí là Liên bang An Ni Á, 58 chiếc Ma Văn chiến hạm, quân đội lục chiến lại đạt tới hơn 200 vạn, trong đỏ còn không tính quân đội Lạc Đan Luân còn đang lưu lạc ở các nơi.