- Tinh Độc!
Tiêu Hoằng tự nhiên biết loại vật tư nay. So với các loại thuốc phiện khác, cần gieo trồng số nhiều, từ trong thực vật chiết xuất ra, Tinh Độc hoàn toàn là dựa vào nhân công cấu thành, để người ta thưởng thức quá mức tuyệt vời, nhưng tác dụng phụ cũng là rất mạnh, gần giống với Huyễn Ma Chiến Văn, sẽ tạo thành tổn thương mãn tính cho trung khu thần kinh không thể bù lại.
- Đúng vậy! Thuốc phiện chiết xuất từ trong thực vật, đầu tiên cần phải có đất đai, sau đó phải nắm giữ mới được, thường thường nắm giữ ở trong tay thế lực lớn siêu cấp. Mà Tinh Độc chỉ cần một phòng thí nghiêm loại hình lớn là được. Tuy rằng Tinh Độc pha chế phức tạp, khó có thể kiểm soát độ tinh khiết, nhưng bằng vào trình độ của Tiêu đại sư, chỉ cần toàn tâm nghiên cứu, nói vậy hắn là không khó khăn lắm chứ?
Ai Nhĩ Phu nói tiếp.
Tiêu Hoằng không có lên tiếng trả lời, mà lại lần nữa rơi vào trầm tư suy nghĩ: Dựa theo đạo lý mà nói, nói đến tiền còn có một loại phương pháp chính là bán ra Chiến Văn, nhưng nếu muốn chế tác ra Chiến Văn ưu tú, thực dễ dàng sẽ bại lộ thân phận của Tiêu Hoằng. Hiển nhiên, Ai Nhĩ Phu cung cấp con đường này cực độ khả thi, dưới loại tình huống đặc biệt này muốn không bại lộ thân phận, chỉ có loại phương pháp này.
Đương nhiên, buôn bán Tinh Độc, ở bất kỳ liên hợp thể nào đều là trọng tội, nhưng Tiêu Hoằng còn có thể quản tới sao?
“Ầm ầm xoảng xoảng...”
Ngay lúc Tiêu Hoằng còn đang suy nghĩ về mức độ khó khăn khi thực thi toàn bộ kế hoạch, dưới lầu bỗng nhiên truyền đến liên tiếp tiếng thủy tinh vỡ vụn, cùng với tiếng vang vật thể nổ tung.
Tiếp theo đó là xao động không ngừng.
Nghe thanh âm như thế, Tiêu Hoằng với Ai Nhĩ Phu gần như đồng loạt đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Chỉ thấy ngoài cửa sổ, chỗ sân khách sạn ước chừng mười tên đội mũ màu đỏ thẫm, một thân mặc đồng phục màu xanh biếc, đang ào ào đi vào, sau đó lập tức chạy tới hướng đại sảnh.
Sau đó là một trận thanh âm vô cùng hỗn loạn.
Đại khái chỉ trôi qua thời gian năm phút đồng hồ, lại nhìn đám Cát Lạc, A Phúc, Phất Minh Qua 70, 80 người đã ở bên trong sân, đánh nhau với đám người đầu đội mũ màu đỏ thẫm!
Trong lúc nhất thời, toàn bộ bên trong sân trở nên một mảnh hỗn loạn.
Đối với những tên đội mũ đỏ thẫm, Tiêu Hoằng vừa thấy liền biết ngay, hết mười phần là người của đoàn hải tặc Hồng Mạo Tử: Tiêu Hoằng còn nhớ rõ thời điểm cướp bóc Hồng Hoàn Hào, cái gọi là hiệp nghị màu xanh biếc của đoàn hải tặc Hồng Mạo Tử, phòng chừng hẳn là đã tìm tới cửa.
Có phân tích như vậy, Tiêu Hoằng không kìm được liền đứng lên định ra tay.
- Ta xin khuyên ngươi, lựa chọn bộ hạ ngươi nên học cách tin tưởng bọn họ, tuyệt đối tin tưởng, không tất yếu bất kỳ chuyện gì đều phải đích thân ra mặt. Một là mệt chết hai là hiện tại Thái Quá Vũ Trụ đang không ngừng tranh luận về ngươi không biết đã chết hay, còn sống, một tầng thân phận này hiện giờ còn rất quý giá, ra tay quá nhiều sẽ chỉ khiến cho thần phận của ngươi ở vào trong phiêu lưu bị bại lộ, mất nhiều hơn được!
