- Ngài Ba Lạp Cam, ngưỡng mộ đã lâu, hôm nay gặp được đúng là phước đức ba đời, chỉ là không biết ta có thể làm gì được cho ngài?
Tiêu Hoằng ngồi yên trên ghế, lẳng lặng nhìn vẻ mặt ầm trầm của Ba Lạp Cam, khách khí nói.
- Ngài Bạch Đầu Ông, nghe nói ngài buôn bán Tinh Độc trên cổng Vũ Tinh kiếm được không ít tiền. Ngài có biết không, như vậy không hợp quy củ.
Ba Lạp Cam nhìn bộ dáng của Tiêu Hoằng, đè nén lửa giận trong lòng nói.
- Không hợp quy củ? Sao lại nói vậy?
Tiêu Hoằng không đổi sắc, thản nhiên nói.
- Ngài có biết, kinh doanh Tinh Độc là của Sơn Long Hội, ngài xen chân vào chính là cướp mối làm ăn của Sơn Long Hội.
Ba Lạp Cam nhìn bộ dáng lạnh nhạt như thường của Tiêu Hoằng, gằn giọng nói.
- Kinh doanh Tinh Độc là của Sơn Long Hội? Có quy định nào viết như thế? Khách hàng thích mua của ai, đó là tự do của khách hàng, nói như thế, ta có thể nói kinh doanh Tinh Độc là của đoàn hải tặc Đạo Thảo Nhân, mong ràng tốt nhất là ngài Ba Lạp Cam đừng có gây sự.
Tiêu Hoằng thản nhiên nói, không hề có chút nóng nảy.
- Ta không muốn lý luận nhiều với ngài, yêu cầu của ta rất đơn giản, giao ra công thức Tinh Độc, cùng với chế độc sư của các người. Mỗi năm Sơn Long Hội sẽ chi cho các người một phần tiền lời, tính là hoa hông. Đối với đoàn hải tặc nho nhỏ như các ngươi, có thể coi là điều kiện công bằng, nếu không đừng trách Sơn Long Hội quyết chiến với các người lần nữa.
Sắc mặt Ba Lạp Cam dần dần trở nên âm trầm, đưa ra yêu cầu.
- Ngài nghĩ ta sẽ đáp ứng hay sao?
Tiêu Hoằng vẫn không nổi giận, hỏi lại một câu.
- Có một điều ta mong là ngài phải suy nghĩ cẩn thận, đúng vậy, thủ hạ của ngài rất lợi hại, nhưng nếu như Sơn Long Hội gây chiến, mấy trăm ngàn người sẽ dìm chết các người, đều không có lợi cho hai bên.
Ánh mắt Ba Lạp Cam bắt đầu lóe ra hung ác.
Thực tế Ba Lạp Cam cũng không mong muốn có quá nhiều liên quan tới đoàn hải tặc Đạo Thảo Nhân, nhưng một khi đề cập tới vấn đề lợi ích sống chết, vậy thì không còn cách nào khác.
- Nếu Ba Lạp Cam thích thế, mời tự nhiên.
Tiêu Hoằng vẫn nhàn nhạt nói, còn nhấc tay ra vẻ “mời”.
Thấy Tiêu Hoằng dầu muối không vô, trong lòng Ba Lạp Cam sắp giận muốn điên, đã không còn giữ được bình tĩnh nữa, chỉ thẳng vào Tiêu Hoằng, lạnh lùng nói:
- Ta sẽ cho ngươi hối hận.
Tiêu Hoằng không đáp lại, chỉ chầm chậm đứng lên, sửa lại quần áo, sau đó cúi đầu với Ba Lạp Cam, ý bảo Ba Lạp Cam ngươi cứ việc tùy tiện.
Ba Lạp Cam nhìn Tiêu Hoằng như thế, nổi giận chỉ chỉ vào Tiêu Hoằng, sau đó tức điên người tắt liên lạc. V
Màn hình trước mặt biến mất, sắc mặt Ba Lạp Cam đã biền thành màu tím đen.
- Nghĩa phụ, chẳng lẽ chúng ta thật sự phải diệt trừ toàn diện đoàn hải tặc Đạo Thảo Nhân hay sao?
Nội Đức đứng ở bên cạnh Ba Lạp Cam, nhỏ giọng nói.
- Ngoài cách đó ra thì còn cách nào khác? Trừ khi chúng ta ngồi chờ chết, yên lặng đợi diệt vong. Ta đã nhìn ra được, Bạch Đầu Ông kia là hạng người tràn đầy dã tâm, mục đích cuối cùng của hắn chính là chiếm lây toàn bộ Khu Vực Hỗn loạn, một nhà bá chủ.
Ba Lạp Cam mặt lạnh nói.
Trầm ngâm một lúc, Ba Lạp Cam cầm Ma Văn thông tin, gọi cho Tang Long Ngâm, lão đại tổ chức Lôi Điểu, muốn hắn có thể bắt tay cùng Sơn Long Hội diệt trừ mầm tai hoạ Tiêu Hoằng.
