Một lần nữa nhìn thật sâu một cái Tiêu Hoằng quần áo đẹp đẽ quý giá đứng thẳng tắp dưới đài. Tư Kiều mới từng chút từng chút giơ lên Ma Văn Tinh Độc nhắm ngay chính mình, sau đó khởi động. Một chùm tia sáng màu lam nhạt, trực tiếp bắn vào mi tâm Tư Kiều.
Nhìn thấy một màn như thế, Tiêu Hoằng đứng ở dưới đài, khóe miệng không kìm được hơi nhếch lên lộ ra một vẻ cười lạnh lùng. Tuy nhiên, bởi vì Tiêu Hoằng đeo mặt nạ, vẻ cười này không ai có thể nhìn thấy được.
Tiêu Hoằng rất rõ ràng, một khi Tư Kiều nếm thử, như vậy đã có ý nghĩa sẽ rơi vào cảm giác tuyệt vời của Ma Văn Tinh Độc, sau đó không thể tự kềm chế, rồi hết thảy đều sẽ đâu vào đó.
Trên thực tế, hết thảy đều giống như suy nghĩ của Tiêu Hoằng như vậy, chỉ thấy Tư Kiều ở trên vương tọa, trên mặt đã bắt đầu tràn ngập vô cùng vô tận say mê, dường như bên trong tuyệt vời người ta không thể tưởng tượng kia, đồng thời thường xuyên phát ra tiếng rêи ɾỉ sảng khoái.
Những quý tộc, nhân viên quan trọng ở dưới đài nhìn thấy thế, lại nổi lên lòng hiếu kỳ.
Ước chừng trôi qua nửa tiếng, theo ánh mắt của Tư Kiều một lần nữa khôi phục thanh minh, trong ánh mắt đã tràn ngập khó tin và vô tận hưng phấn.
- Thiên đường, quả thật là thiến đường! Ta nhìn thấy, và cảm nhận được!
Tư Kiều trong mắt đầy vẻ hưng phấn, thì thào tự nói. Ánh mắt nhìn Tiêu Hoằng, cũng đã từ hồ nghi, biến thành sùng bái.
Kỳ thật bản thân Tư Kiều trước đây cũng từng nếm thử Tinh Độc, nhưng với Ma Văn Tinh Độc này, không biết phải tuyệt vời và chân thật hơn gấp bao nhiêu lần so với Tinh Độc hắn nhấm nháp trước kia. Cái gọi là thiên đường, hoàn toàn có thể với giả làm thật.
Mọi người bên trong đại điện, nghe lời nói của quốc vương như thế, cùng với bộ dáng thỏa mãn với ánh mắt hưng phấn kia, lập tức nổ tung oa, châu đầu ghé tai, đồng thời ánh mắt hồ nghi không ngừng quét tới quét lui đánh giá qua lại trên người Tiêu Hoằng và Tư Kiều.
Nếu trước kia lời nói của thị giả, bọn họ còn chưa tin, như vậy Tư Kiều nói ra lời nói như thế, bọn họ không thể không tin.
- A Cổ Thần...
- A Cổ Thần...
Thanh âm như thế bắt đầu không ngừng quanh quẩn ở bên trong đại điện.
Nhìn lại Tiêu Hoằng vẫn đứng thẳng tại chỗ như trước, thoạt nhìn không có hưng phấn, không có đắc ý, làm cho người ta có một loại cảm giác vô cùng bí hiểm.
- Phúc đức của Tư Kiều bệ hạ ở A Cổ Thần nơi đó chỉ có 99 lần, vừa rồi bệ hạ ban thưởng ra ngoài một lần, chính mình dùng một lần, vậy là còn 97 lần, hy vọng bệ hạ trân trọng sử dụng, bản tôn cáo từ!
Tiêu Hoằng nói xong, liên chậm rãi xoay người, chuẩn bị rời đi.
- Chờ một chút, Đại Tế Ti chờ một chút...
Tư Kiều thấy Tiêu Hoằng định đi, vội vàng đứng dậy, bên trong lời nói tràn ngập cảm giác kính sợ.
- Đại Tế Ti ngàn dặm xa xôi đến đây, đi đường mệt nhọc, đặc biệt đưa vật ấy đến, Tiệp Tây Á Vương Quốc sao không cố lễ chiêu đãi được chứ? Hy vọng Đại Tế Ti ở lại tệ quốc mấy ngày, để Tư Kiều ta tận tính địa chủ!