Ai Nhĩ Phu ngồi ở đầu giường, mặt không đổi sắc nói. Tiếp theo một bàn tay nhẹ nhàng kéo cánh tay Tiêu Hoằng một cái, ý bảo Tiêu Hoằng có thể ngồi xuống.
Nhìn lại ở sân bên trong, Cát Lạc với người của Hồng Mạo Tử đang hỗn chiến với nhau. Không sai, đám Cát Lạc hơn 30 tên hạm viên Ngự lực cấp bậc quả thật phi thường cao, đều là cấp bậc Đại Ngự Sư, nhưng khổ nỗi không có Chiến Văn tiện tay a, thật ra cướp bóc từ chiến hạm hộ vệ một ít Chiến Văn, nhưng phần nhiều đều là cấp bậc Ngự Giả, nhiều lắm là cấp Ngự Sư. Chiến Văn như vậy, chỉ có thể dùng tạm, hoàn toàn không thể phát huy ra hết sức chiến đấu trăm phần trăm của Đại Ngự Sư.
Tuy nhiên, dù vậy, Cát Lạc vẫn là trong nháy mắt đã đánh ngã mười người, nhưng ở bên trong này, Cát Lạc còn không phải là người có năng lực đánh đập nhất.
Bên trong đám người, chỉ thấy một người tóc đỏ, tuổi thoạt nhìn chỉ chừng hơn hai mươi tuổi, chỉ dựa vào nắm tay cùng với Chiến Văn đơn giản, đã đốn ngã tới hai mươi mấy người, hơn nữa xuống tay phi thường ác độc. Trên mặt không có bất kỳ biểu tình gì, một đôi mắt tam giác, khóe mắt hơi có chút rủ xuống, cả người nhìn qua thủy chung là một bộ dáng vô cùng trầm tĩnh.
Người này Tiêu Hoằng cũng nhận biết, hắn tên là Mạch Khắc, ngày thường thoạt nhìn vô cùng trầm mặc, giống như một khúc đầu gỗ, ném ở trong góc thực dễ dàng bị người ta quên mất.
Mà ở bên kia, thành viên Hồng Mạo Tử hùng hùng hổ hổ đánh tới, nhìn đám người Cát Lạc kia diện mạo xấu xí, cả lơ phất phơ, một người so với một người có năng lực chiến đấu, trong lòng ít nhiều có chút luống cuống, không tính nhân số, chỉ nói về sức chiến đấu, gần như đã có thể tính trên nhất lưu rồi.
Tại sao có thể như vậy?
Không kìm được thành viên Hồng Mạo Tử đều lộ vẻ kinh ngạc, tình thế không phải dễ dàng như tưởng tượng của bọn chúng.
Tuy nhiên, cho dù như vậy, dựa vào ưu thế trang bị hoàn mỹ, cùng với nhân số thật lớn, 1000 tên thành viên Hồng Mạo Tử vẫn là bắt được mười mấy người thành viên Đạo Thảo Nhân đại khái chỉ có cấp bậc Ngự Sư, nhưng đám người Cát Lạc liên tiếp đánh ngã, bắt được tổng cộng hơn hai trăm tên đoàn hải tặc Hồng Mạo Tử.
Trong tay hai bên đều có tù nhân, trong lúc nhất thời thế cục rơi vào giai đoạn giằng co, không có tiếp tục tùy tiện ra tay, dù sao Chiến Văn của đám người Cát Lạc thật sự là rất tồi tệ, căn bản là không thuận tay.
Từ đầu đến cuối, bản thân Tiêu Hoằng đều đứng ở trên cửa sổ lầu hai, lẳng lặng quan sát, không nói lời nào, càng không có ý ra tay ở trước mặt mọi người. Chỉ là trong lòng đã có điều tính toán, cũng nên tìm thời gian, trang bị một ít Chiến Văn tốt đẹp cho đám người Cát Lạc kia.