Nhưng mà, Tang Long Ngâm đã nhấm nháp được chỗ tốt của Độc Hoàng, nghe nói muốn tiêu diệt đoàn hải tặc Đạo Thảo Nhân cùng với Bạch Đầu Ông lão đại của bọn họ, phản ứng đầu tiên là sau này rất có thể sẽ không còn Độc Hoàng nữa, cho nên trực tiếp từ chối.
Thực ra mấy ngày nay Tiêu Hoằng đưa Độc Hoàng tới đã làm Tang Long Ngâm sung sướиɠ muốn chết, đang cực lực liên hệ với Bạch Đầu Ông, mong muốn có được nhiều hơn nữa.
Thấy Tang Long Ngâm từ chối như có lệ, Ba Lạp Cam đành phải liên hệ với Ninh Gia Lâm, lão đại đoàn hải tặc Hồng Mạo Tử.
Ninh Gia Lâm đã hận thấu xương đoàn hải tặc Đạo Thảo Nhân, nhưng trong lòng vẫn còn nhiều cố kỵ, nghe nói tới Sơn Long Hội cũng muốn quyết tử chiến với đoàn hải tặc Đạo Thảo Nhân, liền trực tiếp đồng ý ngay.
Hơn nữa đã xác định kế hoạch diệt trừ đoàn hải tặc Đạo Thảo Nhân, đó là quấy nhiễu hành tinh, tiêu diệt không gian.
Nói rõ ràng, là đoàn hải tặc Hồng Mạo Tử phái ra 20 ngàn người, không ngừng tập kích quấy rầy đoàn hải tặc Đạo Thảo Nhân, khiến cho đoàn hải tặc Đạo Thảo Nhân rời khỏi hành tinh, đi ra không gian.
Như vậy, ở trong không gian, năng lực chiến đấu mặt đất mạnh mẽ của đoàn hải tặc Đạo Thảo Nhân sẽ không còn tồn tại, chỉ có một con tàu Cổ Đức bề ngoài cũ nát, vậy thì dễ đối phó hơn.
Sau cuộc bàn bạc ngắn ngủi, cuối cũng Ba Lạp Cam và Ninh Gia Lâm đạt tới hiệp nghị, đoàn hải tặc Hồng Mạo Tử phái ra 20 ngàn người, cộng thêm 2 chiếc chiến hạm Ma Văn Sơn Long Hội vận dụng 5 chiếc chiến hạm Ma Văn, kết hợp thành hạm đội, sẵn sàng đuổi gϊếŧ tàu Cổ Đức ở ngoài không gian.
Ba Lạp Cam và Ninh Gia Lâm thương lượng xong, hai đại đầu sỏ Khu Vực Hỗn Loạn bắt đầu tự mình điều động.
Điều tới hạm đội và nhân viên võ trang gần đó, sau đó lập tức chạy đến địa điểm chỉ định. Dính đến lợi ích sống chết, hai đại đầu sỏ phản ứng rất nhanh chóng. Cùng lúc đó, bên trong tàu Cổ Đức, Tiêu Hoằng mặt không đổi sắc, đang tập trung vào tổ Ma Văn trước mặt, tiến hành điều chỉnh lần cuối.
Chừng 2 tiếng sau, xác định tuyệt đối không có sai lầm, Tiêu Hoằng mới trang bị Ma Văn cộng hưởng, khởi động lên.
Xoạt!
Tiêu Hoằng vửa khởi động tổ Ma Văn, màn hình chính trong phòng điều khiển xuất hiện bản đồ quét không gian, Ma Văn bên trong tổ Ma Văn không ngừng khởi động, phạm vi rà quét không ngừng mở rộng, nhanh chóng đột phá hệ Hằng tinh Cổng Vũ, còn đang không ngừng mở rộng ra ngoài.
Nhìn hình ảnh trên màn hình chính, sắc mặt Tiêu Hoằng trở nên nghiêm túc, chăm chú nhìn vào phạm vi thăm dò không ngừng mở rộng trên màn hình.
Ủa?
Bỗng nhiên, ánh mắt Tiêu Hoằng khẽ giật, ở vùng rìa khu rà quét có một đốm xanh lục đang không ngừng lấp lánh, nó đại biểu cho cái gì, chính là Ma Văn tăng cường tín hiệu phát hiện được sự tồn tại của Ma Văn cộng hưởng khác!
Ngắn ngủn nửa phút, tổ Ma Văn khởi động hoàn tất, phạm vi thăm dò đã gần như bao phủ toàn bộ Khu Vực Hỗn Loạn, đốm sáng xanh lục kia vẫn đang lấp lánh.
- Xác định xem, đường dẫn tọa độ đi tới chỗ nào?
Tiêu Hoằng nhìn điểm tọa độ trên màn hình, quay sang hỏi Kiệt Tây Lạc.
