Chương 1142: Miễu sát

Nghe tiếng quát mắng của Bác Cách. 35 thành viên Đạo Thảo Nhân đứng trước cửa khách sạn mặt không đổi sắc, không hề có sợ hãi, cũng không nổi giận, cứ lẳng lặng nhìn đám đông phía trước.

- Bây giờ tiểu tổ số một có thể ra trận!

Theo mệnh lệnh của Ai Nhĩ Phu, Mạch Khắc như đợi phát súng lệnh này liền khởi động Chiến văn, trực tiếp xông ra ngoài.

Không đợi những người khác phản ứng lại, Mạch Khắc đã xông tới trước mặt thành viên đoàn hải tặc Hồng Mạo Tử, một quyền đập xuống, trực tiếp nổ nát đầu một tên thành viên Hồng Mạo Tử, sau đó một đá đạp bay một tên khác ra ngoài.

Ngắn ngủn 10 giây, một mình Mạch Khắc trực tiếp gϊếŧ vào trong đội ngũ vạn người, nơi đi qua là thi thể bay tứ tung, Mạch Khắc như một cái máy khoan, cắm thẳng vào trong đoàn hải tặc Hồng Mạo Tử, chỉ mười mấy giây ngắn ngủi đã có cả trăm thành viên Hồng Mạo Tử chết uổng mạng.

Thấy thế, Bác Cách ở cuối hậu phương biến sắc, ánh mắt lóe lên tàn khốc:

- Phế vật, một tên cũng không cản được hay sao? Bây giờ ta ra lệnh cho các ngươi...

Bác Cách chưa nói được câu tiếp theo, Mạch Khắc đột nhiên nhảy vọt lên cao, nhoáng một cái đã tới trước mặt Bác Cách.

Ầm!

Sau tiếng nổ trầm thấp, Mạch Khắc một quyền đánh xuống thẳng vào mặt Bác Cách, bộ mặt Bác Cách liền lõm vào trong đầu.

Bịch!

Ngay sau đó, Bác Cách vừa nãy còn hùng hổ đã ngã ầm xuống, đầu vỡ vụn, tương trắng tràn lan.

Nửa phút, Bác Cách nhân vật số 3 Hồng Mạo Tử, cũng là quan chỉ huy, trực tiếp bị đánh chết?

Mọi người trên Diệu Sâm Tinh chú ý sự kiến này, đều không thể tin nổi vào mắt mình, thậm chí còn không phản ứng lại đã xảy ra chuyện gì.

Ngay cả Ba Lạp Cam ở trước màn hình, cũng toàn thân cứng ngắc.

Còn các thành viên Đạo Thảo Nhân bên trong sân, ngoài dự đoán mọi người, đánh chết Bác Cách cũng không thấy có bùng nổ sĩ khí, mỗi người đều trở nên phẫn nộ, phẫn nộ vô tận!

- Mạch Khắc, cái tên đê tiện kia, nói là cùng hành động, ngươi lại dám thừa lúc ta không chú ý giành quét điểm trước, ngươi có ý gì?

Cát Lạc phẫn nộ nói, chỉ tay về phía Cát Lạc ở xa xa.

- Ai bảo ngươi phản ứng chậm, chị có một cái danh ngạch làm Chiến văn theo yêu cầu, ta lấy chắc rồi.

Mạch Khắc thản nhiên đáp lại, liên nhảy vào gϊếŧ chóc đội ngũ đoàn hải tặc Hồng Mạo Tử.

- Đáng chết! Người cho rằng như thế là thủ thắng được hay sao? Ngươi quá ngây thơ rồi!

Cát Lạc đè xuống lửa giận, cũng không dám chậm nữa, khởi động Chiến văn liền gϊếŧ vào trong trận địa.

Theo sát phía sau, đám người A Phúc cùng Hạ Minh Qua cũng không cam lòng yếu thế, dường như quy định không có nói cấp bậc càng cao, sẽ lấy được nhiều điểm hơn? Cái này phải coi hiệu suất.

35 thành viên Đạo Thảo Nhân cấp bậc Đại Ngự sư trước sau lao ra, xung quanh khách sạn đã trở thành lò sát sinh. 35 thành viên Đạo Thảo Nhân, khiến người ta nhìn như 35 con chỏ điên, không phải người một nhà thì cứ gϊếŧ sạch, tranh nhau dùng mọi giá giành giật lấy điểm.

Mất đi Bác Cách, mất đi quan chỉ huy trung tâm, thành viên Hồng Mạo Tử hùng hổ lập tức ngây người, đối mặt với tàn sát, dù có chống trả, nhưng hoàn toàn không có phối hợp.