Tư Kiều vô cùng cung kính nói.
- Không cần, nhiệm vụ của ta đến đây Tần này đã hoàn thành, ở lâu không còn
Có ý nghĩa!
Tiêu Hoằng uyển chuyển từ chối.
Thấy Tiêu Hoằng cố ý muốn đi, một... Không đòi tiền, hai không cần bất kỳ ưu đãi nào. Hơn nữa xem ra không nghĩ sẽ có bất kỳ liên quan gì với Tư Kiều.
Đối mặt với cảnh này, Tư Kiều càng không muốn để Tiêu Hoằng rời đi. Một vị Thần như vậy, như thế nào cũng phải ở lại lâu một ít thời gian a. Nhìn lại xem còn có thể thu được càng nhiều phúc đức hay không.
- Đại Tế Ti chớ đi! Hy vọng ngài xem tại hạ còn có chút xíu phúc đức nào không, hy vọng ngài có thể ở lại thêm mấy ngày!
Tiếp theo Tư Kiều vội vàng nói.
Không đợi Tiêu Hoằng tiếp tục lên tiếng, Tư Kiều đã thiện tiện chủ trương, truyền chỉ cho thuộc hạ:
- Người đâu! Mau mau mời ba vị Thần sứ tới Sùng Tôn Cung nghi tạm, đồng thời cho đãi ngộ theo quy cách cao nhất ở Tiệp Tây Á Vương Quốc, phục thị cho tốt nha!
Đối với một phen bộ dáng của Tư Kiều này, Tiêu Hoằng không có tiếp tục cự tuyệt. Trên thực tế, đây đúng là hiệu quả Tiêu Hoằng muốn đạt tới.
Chỉ có điều là Tiêu Hoằng đối với giả thần giả quỷ, thật sự không am hiểu lắm, cũng chỉ có thể đi từng bước xem từng bước. Tuy nhiên dụ hoặc của Ma Văn Tinh Độc, tuyệt đối không phải người thường có thể chống cự được.
https://tr
uyencuatui.net/Một khi nhiễm phải rất khó từ bỏ.
Tiêu Hoằng đi theo vài tên thị giả rời đại điện, dọc theo con đường tráng lệ đi tới hướng phía sau đại điện, ven đường kỳ hoa dị thảo lại tùy ý có thể thấy được.
Về phần các quý tộc ở bên trong đại điện, nhìn Tư Kiều đùa nghịch Ma Văn Tinh Độc yêu thích không buông tay, trong lòng lại ngứa ngáy khó nhịn. Những người bên trong đại điện này, ai nấy đều là gia tài bạc ti, vốn trong nhà ít nhất cũng phải có mấy chục tỉ kim tệ. Có thể dùng tiền mua được khoái hoạt, bọn họ đều ném thử đủ rồi, đời người ở trong mắt bọn họ dường như đã trở nên không còn có lạc thú.
Tuy nhiên, vật Tư Kiều cầm trong tay kia, lại một lần nữa gợi lên lòng tò mò của bọn họ hết sức mãnh liệt.
Trong lòng của mỗi người cũng đều có ý định riêng tư.
Cùng lúc đó, ở bên kia trải qua mười mấy phút đi đường, Tiêu Hoằng rốt cục đi tới trước Sùng Tôn Cung. Cả tòa cung điện cũng như nhau là xanh vàng rực rỡ, bên trong tất cả vật dụng xa xỉ, đầy đủ mọi thứ, thậm chí chính là một cái chén nước vô cùng đơn giản, mặt trên đều hận không thể khảm đầy bảo thạch.
- Ba vị tôn giả, nơi này là chỗ tiếp đón tốt nhất của Tiệp Tây Á Vương Quốc, mong rằng ba vị tôn giả không cần chê bai!
Một thị giả trong đó cúi thản mình thật sâu trước mấy người Tiêu Hoằng, tiếp theo liền hướng vào bên trong làm ra một cái thế tay thỉnh mời.
Tiêu Hoằng vẫn như trước không nói lời nào, cũng không có biểu hiện gì quá nhiều, càng không có nhìn ngó chung quanh chậm rãi cất bước đi vào trong đó.
