Chương 1136: Trầm tĩnh và hung tàn

Nhìn Tiêu Hoằng, cùng với phía sau không tới hai mươi người này, Sâm Trọng Lâm hơi híp mắt, trong ánh mắt tràn ngập vẻ hung ác.

- Hết tám phần là tới trao đổi con tin, nhưng thực nghĩ là dễ dàng như vậy sao? Hôm nay ta sẽ cho các ngươi kiến thức một chút, thực lực của đoàn hải tặc Hồng Mạo Tử!

Sâm Trọng Lâm nảy sinh lòng ác độc nói:

- Để cho chúng vào!

Theo Sâm Trọng Lâm ra lệnh như thế, thành viên Hồng Mạo Tử đứng ở cửa, lạnh lùng liếc mắt nhìn Tiêu Hoằng đeo mặt nạ một cái, vẻ mặt khinh thường và lạnh như băng, sau đó giọng điệu không thiện cảm:

- Sâm ca lên tiếng rồi, vào đi thôi!

Nhìn lại Tiêu Hoằng đứng ở cửa biệt thự, tay phải nhẹ nhàng đỡ ngực, hơi cúi người với người thành viên Hồng Mạo Tử này, sau đó vô cùng quan liêu nói:

- Làm phiền rồi!

Nói xong, Tiêu Hoằng liền vô cùng nhã nhặn, cất bước dẫn theo người của mình, đi vào bên trong sân biệt thự to lớn.

Đám người Cát Lạc đi theo phía sau Tiêu Hoằng, vốn không có bởi vì loại phong độ quan liêu “thấp kém” này của Tiêu Hoằng mà có bất kỳ không vui gì, mà trong ánh mắt một số lại tràn ngập vẻ quái dị cực độ, có cảm giác nói không nên lời là cái dạng gì.

[ truyen cua tui Ⅱ Net ]

Thành viên Hồng Mạo Tử đi lại tới lui, hoàn toàn không có để ý tới vẻ quái dị của đám người Cát Lạc kia, chỉ là hơi đánh giá một chút Tiêu Hoằng cùng với đám người Cát Lạc, trên mặt tràn ngập vẻ khinh miệt.

Đối với đoàn hải tặc Hồng Mạo Tử mà nói, đoàn hải tặc Đạo Thảo Nhân nho nhỏ thật đúng là không đáng đặt ở trong mắt. Toàn bộ đoàn hải tặc Hồng Mạo Tử, ở bên trong Khu Vực Hỗn loạn đơn giản chỉ có vài đầu sỏ như vậy mà thôi, còn lại đều là tiểu lâu la.

Đi vào bên trong đại sảnh biệt thự, Tiêu Hoằng liền nhìn thấy, toàn bộ đại sảnh diện tích rất rộng lớn, nhưng là trang trí cũng không có quý giá đẹp đẽ bao nhiêu, lộn xộn một mảng, phía trên vách tường còn có một số hình vẽ lung tung, một chỗ góc thậm chí còn có hai gã đoàn hải tặc Hồng Mạo Tử đang hút Tinh Độc.

Chỗ trung tâm đại sảnh, là một cái bàn hình chữ nhật màu đồng cổ, cùng với mấy chiếc ghế dựa rải rác ở bốn phía.

Liếc mắt nhìn một vòng toàn bộ đại sảnh, bên trong phòng gần như mười mấy người, trên thang lầu còn có ba người, ngoài cửa sổ bên trong sân chính là cả ngàn người.

Tuy nhiên, đối với chuyện này sắc mặt của Tiêu Hoằng cũng không có bất kỳ vẻ khác thường gì, chỉ là chậm rãi đưa tay sửa sang lại một chút cà vạt, lại nhẹ nhàng vuốt vuốt áo, sau đó liền ngồi lên chiếc ghế Ai Nhĩ Phu kéo ra, nửa người trên như trước thẳng tắp, hai tay như trước đặt phía trên mặt bàn, sau đó liền không nhúc nhích, lẳng lặng chờ đợi. Đơn thuần từ trên cử chỉ không nhìn ra mảy may lệ khí và tàn khốc mà giống như một quan liêu bực kỳ đó văn hóa.

