Cứ như vậy trong một tuần, gần như toàn bộ thời gian Tiêu Hoằng đều vượt qua trong tu luyện, mà trong thời gian một tuần này dùng một lọ máu Kim quan điêu, Ngự lực trong cơ thể cùng đã đạt tới 46001 cổ. Không thể phủ nhận, máu Kim quan điêu mặc dù tới cấp bậc Ngự Hồn vẫn như trước vô cùng hữu hiệu.
Vừa cảm giác tỉnh lại, Tiêu Hoằng đơn giản ăn chút bữa sáng, rồi đi vào phòng điều khiển chính, liền có thể thông qua một màn hình nhìn thấy Phù Du Hào đã bay tới biên cảnh phía bắc của Tiệp Tây Á Vương Quốc, đang điều chỉnh đường hàng không, bay tới Thiên Vân Công Quốc.
Ven đường, vô số kể Ma Văn hạm lui tới, thậm chí còn có Ma Văn chiến hạm, nhưng toàn bộ đối với Phù Du Hào hoàn toàn như không nhìn thấy.
- Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy? Chiến hạm bên ngoài tới, chẳng lẽ Tiệp Tây Á Vương Quốc không tiến hành kiểm tra và chứng nhận hay sao?
Tiêu Hoằng nhìn cách đó không xa, một chiếc Ma Văn chiến hạm của Tiệp Tây Á Vương Quốc, làm như không thấy mình từ phía trước đi tới, có phần kinh ngạc hỏi.
- Lão đại! Đây đều là công lao của Ba Lạp Cam. Lần trước đi vào Tiệp Tây Á Vương Quốc, hắn đã ở trong này chi phí khoản tiền lớn, đăng ký một cái công ty, tên là Công ty Thần Điển, đồng thời đem Ma Văn chiến hạm của chúng ta, toàn bộ nhập vào hạm tịch của Tiệp Tây Á Vương Quốc. Bởi vậy, hiện tại Phù Du Hào chuẩn xác mà nói, chính là hạm của Tiệp Tây Á Vương Quốc, có được thân phận hoàn toàn hợp pháp!
Mạch Khắc đi tới bên cạnh Tiêu Hoằng, nhìn Ba Lạp Cam đang ngồi ở trên ghế phó hạm trưởng hai tay khoanh trước ngực, nói với Tiêu Hoằng.
Nghe nói như thế, sắc mặt Tiêu Hoằng khẽ biến đổi, không thể tưởng được Ba Lạp Cam làm việc rồi lại chu đáo cẩn thận như vậy.
Chỉ cần có Công ty Thần Điển, như vậy kế tiếp phát triển, cùng với mua sắm vật tư ở Tiệp Tây Á, đều trở nên dễ dàng thuận tiện hơn.
Lại nhìn Ba Lạp Cam, phản ứng cũng không có nơm nớp lo sợ như trước, chỉ là nhìn Tiêu Hoằng gật gật đầu liên tiếp mấy cái.
Tiếp theo lại trải qua một ngày đi dường, đi ngang qua từ phía chính bắc của Tiệp Tây Á Vương Quốc, Phù Du Hào rốt cục tiến vào Thiên Vân Công Quốc mục đích của chuyến đi này.
Theo Phù Du Hào bay vào lĩnh vực Thiên Vân Công Quốc, so sánh với Tiệp Tây Á Vương Quốc quả thực chính là cách biệt một trời một vực. Trên không, rất ít có thể nhìn thấy bóng dáng Ma Văn hạm, một vùng lãnh thổ quốc gia rộng lớn như vậy, gần như không khác gì lãnh thổ quốc gia chưa bị khai phá, chính là ngẫu nhiên có thể nhìn thấy phao cột mốc hư không cũ nát, lóng lánh sáng đỏ yếu ớt.
Trên thực tế, toàn bộ Thiên Vân Công Quốc, đại đa số khu vực đều là vùng cằn cỗi, nơi nơi đều là khí tinh trạng thái vô dụng, tinh cầu nham thạch không có mảy may giá trị, chỉ có ba viên Nghi Cư Tinh, trong đó hai viên còn là sa mạc hóa cực độ nghiêm trọng. Toàn bộ dân cư của quốc gia cũng chỉ có chừng 50 triệu, cấp bậc văn minh gần như sắp đến gần trạng thái nửa nguyên thủy.