Chẳng qua, đây chỉ mới là bắt đầu tai họa đối với họ, 35 thành viên Đạo Thảo Nhân hoàn toàn xáo trộn hàng ngũ phe địch, thu hút mọi sự chú ý, Ai Nhĩ Phu nhanh chóng chấp hành kế hoạch đả kích bước thứ hai.

Khoảnh khắc, trên đỉnh tòa nhà gần khách sạn, bên trong cửa sổ cùng những bộ phận chủ chốt, từng thành viên đoàn hải tặc Đạo Thảo Nhân xuất hiện, sau đó sử dụng Chiến văn tấn công tầm xa, hoặc là súng trường Ma Văn, bắt đầu bắn hạ tầm xa lên đầu các thành viên Hồng Mạo Tử.

Mỗi một điểm bố trí hỏa lực đều rất tốt, cực kỳ có lợi cho bên ta, hơn nữa chỗ làm kẻ địch khó chịu nhất là phân bố hỏa lực cực kỳ hợp lý, hơn nữa có thể phối hợp giúp đỡ cho Đại Ngự sư nằm trong trận địa phe địch.

Nháy mắt, bên trong một vạn thành viên Hồng Mạo Tử, 3000 người đã biến thành xác chết, bị chia cắt trên đường phố. Nhất là Cát Lạc cùng Mạch Khắc, vì theo đuổi kiểm điểm cực hạn, toàn là một chiêu lấy mạng, sau đó lại quay sang đám đông.

Có Ai Nhĩ Phu tự mình chỉ huy, đoàn hải tặc Đạo Thảo Nhân ra tay đến khi đoàn hải tặc Hồng Mạo Tử bị đánh tan, toàn bộ quá trình không quá 1 phút.

Hơn 100 người trên cao hoạt động thuần thục, yếu thì đặt ở góc áp lực nhỏ, có công sự che chắn, mạnh thì công kích cấp bậc Đại Ngự sư, phụ trách thu hút hỏa lực, đảm nhiệm điểm công kích chủ yếu.

Đương nhiên, cái này cũng không có gì mà khoe, đường đường Hồng y Chủ soái Thụy Lạp Tinh Quần Quốc, ngay cả một đám hải tặc nhỏ này cũng không làm nổi, vậy thì cuốn gói về nhà sớm đi.

Chỉ là ở Diệu Sâm Tinh, cùng người thích lăn lộn ở Khu Vực Hỗn Loạn này lại không nghĩ như thế. Nhìn đoàn hải tặc Hồng Mao Tử khí thế hùng hồn, bây giờ bị hơn trăm người đánh cho tơi bời, mắt trợn trừng không thể tin vào những gì mình thấy.

Trước đó họ còn tin chắc, đoàn hải tặc Hồng Mạo Tử điều động một vạn người, chỉ đối phó đoàn hải tặc nho nhỏ chỉ có trăm người, là khi dễ kẻ yếu.

Nhưng khi nhìn thấy kẻ yếu này trực tiếp thẳng tay đánh cho một vạn thành viên Hồng Mạo Tử mặt mũi bầm dập, không khỏi ngẩn ra.

- Sao lại thế này?

Ở chuyên hạm Ma Văn, Ba Lạp Cam nhìn cảnh thành viên đoàn hải tặc Hồng Mạo Tử đang bị gϊếŧ hại trên màn hình, đã ngây ngốc tại trận, miệng há hốc, xì gà đắt tiền rơi xuống đất cũng hồn nhiên không biết.

[ truyen cua tui @@ Net ]

Ngay cả nghĩa tử Nội Đức ở bên cạnh cũng hóa đá, trong mắt tràn ngập không thể tin nổi.

Hơn 100 người đánh 10.000 người, hắn mới thấy lần đầu, hơn nữa từ tình cảnh cho thấy, đoàn hải tặc Đạo Thảo Nhân chiếm cứ ưu thế áp đảo, căn bản không cho 10 ngàn người kia có cơ hội phản kích, đúng là đánh chết không nể tình.

Ngắn ngủn 10 phút sau, xung quanh khách sạn Tiêu Hoằng trú ngụ đã máu chảy thành sông, 10.000 thành viên Hồng Mạo Tử hùng hổ chỉ còn lại không đủ 4000 người, quân lính tan rã chạy tứ tán.

Chỉ có điều, lúc này Ai Nhĩ Phu đã thể hiện ra bộ mặt tàn nhẫn, tiến hành một loạt điều động.

Khoảnh khắc, thành viên Đạo Thảo Nhân cố thủ trong cứ điểm bắt đầu làm theo kế hoạch, thay đổi địa điểm công kích, nhanh chóng tạo thành lưới hỏa lực dày đặc trên các con đường hiểm yếu, tiêu diệt các thành viên đoàn hải tặc Hồng Mạo Tử đang trên đường trốn chạy.