Đám người Cát Lạc thời điểm này cũng ngoài dự đoán của mọi người, ở trước mặt Tiêu Hoằng lại có vẻ thành thật hơn, ngoan ngoãn đứng ở phía sau Tiêu Hoằng không dám có bất kỳ chút lỗ mãng nào.

Sau năm phút đồng hồ, liền thấy phía trên bậc thang một bên đại sảnh, Sâm Trọng Lâm mang theo Liễu Kim mới nghênh ngang đi xuống, Sâm Trọng Lâm như trước là để tay trần, trên người hình xăm có vẻ thêm vào dữ tợn, trên mặt lại tràn ngập lệ khí, cùng với vẻ hung ác, giống như một con dã thú đói khát.

- Chính là đoàn hải tặc Đạo Thảo Nhân? Không thể tưởng được cũng dám chủ động tới tìm ta, lá gan thực không nhỏ a!

Sâm Trọng Lâm đi tới một chỗ khác bên cái bàn hình chữ nhật, một chân đạp lên cái ghế dựa trầm giọng nói. Trong ánh mắt lộ ra hết vẻ hung ác, khiến cho toàn bộ bên trong phòng đều tràn ngập một khí tức cực độ áp lực, chấn nhϊếp lòng người.

Đồng thời thân mình Sâm Trọng Lâm cũng hơi nhích lại gần Tiêu Hoằng, ánh mắt nhìn thẳng vào Tiêu Hoằng, dường như muốn hoàn toàn dùng khí thế áp chế Tiêu Hoằng.

Nhìn lại Tiêu Hoằng, như trước thân mình thẳng tắp, hai tay đặt ngang trên mặt bàn, có vẻ vô cùng trầm tĩnh, giống như một pho tượng, không có bị chút ảnh hưởng nào của Sâm Trọng Lâm.

- Đầu tiên tự giới thiệu một chút, ta họ Bạch, xưng hô tùy tiện. Ta là lão đại của Đạo Thảo Nhân! Hôm nay đến đây, chỉ là để giải quyết một ít chuyện, thuận tiện hy vọng quý tổ chức giao trả mười hai bộ hạ của ta cho ta. Bọn họ có lẽ không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, trở về ta sẽ dậy bảo bọn họ!

Tiêu Hoằng bỗng nhiên vô cùng bình thản nói, ngôn ngữ rất khéo léo, không kiêu ngạo không siểm nịnh, mà lại tràn ngập cấp bậc lễ nghĩa nhất định, so với bộ dáng khoa trương của Sâm Trọng Lâm kia, hình thành đối lập cực kỳ rõ rệt.

- Thả người? Ha ha...

Sâm Trọng Lâm bỗng nhiên phát ra vài tiếng cười cuồng ngạo, sau đó vỗ thật mạnh một cái trên mặt bàn:

- Đối với những tên tiểu lâu la các ngươi này, thả người? Tường đoàn hải tặc Hồng Mạo Tử ta là địa phương nào? Mặt khác 200 người của ta đâu? Nếu ngươi thức thời mau mau giống như cung phụng gia gia đưa về, nếu không đừng trách đoàn hải tặc Hồng Mạo Tử trở mặt vô tình!

Nói xong, Sâm Trọng Lâm một lần nữa với ánh mắt dữ tợn nhìn ngay gương mặt vô cùng trầm tĩnh của Tiêu Hoằng. Bộ dáng của Tiêu Hoằng như thế, tạo cho hắn có cảm giác trực quan nhất chính là yếu đuối, hoặc nói là nhã nhặn. Ở trong cái nghề này, người như vậy cũng có nghĩa là dễ khi dễ.

Những người khác trong phòng thấy bộ dáng của Tiêu Hoằng như thế, lại toát ra vẻ khinh thường. Tiêu Hoằng làm cho người ta có cảm giác giống như một công tử bột con nhà giàu, nhìn thấy máu đã ngất xỉu cái loại này. Người như vậy, gần như không có mảy may lực uy hϊếp.

- Sâm Trọng Lâm tiên sinh muốn người của ngài! Chuyện này dễ mà!

Tiêu Hoằng chậm rãi nâng tay lên, vươn một ngón tay chỉ tới phía trước một cái.