Bởi vì Tiêu Hoằng cùng nhìn ra được, nếu vừa rồi đám người Cát Lạc có được Chiến Văn tốt đẹp, cục diện tuyệt đối sẽ không phải hình dáng hiện tại này, mà hết tám phần 1000 tên thành viên Hồng Mạo Tử đã người ngã ngựa đổ.
Giằng co đại khái thời gian chừng năm phút, hai bên cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, đừng nhìn Cát Lạc ngày thường cà lơ phất phơ, làm cho người ta cảm giác cực độ không đáng tin, nhưng thành viên đoàn hải tặc Đạo Thảo Nhân thuở nhỏ sống chung với nhau, vẫn là có cảm tình rất sâu đậm.
Bất đắc dĩ chỉ có thể trơ mắt nhìn 12 đồng bạn bị người của đoàn hải tặc Hồng Mạo Tử đẩy vào trong Ma Văn Xa, sau đó nghênh ngang chạy đi.
- Chết tiệt!
Cát Lạc nhìn 12 đồng bạn bị bắt đi, không kìm được phát ra thanh âm thất thố như thế. Vốn bọn họ đều đang vui đùa thật tốt, kết quả lại xảy ra chuyện bất ngờ như vậy.
Cùng lúc đó, Tiêu Hoằng và Ai Nhĩ Phu mặt đeo mặt nạ đã đứng ở chỗ cửa khách sạn, đang vô cùng lễ phép thương lượng với lão bản quán rượu, như trước là bộ dáng chỉ có phong độ. Đồng thời dẫn đầu thanh minh, vừa rồi đánh nhau hết thảy tổn thất toàn bộ ghi sổ cho hắn.
Đều đến nước này, thấy Tiêu Hoằng còn bày ra một bộ tính tình tốt, Cát Lạc đều bị chọc giận sắp bùng nổ.
- Ta nói, lão đại ngươi này làm gì mất tiêu, chẳng lẽ không có nhìn thấy chúng ta vừa rồi đánh nhau rất thảm thiết sao? Ngươi chạy đi đâu? Bình thường không phải rất có năng lực đánh nhau sao? Thời điểm này ngươi hẳn là kề vai chiến đấu với chúng ta mới đúng!
Cát Lạc bắt đầu ở bên cạnh Tiêu Hoằng hô to gọi nhỏ, hiển nhiên có chút nóng nảy.
Nhìn lại Tiêu Hoằng, mặt không đổi sắc chậm rãi vươn tay chộp cổ Cát Lạc. Trong chớp mắt, Cát Lạc lập tức cảm thấy lạnh cả người, chỉ thấy hai mắt của Tiêu Hoằng lạnh như băng, tràn ngập khí tức uy áp, cả người hắn trực tiếp lu xìu xuống.
- Bình tĩnh một chút, sự tình không giống như ngươi tưởng tượng như vậy!
Tiêu Hoằng vô cùng bình thản nói, sau đó một lần nữa cúi người nói với lão bản quán rượu:
- Như vậy làm phiền lão bản, giúp chúng ta tìm một phòng lớn hơn một chút, phải đóng kín!
- Chỉ cần có tiền đúng chỗ, hoàn toàn không có vấn đề!
Bởi vì vẻ hiền hoà của Tiêu Hoằng trước đó, lão bản đáp ứng cũng phi thường sảng khoái. Ở nơi này, lão bản thật ra không quản tới đoàn hải tặc Hồng Mạo Tử cái gì. Trên thực tế, đoàn hải tặc Hồng Mạo Tử bỗng nhiên đánh tới, làm hư hỏng nơi này coi như đã vi phạm quy củ.
Hai giờ sau, bên trong biệt thự của Sâm Trọng Lâm, Sâm Trọng Lâm nhìn thành viên Hồng Mạo Tử mặt xám mày tro quay về, nguyên vốn vẻ mặt lạnh nhạt thoáng hơi sửng sốt, rồi lập tức bắt đầu trở nên khó coi.
Dựa theo ý nghĩ của Sâm Trọng Lâm, phái đi 1000 thành viên Hồng Mạo Tử, thu thập một đoàn hải tặc nho nhỏ hẳn là chuyện thoải mái còn khoái trá, kết quả không ngờ lại chật vật như vậy.