Cảnh tượng này khiến những người đứng xem sợ hãi, đúng thế, đây là Khu Vực Hỗn loạn, là chỗ của tội ác và cá lớn thịt cá bé, nhưng gϊếŧ hại tàn bạo không nể tình như thế, bọn họ mới thấy lần đầu tiên.

Đánh tới cuối cùng, thành viên Hồng Mạo Tử cầu xin được tha vẫn bị gϊếŧ chết, bởi vì trong mắt thành viên Đạo Thảo Nhân, một tên thành viên Hồng Mạo Tử đại biểu cho 1 điểm, ai mà chịu bỏ qua cho được.

Không nói quá, trải qua trận chiến này, đoàn hải tặc Đạo Thảo Nhân không có tiếng trước kia, bây giờ khiến người ta phải nhìn bằng ánh mắt khác. Nhân viên quá ít, nhưng sức chiến đấu cực mạnh, nhất là hệ thống chỉ huy, lại càng khiến người ta cảm thấy đó không phải là một đám ô hợp, mà là quân đội siêu cấp có huấn luyện.

Còn Tiêu Hoằng, lúc này đứng trong nhà ăn lầu hai, tay chắp sau lưng, lẳng lặng nhìn mọi chuyện xảy ra phía trước. Ở đằng sau, chủ khách sạn này mồ hôi đầm đìa, hai chân phát run, rõ ràng là bị dọa. Chẳng qua lúc trước là bị đoàn hải tặc Hồng Mạo Tử dọa, lần này là bị Tiêu Hoằng dọa

Nhìn cái tên đứng đằng trước, áo tây phẳng phiu, hết sức trầm tĩnh, ông chủ khách sạn này thật khó mà liên hệ hắn với kẻ hung đồ gϊếŧ người không chớp mắt, nhưng cảnh tượng bày ra đó, hắn không thể không tin.

Chậm rãi quay lại, Tiêu Hoằng liếc ông chủ khách sạn, không khỏi làm hắn giật mình, tựa như bị điện giật.

- Ta nói rồi, không có gì, ngài cứ yên tâm đi.

Tiêu Hoằng thật ôn nhu nói.

- Vâng, vâng, vâng...

Ông chủ khách sạn gật đầu như gà mổ thóc, vội vàng đáp.

- Như vậy, bây giờ phiền ngài một chút, mời chủ sự cửa hàng Ma Văn Hải Nạp sang đây được không?

Tiêu Hoằng nhẹ giọng hỏi.

- Áy, cái này... Được, không thành vấn đề.

Ông chủ khách sạn nào dám từ chối, kinh ngạc một chút, vội vàng gật đầu.

Nhìn ông chủ khách sạn vặn vẹo thân hình đồ sộ đi ra ngoài, Tiêu Hoằng cũng không ở lâu, sửa sang lại mặt nạ một chút, cũng chầm chậm đi ra ngoài.

Đi xuống dưới lầu, khi Tiêu Hoằng đẩy cửa khách sạn đi ra, mùi máu tanh quen thuộc lại phà vào mặt. Phóng mắt nhìn ra, trước mặt Tiêu Hoằng là một mảnh màu đỏ, máu loãng tụ tập hình thành dòng suối chảy ồ ạt xuống cống, thi thể ngổn ngang trên đường phố xung quanh khách sạn, thành viên Hồng Mạo Tử tới gây sự, không một ai sống sót.

Dưới bố cục có chút tàn nhẫn của Ai Nhĩ Phu, cả một khu vực lớn xung quanh khách sạn như l*иg sắt, vào thì dễ, ra thì quá khó.

Nhìn Tiêu Hoằng quần áo phẳng phiu, mặt nạ trắng đi ra, đứng trên đường phố tràn đầy thi thể, mọi người nhìn cảnh này đều không khỏi cảm thấy phát run, da đầu tê buốt. Cực độ tương phản vừa nhã nhặn và bạo lực, tương phản phát huy cực độ trên người Tiêu Hoằng.

Cùng lúc đó, Cát Lạc trải qua trận gϊếŧ chóc đã biến thành người máu, thấy Tiêu Hoằng đi ra khách sạn, liền mặc kệ mọi thứ đi ra nghênh đón, trong ánh mắt đầy hưng phấn.

- Lão đại! Lão đại! Ta gϊếŧ tận 1194 tên Hồng Mạo Tử, ta là nhiều nhất.

Cát Lạc tới trước mặt Tiêu Hoằng, hét sức hưng phấn nói. Thực ra hắn có thể đuổi theo được Mạch Khắc, nguyên nhân chủ yếu là Chiến văn của hắn có được năng lực sát thương rộng uy lực lớn.