Ngay sau đó, chỉ thấy đám người Hạ Minh Qua, A Phúc đưa mắt nhìn lẫn nhau, khóe miệng hơi giật giật, tiếp theo liền một đường khiêng tới một cái thùng kim loại thật lớn đặt xuống bên cạnh Tiêu Hoằng.

Tiếp theo lại nhìn Tiêu Hoằng không có mảy may đổi sắc, khẽ đưa tay trái lên, từng chút từng chút mở ra nắp thùng, sau đó đây tới phía trước.

“Xoạt xoạt...”

Ngay khoảnh khắc cái thùng kim loại thật lớn ngả nghiêng xuống, một mùi máu tanh trong nháy mắt tràn ngập ở bên trong đại sảnh, theo cái thùng bị Tiêu Hoằng lật ngang, chí thấy từng cái đầu người máu chảy đầm đìa, từ trong thùng lăn ra. Mỗi một cái đầu người, trên mặt đều tràn ngập vẻ thống khổ, lăn ra khắp nơi đều là đầu là đầu!

Những đầu người này, hết thảy đều là thành viên Hồng Mạo Tử.

“Bá!”

Gần như ngay thời điểm những đầu người này lăn ra trên mặt đất, chỉ thấy Sâm Trọng Lâm cùng với tất cả thành viên Hồng Mạo Tử bên trong phòng, vốn vẻ mặt trêu tức, đọng cứng ở trên mặt, từng cặp mắt kinh hãi trợn trừng, miệng há hốc.

Giờ khắc này, chỉ thấy Tiêu Hoằng vẫn ngồi ngay ngắn ở trên ghế, bốn phía thân thể đã lăn lóc đầy đầu người, ước chừng 200 cái, không nhiều thêm một cái, không thiếu một cái, máu tươi từ bên trong đầu người thẩm thấu ra nhỏ giọt tí tách, chậm rãi làm cho sàn nhà gỗ bị tầm thành một mảng đỏ tươi.

Đồng dạng ở trong mắt bọn họ, nguyên vốn Tiêu Hoằng nhìn như nhã nhặn, khí tức tràn ngập quan liêu, giờ khắc này phảng phất như sát thần, phảng phất như một sát thủ máu lạnh khoác áo da dê.

Người bắt được, không phân tốt xấu, không để cho đối thủ bất kỳ đường sống đợi đàm phán, trực tiếp gϊếŧ chết, đây là loại hung tàn, cùng với coi thường sinh mệnh cỡ nào.

Nhất là Sâm Trọng Lâm, trên mặt đã dần dần bắt đầu phát sinh biến hóa, từ bất ngờ ban đầu, tiếp đến kinh hãi, rồi hiện tại trên mặt đã bắt đầu trở nên dữ tợn lên.

“Ẩm!”

- Khốn nạn!

Sâm Trọng Lâm đập thật mạnh bàn tay to trên mặt bàn, rít gào:

- Họ Bạch kia! Cũng dám đυ.ng đến người của ta. Ta xem ra là ngươi chán sống rồi, người đâu!

Theo Sâm Trọng Lâm vừa thốt ra lời kia, lại nhìn thành viên Hồng Mạo Tử bên trong đại sảnh, đã vô cùng có tính huấn luyện, hoặc là khởi động Chiến Văn, hoặc là rút ra Ma Văn súng lục, đồng loạt nhắm ngay Tiêu Hoằng.

Đám người Cát Lạc, Hạ Minh Qua, đồng dạng cũng đều lấy ra vũ khí. Chỉ là trong đầu một hồi nhớ tới Tiêu Hoằng rốt cuộc là như thế nào xử tử 200 thành viên Hồng Mạo Tử, đó là một trận lòng còn sợ hãi.

Trong lúc nhất thời, bên trong đại sảnh rộng lớn, bầu không khí trong nháy mắt trở nên vô cùng căng thẳng, giờ khắc này không khí dường như cô đọng lại, bốn phía tĩnh lặng mà áp lực.