Cả quốc gia gần như không cần quốc phòng gì, bởi vì cho dù kẻ xâm lược đi vào địa phương này, cũng không biết phải chiếm lĩnh cái gì.
Trên thực tế, Thiên Vân Công Quốc còn ước gì có kẻ xâm lược đây, ai xâm lược ai còn không biết! Thiên Vân Công Quốc giống như tên khất cái nghèo khổ, thậm chí ngay cả Xích Nghĩa liên hợp thể đều không muốn quản tới, để mặc cho nó tự sinh tự diệt.
Bởi vậy đường hàng không ở một quốc gia loại này, gần như chẳng khác gì đi trên đất bằng phẳng.
Rất nhanh, đại khái chỉ qua ba tiếng, Phù Dư Hào liền rất nhanh tiến vào hệ Hằng tinh Kỳ Lạp Duy của Thiên Vân Gông Quốc.
Nơi này đúng là một trong ba viên Nghi Cư Tinh của Thiên Vân Công Quốc, cũng là địa phương Mặt Thẹo bọn họ dừng chân.
Xa xa nhìn lại, cả viên Kỳ Lạp Duy Tinh là một khu vực màu vàng đất, chỉ có điểm điểm màu xanh biếc, trải rộng phía trên từng mảng lớn tinh cầu màu vàng đất, hải dương không ngừng khô cạn, chỉ chiếm cứ không tới một phần năm diện tích của viên tinh cầu này.
Cả viên tinh cầu bão cát bụi tàn sát bừa bãi, quả thực chính là như cơm bữa.
Mà trên tinh cầu này dân chúng của Thiên Vân cũng không tới 3 triệu, phân tán ở các ốc đảo lân cận.
Theo Phù Du Hào xuyên qua tầng khí quyển Kỳ Lạp Duy, cả chiếc Ma Văn chiến hạm liền vượt qua cát bụi đầy trời, hướng tới một ốc đảo hơi lớn ở phía nam bán cầu Kỳ Lạp Duy.
Nơi đó chính là nơi tạm cư của Mặt Thẹo cùng với 1 triệu tộc nhân Lạc Đan Luân.
Khắp khu vực ốc đảo, gần như cũng chỉ tương đương với ba tòa thành thị loại lớn liên hợp cùng một chỗ. Tất cả dân chúng toàn bộ đều dựa vào hồ nước ngọt ở khu trung tâm ốc đảo mà sống. Thiên Vân Công Quốc cùng với Xích Nghĩa liên hợp thể, gần như đều không có cung cấp viện trợ mảy may nào.
Phiến ốc đảo này, lại được xưng là ốc đảo Thiên Dương.
Khi Phù Du Hào chậm rãi đậu lại ở một khu đất bằng phẳng phía trên ốc đảo Thiên Dương, liền thấy ở bên ngoài Ma Văn chiến hạm, Mặt Thẹo cùng với mấy ngàn người Lạc Đan Luân đã lẳng lặng chờ sẵn ở đây.
Giờ phút này Mặt Thẹo đang mặc một thân quần áo làm bằng da thú, trên mặt có chút cát bụi dơ bẩn, làn da ở trạng thái phơi nắng cát bụi nóng bức trường kỳ trông rất thô ráp, tuy nhiên, cặp mắt kia vẫn như trước biểu hiện vô cùng kiên nghị.
Thấy Tiêu Hoằng đi xuống Ma Văn chiến hạm, Mặt Thẹo liền đi tới ôm lấy Tiêu Hoằng. Tuy rằng trước đó thông qua Ma Văn thông tin liên lạc vô số lần, nhưng cảm giác đó vĩnh viễn không sánh được với mặt đối mặt.
- Huynh đệ! Để ngươi chịu khổ rồi!
Tiêu Hoằng áp mặt bên tai Mặt Thẹo, ôn hòa nói.
- Chỉ cần có thể gặp lại, hết thảy vất vả đều xứng đáng!
Mặt Thẹo nhẹ giọng đáp lại.
Trải qua hàn huyên ngắn gọn vài câu, Mặt Thẹo liền mang theo Tiêu Hoằng, thăm hỏi một chút tình trạng cuộc sống trước mắt của những người Lạc Đan Luân. Cái gọi là nhà ở nơi này, hầu hết đều là bằng gỗ, có dựng ở trên cây, có dựng ở bên hồ.