- Rốt cuộc là xảy ra chuyện như thế nào?
Sâm Trọng Lâm ngồi ở bên trong phỗng khách biệt thự, nhìn Liễu Kim mặt mày lu xỉu đứng ở phía trước, nghiêm mặt hỏi.
- Sâm ca! Những người đó căn bản không đơn giản như tưởng tượng, đánh tới mới biết cũng đều không phải là người lương thiện. Tuy nhiên, dù vậy, chúng ta vẫn là tóm được 12 thành viên của chúng, hiện giờ đều nhốt trong Ma Văn Xa!
Liễu Kim thấp giọng đáp lại, hoặc ít hoặc nhiều có chút lòng còn sợ hãi.
- Xuất động hơn 1000 người, chỉ bắt được 12 tên? Các ngươi này rốt cuộc là làm ăn cái gì không biết?
Sâm Trọng Lâm sắc mặt bắt đầu trở nên càng thêm khó coi.
- Ái chà! Sâm ca! Bọn chúng thật sự rất mạnh, vì tóm được 12 người này, chúng ta còn có hơn 200 huynh đệ, bị bọn họ bắt giữ!
Liễu Kim nơm nớp lo sợ nói, trên trán đã xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng.
- Khụ khụ!
Nghe nói như thế Sâm Trọng Lâm suýt nữa nghẹt thở, không kìm được ho mạnh mấy tiếng.
- Ngươi cho ta là ngu ngốc sao? Bắt 12 tên, phải trả cái giá 200 người, ngươi còn không biết xấu hổ ở trong này khoe ra!
Sâm Trọng Lâm cả người bị chọc giận đều sắp bùng nổ. Đây rõ ràng chính là đoàn hải tặc Hồng Mạo Tử ở trước mặt đoàn hải tặc như con kiến, mà bị thiệt thòi lớn!
“Chết tiệt! Đoàn hải tặc Đạo Thảo Nhân phải không? Ta sẽ không buông tha các ngươi!” Trong lòng Sâm Trọng Lâm nảy sinh ý ác độc.
Nhưng mà, ngay lúc Sâm Trọng Lâm nảy sinh lòng ác độc, hạ quyết tâm bằng mọi cách cũng phải hoàn toàn nghiền nát đoàn hải tặc Đạo Thảo Nhân, bỗng nhiên truyền đến một tràng tiếng đập cửa, tiếp theo một gã nam nhân dáng người không cao đi vào, nhỏ giọng nói:
- Sâm ca! Vừa mới ở cửa, đến đây một đám người, tự xưng là đoàn hải tặc Đạo Thảo Nhân!
Nghe nói như thế, trên trán Sâm Trọng Lâm lập tức nổi đầy gân xanh, vẻ tức giận hiển lộ hết trên mặt:
- Không thể tưởng được, bọn chúng còn dám tới đây? Quả thực chính là không biết sống chết mà!
Nói xong, Sâm Trọng Lâm chậm rãi vươn tay, khởi động màn hình bên cạnh, chỉ thấy bên trong hình ảnh, Tiêu Hoằng đeo mặt nạ màu trắng đang đứng ở cửa. Tiêu Hoằng đã thay một thân y phục tây trang màu xám, phía trên áo sơmi màu trắng có thắt cà vạt màu đỏ, một đầu tóc rồi tung, cũng được chải vuốt vô cùng chỉnh tề, đồng thời cột thành một túm tóc ở sau đầu.
Cả người nhìn qua vô cùng quan liêu, nửa người trên đứng thẳng tắp, hai tay khoanh ở trước ngực, đứng ở cưa biệt thự không nhúc nhích, mắt nhìn thẳng phía trước.
Chỉ có điều, đám người Cát Lạc, Hạ Minh Qua ở phía sau Tiêu Hoằng, thoạt nhìn có vẻ hình thù kỳ quái, mười phần tàn khốc, cho dù đã đổi mới quần áo cùng đều là màu sắc rực rỡ cái loại này, bên trong đường hoàng toát ra đầy vẻ tùy thích.