Nhìn lại Tiêu Hoằng, thần sắc như trước không hề biến hóa, vô cùng trầm tĩnh ngồi ở trên ghế, cũng vươn tay từ trong túi ‘áo chậm rãi lấy ra một chiếc khăn tay thuần màu trắng, nhẹ nhàng thật cẩn thận lau vết máu dính một chút trên móng ngón tay giữa, động tác rất nhẹ nhàng.

- Chết tiệt! Đã tới nước này rồi, ngươi con làm bộ làm tịch với ta, muốn chết!

Sâm Trọng Lâm rốt cục không thể nhịn được nữa, một tay nắm thành quyền đánh thẳng vào mặt Tiêu Hoằng.

Mà Tiêu Hoằng đối mặt với cảnh này không có chút dấu hiệu nhích động, chỉ thấy phía sau Tiêu Hoằng, trong hai mắt Mạch Khắc hàn quang nhoáng lên một cái, ngay khoảnh khắc nắm tay sắp sửa đánh trúng Tiêu Hoằng, Mạch Khắc đã như tia chớp xuất hiện ở bên cạnh Tiêu Hoằng, sau đó dùng tốc độ mắt thường khó thấy, trực tiếp bắt lấy nắm tay Sâm Trọng Lâm, tay kia chính là tung một quyền đánh vào hàm dưới của Sâm Trọng Lâm.

Lực đạo cực nặng, trực tiếp đánh Sâm Trọng Lâm bay tung đi ra ngoài.

Không đợi mọi người kịp phản ứng, Mạch Khắc đã từ trên bàn hình chữ nhật nhảy tới, đó là một cái đầu gối đánh thật mạnh vào bụng Sâm Trọng Lâm. Hoàn toàn không dựa vào Chiến Văn, chỉ dựa vào tốc độ và lực lượng.

- Ái!

Dưới đòn đánh nghiêm trọng mãnh liệt, Sâm Trọng Lâm không kìm được bật thốt ra như thế, có lòng muốn phản kích, lại phát hiện nắm tay của Mạch Khắc liên tiếp đánh tới, mỗi một quyền đều dừng ở những bộ vị yếu ớt nhất của thân thể người, hông, hàm dưới, bụng.

“Bùm!”

Ngắn ngủi năm giây sau, Sâm Trọng Lâm từ đầu đến cuối không có làm ra chút phản kích nào, đã ngã xuống trên mặt đất, mũi miệng trào đầy máu.

Thành viên Hồng Mạo Tử ở bên trong đại sảnh muốn cứu, lại phát hiện Mạch Khắc đã n��m cổ Sâm Trọng Lâm xách hắn đặt thật mạnh trên mặt bàn màu đồng cổ, ở trước mặt Tiêu Hoằng.

Họ dám động, sẽ lo lắng một chút chết sống của Sâm Trọng Lâm.

Để lại cho thành viên Hồng Mạo Tử, chỉ có kinh ngạc từng hồi, cùng với vẻ mặt ngưng trọng. Toàn bộ bên trong đại sảnh coi như hoàn toàn biến đổi.

Trước đó có lẽ còn gọi là giằng co, nhưng chỉ trong nháy mắt, Sâm Trọng Lâm đã trở thành tù nhân của Tiêu Hoằng.

Dùng khăn tay thật cẩn thận lau sạch máu trên ngón tay, rồi cho lại trong túi áo, Tiêu Hoằng liền bình thản dời ánh mắt nhìn ngay gương mặt dữ tợn của Sâm Trọng Lâm kia, bình tĩnh nói:

- Như vậy hiện tại, làm phiền, mời ngươi thả thuộc hạ của ta ra!

“Phù!”

Ngay lúc Tiêu Hoằng vừa mới nói ra lời này, Sâm Trọng Lâm liền phun ra một ngụm nước miếng lẫn máu vào Tiêu Hoằng. Trên mặt nạ trắng của Tiêu Hoằng hình thành mấy vết máu.

- Họ Bạch kia! Có bản lĩnh, ngươi cứ gϊếŧ ta, đến lúc đó tin hay không đoàn hải tặc Hồng Mạo Tử sẽ đem các ngươi...

“Ầm!”

Không đợi Sâm Trọng Lâm nói ra câu nói kế tiếp, Tiêu Hoằng đã nâng lên bàn tay chụp thẳng xuống đầu Sâm Trọng Lâm.