Sau đó nhập gia tùy tục, khoanh chân ngồi lên trên tấm đệm da linh thú may thành, trước mặt là một cái bàn dài bằng thủy tinh vô cùng hoa lệ.
Sau một lát, liền thấy từng thị nữ Tiệp Tây Á dáng người nóng bỏng, tướng mạo xinh đẹp tuyệt trần, một thân quần áo gợi cảm, liền bưng rượu ngon cùng với thức ăn hảo hạng chỉ Tiệp Tây Á đặc biệt mới có, chầm chậm đi tới chiêu đãi, ước chừng hơn hai mươi nàng, có thể nói đều là nữ nhân cực phẩm.
Tiếp theo hơn hai mươi nữ nhân này, liền mặt mang nụ cười quyển rũ, quỳ gối bên cạnh mấy người Tiêu Hoằng, chuẩn bị tận tình phục thị.
Đối mặt với cảnh tượng như vậy, Tiêu Hoằng thoạt nhìn thờ ơ, nhưng Mạch Khắc và Ba Lạp Cam đã có điều phản ứng. Ba Lạp Cam thì không cần phải nói, còn Mạch Khắc đừng nhìn ngậy thường một bộ dáng rất trầm tĩnh, nhưng xét đến cùng vẫn là một nam nhân huyết khí phương cương a.
Hơn nữa ngửi được hương thơm đặc biệt trên người những mỹ nữ này, lại khiến cho hai người trong lòng ngứa ngáy khó nhịn.
Tuy nhiên, nhìn thấy Tiêu Hoằng ngồi nghiêm chỉnh, không có mảy may hành vi phạm giới, Ba Lạp Cam và Mạch Khắc cũng chỉ cố nén rung động trong lòng, bày ra một bộ dáng thờ ơ.
- Đến đây, Đại Tế Ti! Ngài nếm thử xem, đây là Kim Ti Đào loại hoa quả chỉ Tiệp Tây Á Vương Quốc đặc biệt có!
Một nữ nhân dáng người nóng bỏng, chỉ mặc quần áo cực kỳ nhỏ nói xong, liền dùng ngón tay mảnh khảnh, cầm lấy một cây tăm bạc ghim một miếng trái cây mọng nước, nhẹ nhàng đưa tới bên miệng Tiêu Hoằng.
- Vị nữ sĩ này, không cần làm phiền, ta có tay có chân, sẽ tự mình ăn!
Tiêu Hoằng nhìn trước người phía sau, một đám đông mỹ nữ gợi cảm vây quanh mình ở trong đó, nói một chút phản ứng không có vậy là dối gạt người, nhưng trong lòng Tiêu Hoằng rất rõ ràng, hiện tại không thể bấy ra biểu hiện lồ mảng.
- Tôn giả! Tay của ngài, chân của ngài, đều rất quý giá, đâu có thể sử dụng tùy tiện? Hay là để nô tỳ chúng ta hầu hạ ngài đi!,
Một thị nữ dán sát bên tai Tiêu Hoằng nói, hơi thở nhè nhẹ khơi dậy ngọn lửa tận đáy lòng của Tiêu Hoằng.
- Không cần! Mời các vị nữ sĩ tự trọng, mỗi người sinh ra bình đẳng, bản tôn không cần hầu hạ!
Giọng điệu của Tiêu Hoằng bỗng nhiên trở nên kiên quyết một ít, nhưng trong lòng hoặc ít hoặc nhiều đã bắt đầu chột dạ, từ sau khi từng có kinh nghiệm về phương diện đó, Tiêu Hoằng đột nhiên bắt đầu phát hiện, về định lực của mình đã càng ngày càng kém.
Thấy ý của Tiêu Hoằng không vui, những thị nữ chung quanh Tiêu Hoằng, khôn ngoan có điều thu liễm.
Đúng lúc này, quốc vương Tư Kiều dưới bảo vệ của vệ binh đi tới trước cửa Sùng Tôn Cung, nhìn thị nữ do chính mình tự tay chọn lựa, theo quy củ quỳ gối ở phía sau Tiêu Hoằng. Mà ba người không có chút động dung, tâm thần hắn không khỏi vừa động.