Giờ khắc này người Lạc Đan Luân đã hòa chung với người dân Thiên Vân nơi này. Hai bên đường phố tràn ngập khí tức nguyên thủy, trẻ con Lạc Đan Luân và Thiên Vân tụ tập từng đám chơi đùa. Tuy rằng cuộc sống đơn sơ, nhưng khuôn mặt chúng vẫn tươi cười như trước.
Bốn chiếc hạm con Tị Kiếp Hào, hiện giờ cùng đã biến đổi thành trường học. Vẫn là câu nói kia, bất kể tới vùng đất nào, chỉ cần hương khói bất diệt, giáo dục sẽ không thể ngưng nghỉ, tôn chỉ của Tiêu Hoằng này cũng đã từng chút từng chút trở thành tư tưởng ăn sâu vào tâm hồn của người Lạc Đan Luân.
- Mấy năm trước, ở nơi này rất gian nan, bất kể là người Lạc Đan Luân hay là người bản địa Thiên Vấn đều là dựa vào vật tư trong mảnh núi rừng này sống qua ngày. Tuy nhiên, thẳng đến năm trước Tiết Huyền Vinh tiền bối đưa tới đây 100 triệu kim tệ, ta phái ra mấy chiếc Đào Dật Đĩnh, mua sắm một ít nhu yếu phẩm sinh hoạt ở Tiệp Tây Á Vương Quốc, khốn cảnh mới xem như được giải trừ, cuộc sống tốt hơn nhiều so với dĩ vãng. Hơn nữa vì để cảm tạ người dân Thiên Vân nơi này thu lưu chúng ta, hết thảy nhu yếu phẩm cuộc sống đều là phát ra bình đẳng!
Mặt Thẹo giới thiệu với Tiêu Hoằng.
Tiêu Hoằng không nói thêm gì, chỉ là khẽ gật gật đầu. Trên thực tế, ở trong ý niệm của Tiêu Hoằng, chỉ cần không là địch với Tiêu Hoằng, hết thảy đều không có gì, cho dù có máu lạnh mấy đi nữa, Tiêu Hoằng vẫn là hiểu rõ về đạo lý tri ân báo đáp này.
❤T
ruyện Của Tui . net
Đại khái hiểu biết một chút tình huống nơi này, Tiêu Hoằng liền bắt đầu ngựa không dừng vó, tiến hành phát họa kế hoạch đối với nơi này, nhiệm vụ hàng đầu chính là tuyển chọn, thành lập nơi sản xuất Ma Văn Tinh Độc.
Nơi này chính phủ chỉ còn danh nghĩa, thực tế đã mất, quản lý lơi lỏng, điều này không thể nghi ngờ là một ưu thể tự nhiên cực lớn, có thể để Tiêu Hoằng tự do tiến hành phát triển.
Vì để không quấy rầy cuộc sống của người Lạc Đan Luân và Thiên Vân, cuối cùng Tiêu Hoằng dự định thiết lập địa phương thành lập nhà xưởng Ma Văn Tinh Độc, ở bên trong sa mạc cách ốc đảo Thiên Dương không xa.
Ở lại ốc đảo Thiên Dương một đêm xác lập ra đồ họa thiết kế nhà xưởng với người Lạc Đan Luân nơi này. Thời gian tới sáng ngày hôm sau, Tiêu Hoằng giống như con quay, tiến vào trong Phù Du Hào, tạm thời rời Kỳ Lạp Duy Tinh, một lần nữa đi tới hướng Bái Cam Tinh là thủ đô của Tiệp Tây Á Vương Quốc.
Nơi đó đúng là nơi ở của quốc vương Tiệp Tây Á Vương Quốc, ngoài ra, đó là địa phương tụ tập Vương hầu, Tướng lĩnh và quý tộc của Tiệp Tây Á.
Lần này mục đích Tiêu Hoằng đi tới, chỉ có hai cái: Một là mua sắm một lượng lớn tài liệu thành lập nhà xưởng Ma Văn Tinh Độc hai là yết kiến Quốc vương Tư Kiều của Tiệp Tây Á.
Giờ phút này Tiêu Hoằng một lần nữa thay một thân áo dài vô cùng đẹp đẽ quý giá, đây là đặt may theo yêu cầu ở Nạp Tư Công Quốc. Trường bào màu đỏ hoàn toàn là từ Huyết Tàm Ti may thành, thể hiện ra màu đỏ độc nhất vô nhị, trên màu đỏ tơ lụa là một loại hoa văn màu vàng xảo đoạt thiên công.