- Lão đại, vị trí tọa độ chính là Nỗ Niết Tư Tinh, chỗ tổng bộ Sơn Long Hội! Kiệt Tây Lạc quay đầu báo cáo cho Tiêu Hoằng, ánh mắt đầy kinh ngạc, không ngờ lại có chuyện trùng hợp như thế.
Nghe vậy, sắc mặt Tiêu Hoằng hơi đổi, phát hiện này làm Tiêu Hoằng không nắm chắc được là có ý gì?
Ngừng một lúc, Tiêu Hoằng nhanh chóng dùng Ma Văn cộng hưởng phát ra cuộc gọi tới Nỗ Niết Tư Tinh, trong lòng Tiêu Hoằng căng thẳng, Tiêu Hoằng không biết nghênh đón hắn là ai? Là lần đầu tiên hội sư? Hay là thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn cùng người Lạc Đan Luân bị bức hại.
Sau 10 giây dài đằng đẳng, trên bản đồ không gian bắn ra một cái hình ảnh, người bên trên đó chính là Ốc Sư. Chẳng qua trên người không còn mặc chiến giáp nữa, mà là bộ áo vải, đội mù rơm, trong tay vân cầm theo trượng Ma Văn.
Ốc Sư nhìn một kẻ đeo mặt nạ trắng, đồ tây, không khỏi hỏi.
- Là ta, Ốc Sư.
Tiêu Hoằng chậm rãi gỡ mặt nạ, ánh mắt rung động nói.
- Bệ hạ!
Nhìn khuôn mắt Tiêu Hoằng xuất hiện trước mặt mình, ánh mắt Ốc Sư trở nên đỏ lên. Đã lâu như thế, Ốc Sư không có lúc nào là không ngừng hy vọng, lúc này hô lên một tiếng “bệ hạ”, Ốc Sư trực tiếp nửa quỳ xuống, hai hàng nước mắt không kìm được chảy dài:
- Thần luôn luôn đang chờ ngài...
Tiêu Hoằng cũng ướt cả mắt, chậm rãi đứng lên, nhu hòa nói:
- Không cần đa lễ, hãy bình thân.
- Bây giờ ngươi thế nào?
Nhìn Ốc Sư đứng dậy, Tiêu Hoằng hỏi.
- Sau khi tách ra, ta cùng Tiết Huyền Vinh tiền bối dẫn theo 500 ngàn bình dân Lạc Đan Luân cùng 50 ngàn binh lính Lạc Đan Luân đến đây. Ban đầu xảy ra một ít xung đột với Sơn Long Hội, bọn họ muốn trục xuất chúng ta, sau vài lần trắc trở, cũng không giải quyết được gì. Chúng ta có thể lấy được nơi sống yên, nhưng vì không bại lộ thân phận, chúng ta cũng không áp dụng tiêu diệt Sơn Long Hội một cách nổi bật, dẫn tới mọi người chú ý. Hiện giờ cuộc sống của chúng ta chưa nói là giàu có, nhưng cũng đủ no ấm, chúng ta đều đang đợi ngài triệu hồi.
Ốc Sư báo cáo.
- Không cần nói chuyện khác, ta sẽ đến tìm các ngươi. Nhưng trước đó, ta cần các ngươi giúp ta một việc.
Tiêu Hoằng ngẫm nghĩ rồi nói.
- Bệ hạ, có việc cứ hạ lệnh.
Ốc Sư sảng khoái nói, điều này không cần nghi ngờ, sứ mệnh duy nhất Tống Táng kỵ sĩ đoàn sinh ra chính là trung thành tuyệt đối với vua của Lạc Đan Luân, không nghe theo lệnh của quân đội nào.
- Tiêu diệt Sơn Long Hội, bắt sống Ba Lạp Cam.
Tiêu Hoằng lên tiếng, Ốc Sư ở ngay trên Nỗ Niết Tư Tinh, rõ ràng là cơ hội trời ban để tiêu diệt Sơn Long Hội.
- Tuân lệnh.
Ốc Sư thoải mái đáp, thực ra đừng nhìn trong tay Ốc Sư chỉ có 50 ngàn binh lính Lạc Đan Luân, nhưng binh lính này như thế nào, trước kia đã được chứng nhận. Một chọi một hoàn toàn ngược đãi binh lính Thượng Bang, đối phó thứ rác như Sơn Long Hội, đó là điều quá dễ dàng.
Trước kia không có đυ.ng tới Sơn Long Hội, là vì sợ làm quá nổi bật, bại lộ thân phận người Lạc Đan Luân, dẫn tới Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc hay thể liên hiệp Tân Bổi Ba hàm hại.
Bây giờ Tiêu Hoằng đã trở lại, mọi chuyện tự nhiên nghe Tiêu Hoằng làm chủ.
Nhìn hình ảnh Ốc Sư biến mất, Tiêu Hoằng lại ngồi vào ghế chính, lập tức hạ lệnh tàu Cổ Đức xuất phát, mục tiêu Nỗ NiếtTư Tinh.