Trên thực tế, những nữ nhân này toàn bộ đều là từ trong rất đông người đặc biệt tự tay hắn chọn lựa ra, bất kể tướng mạo, làn da, dáng người đều có thể nói là nhất lưu, thậm chí ngay cả các nhân viên quan trọng của Liên bang Bắc Áo đến đây đều không chống cự được.
Nhưng ba vị tôn giả trước mắt này lại là thờ ơ, đồng thời chỉ ăn một ít thức ăn đơn sơ nhất. Điều này không khỏi làm cho Tư Kiều một lần nữa tin tưởng, những người này chính là Thần sứ chân chính, có rèn luyện hàng ngày cực cao, đều không phải là giả thần giả thánh lừa bịp đời.
Trong lòng có ý tưởng như vậy, vẻ cung kính trên mặt Tư Kiều trở nên càng thêm đậm, vẻ cao ngạo của vị vua một quốc gia gần như đã giảm xuống hơn phân nửa. Đồng thời Tư Kiều hơi cúi mình đi vào bên trong đại sảnh.
- Các vị Thần sứ, tệ quốc nếu có gì chiêu đãi không chu toàn, mong ràng bao dung!
Tư Kiều vô cùng cung kính nói.
- Không sao! Đối với chúng ta mà nói, thân ở nơi đâu đều như nhau. Chỉ hy vọng Tư Kiều bệ hạ không cần phô trương quá nhiều, cơm rau dưa muối, cho chúng ta một chút thanh tĩnh là được. Hơn nữa náu bệ hạ không có chuyện gì khác, sáng sớm ngày mai chúng ta định rời đi!
Tiêu Hoằng đáp lại, bên trong giọng điệu bình thản toát ra vẻ uy nghiêm cao cao tại thượng.
- Rời đi? Các vị thần sứ, mong rằng ở lại thêm mấy ngày, đồng thời xem ta còn có phúc đức hay không, đổi một ít cơ hội ngắn ngủi bước vào thiên đường!
Tư Kiều rốt cục nói ra dụng ý của mình.
- Trân trọng sinh linh, thành kính với A Cổ Thần, đây đã là phúc đức!
Tiêu Hoằng tiếp tục nói, trong lòng cũng đã có chút cảm giác chán ghét loại giả thần giả quỷ này, quá mệt mỏi.
- Trân trọng sinh linh, thành kính với A Cổ Thần, cái này nhất định... Nhất định!
Tư Kiều nói xong, liền chậm rãi xoay người, phất tay về phía thị giả ra lệnh:
- Người đâu! Dâng các thứ lên đi!
Ngay sau đó, liền thấy bảy tám gã vệ binh, đã đem từng hộp từng hộp trữ kim văn, trực tiếp mang tới trước mặt mấy người Tiêu Hoằng. Mỗi một cái trữ kim Ma Văn đều là giá trị 1 triệu kim tệ, sơ lược phỏng chừng một chút, chính là một đám này hẳn phải có 200 triệu kim tệ.
Tuy nhiên, dựa theo dặn dò của Tiêu Hoằng từ trước, Mạch Khắc và Ba Lạp Cam chỉ là nhìn lướt qua một cái, rồi không hề để ý tới. Tuy vậy trong lòng thầm nghĩ: “Một cái Ma Văn Tinh Độc bán ra 200 triệu kim tệ, thật đúng là lợi hại mà!”
- Tại hạ là một người thô kệch, trừ có chút tiền ra, cũng không có thứ gì khác. Đây chỉ là một chút lòng thành nho nho, xem như cung phụng cho A Cổ Thần, mong rằng ba vị Đại Tế Ti ngài nhận lấy, cũng coi như chứng tỏ một chút lòng thành kính của tại hạ!
Tư Kiều vô cùng cung kính nói.
Tiêu Hoằng không có lên tiếng trả lời, không nói nhận lấy, cũng không nói cự tuyệt, cứ như vậy lẳng lặng ngồi ở trên đệm, có cảm giác từ trên xuống dưới đều toát ra vô cùng thần bí.
Tư Kiều nhìn thấy Tiêu Hoằng như thế, cũng không tiện tiếp tục nói thêm gì nữa, chỉ là cung kính cúi người, sau đó xoay người đi ra ngoài, đồng thời ý bảo những thị nữ kia đồng loạt rời đi, không cho tiếp tục khinh nhờn Thần sứ.