Chỉ riêng một bộ phục sức này đã có giá trị 1 triệu kim tệ, có thể nó cực kỳ xa hoa.
Mà hình thức của cả bộ trường bào màu đỏ cũng hoàn toàn là may dựa theo Đại Tế Ti trong truyền thuyết của Nạp Tư Công Quốc.
Ven đường Tiêu Hoằng cùng đã nghĩ rất kỹ, nếu Xích Nghĩa liên hợp thể có thể tạo ra Áo Cách Tư Thần, như vậy Tiêu Hoằng vì cái gì lại không giả thần giả quỷ một phen.
Về phần là vị thần cái gì, chính là cứ làm A Cổ Thần là được. Cái tên này là Tiêu Hoằng tùy tiện nghĩ ra, nghe nói dường như trong truyền thuyết ở Nạp Tư Công Quốc có một vị Thần như vậy.
- Lão đại, đồ vật này nọ đều đã chuẩn bị tốt!
Mạch Khắc thật cẩn thận đặt ở trước mặt Tiêu Hoằng một cái hộp gỗ được khảm bảo thạch. Toàn bộ hộp gỗ có thể nói xa hoa dị thường, ngay cả mặt trên vật liệu gỗ đều là dùng thúy mộc, xanh biếc giống như ngọc bích, mượt mà, mặt trên có chứa tia tia kim tuyến.
Chỉ riêng một cái hộp gỗ như vậy giá trị chế tạo đã cao tới 10 vạn kim tệ, mở ra hộp gỗ vô cùng tinh xảo này, bên trong đặt ngay ngắn một cái Ma Văn Tinh Độc. Tuy nhiên, cũng đã được trang trí một phen, nhìn qua vô cùng đẹp đẽ quý giá, ở mặt trái Ma Văn Tinh Độc còn làm ra vẻ thần bí tạo hình cái gọi là Thần ấn, nhìn như huyền ảo, trên thực tá không có tác dụng gì quá lớn, chỉ là trang trí không hơn không kém.
- Tốt lắm!
Tiêu Hoằng chậm rãi đóng nắp hộp, cười cười nói:
- Từ giờ trở đi ta chính là Đại Tế Ti, Mạch Khắc chính là Thần Vệ, Ba Lạp Cam ngươi chính là Thần Đồ, có vấn đề gì không?
- Xem ra lần này, phải diễn trò thật lớn rồi!
Ba Lạp Cam nhìn Tiêu Hoằng, trên mặt ít nhiều có chút cổ quái. Trên thực tế, giấc mộng lớn nhất của Ba Lạp Cam chính là thống trị Khu Vực Hỗn Loạn, nhưng bị Tiêu Hoằng cưỡng ép mang theo, lại phát hiện dã tâm của Tiêu Hoằng còn lớn hơn rất nhiều so với hắn.
Thậm chí ngay lúc vừa rồi, khi hắn nhìn thấy Mặt Thẹo, mới phát hiện thân phận thực của Tiêu Hoằng. Hắn chỉ cảm thấy trong lòng giá lạnh một trận, câu nói đầu tiên trong óc là: “Không thể tưởng được tên Ma đầu kia thật sự không chết, hơn nữa đang ở trong bóng tôi đi bước một quật khởi!”
Tuy nhiên, tới nước này rồi Ba Lạp Cam thật sự không có đường lui, chỉ có thể kiên trì đi tiếp cùng với Tiêu Hoằng. Cũng không biết phía trước là vực sâu, hay là thiên đường, dù sao còn tốt hơn rất nhiều so với bị Tiêu Hoằng gϊếŧ chết.
Cùng lúc đó, ở bên trong Khu Vực Hỗn Loạn. Thượng tướng Mại Hách đã dựa theo ước định từ trước, bí mật đưa tới Nỗ Niết Tư Tinh hai chiếc Ma Văn chiến hạm mới tinh, sau đó đối ngoại công bố hai chiếc Ma Văn chiến hạm bị bắt cóc.
Đoàn hải tặc Hủy Thử vừa mới lộ ra danh hiệu cùng trước tiên tuyên bố chịu trách nhiệm về chuyện bắt cóc lần này, sau đó liền im bặt tin tức.
Về phần Tiết Huyền Vinh cũng dựa theo giao kèo bí mật chuyển khoản 1 tỉ kim tệ còn lại vào tài khoản tư nhân của Mại Hách, tất cả đều đâu vào đấy.