Tuy nhiên, lữ khách của Hồng Hoàn Hào cũng không biết Ma Văn súng lục này là một khẩu súng rỗng không đạn. Không kìm được toát ra vẻ sợ hãi, bỏ năm viên còn một viên Ma Văn đạn, bọn họ dường như nghĩ tới rốt cuộc tên mang mặt nạ kia muốn làm gì.
“Rắc!”
Theo Tiêu Hoằng một lần nữa lên cò Ma Văn súng lục, một tiếng vang nhỏ lập tức truyền khắp đại sảnh to như vậy, khiển trong lòng lữ khách không kìm được run lên.
- Hiện tại ta muốn mời lên đây trước ít nhất năm người, đi lên cùng chơi trò chơi này với ta!
Tiêu Hoằng nói xong, nhìn hạm viên đoàn hải tặc nói:
- Kiểm kê một chút, tìm ra năm người xuất ra ít tiền nhất!
Mười mấy phút sau, lại nhìn trong tay Tiêu Hoằng đã nhiều ra một tờ danh sách, bên cạnh thì có thêm năm gã nam nhân quần áo đẹp đẽ quý giá, tuổi mỗi người không giống nhau, có trung niên, cũng có thanh niên tuổi chừng hai mươi.
- Đầu tiên ta muốn chúc mừng các ngươi, vô cùng may mắn được chọn lựa ra, cùng ta cùng chơi trò chơi Xoay Vòng này. Quy tắc rất đơn giản, ta bắn một phát vào mỗi người các ngươi, nhìn xem ai trong các ngươi là người may mắn!
Tiêu Hoằng như trước vô cùng quan liêu nói, cử chỉ, động tác không nhìn ra chút tàn bạo, thậm chí tràn ngập khí chất quý tộc. Hoàn toàn không để người ta liên hệ một chỗ với Tiêu Hoằng trước kia.
Nói xong, Tiêu Hoằng liền chậm rãi nâng lên Ma Văn súng lục trong tay, nhắm ngay một gã lữ khách trung niên trên bục biểu diễn.
Lại nhìn người trung niên lữ khách này, nhìn họng súng tối om kia, cùng với ngón tay của Tiêu Hoằng từng chút từng chút đặt lên cò súng, trên trán hắn toát mồ hôi đầm đìa, thân mình không kiêm được lạnh run.
- Chờ một chút, chờ một chút!
Tâm lý của gã trung niên lữ khách rốt cục hoàn toàn hỏng mất:
- Ở... Ở trong hộp hành lý trong phòng ta, có hai khối Hắc Hoành Thạch phẩm chất cực cao, giá trị một vạn kim tệ, buông tha ta!
- Sớm nói là được rồi!
Tiêu Hoằng chậm rãi nâng lên Ma Văn súng lục, tiếp theo lại đánh mắt ra hiệu cho một gã hạm viên, bảo hắn mang theo lữ khách trung niên đi lấy, sau đó từ vị trí người lữ khách trung niên kia tiếp tục đếm ngược lần lượt tới người thứ sáu.
Kể từ đó, lại trôi qua một giờ, trên bục biểu diễn đã thay nhau thay đổi người, liên quan tới tính mạng, phú thương trên Hồng Hoàn Hào đã không dám cất giấu rồi qua loa cho xong chuyện, tận khả năng xuất ra càng nhiều, không mạo hiểm dùng sinh mệnh chơi “trò chơi” nguy hiểm với Tiêu Hoằng.
Cát Lạc đứng ở bên cạnh Tiêu Hoằng, nhìn kim tệ, vật phẩm quý trọng cùng dạng giống nhau đưa ra, đã đạt tới hơn mấy trăm vạn kim tệ, ánh mắt đều dựng thẳng.
Chỉ cảm thấy trước mắt hoa mắt, thân thể bắt đầu không kiểm được sắp quay mòng, máu nóng bỏng tràn ngập đầu óc, làm cho hai má hẳn đồ bừng lên.
Từ nhỏ đến lớn, bất kể là Cát Lạc hay là những người khác, còn là lần đầu tiên thấy tận mắt nhiều kim tệ đặt cùng một chỗ như vậy. Đồng thời Cát Lạc cũng ý thức được, cái gì mới chân chính gọi là cướp bóc! Trước đây tân tân khổ khổ, đều là bị người ta xem như tên khất cái bố thí cho một chút rồi đuổi đi.
- Kiểm kê một chút tổng cộng thu bao nhiều kim tệ?
Tiêu Hoằng phân phó cho Hạ Minh Qua.
- Ừm!
Hạ Minh Qua vô cùng thống khoái hồi đáp, tiếp theo liền lật xem từng tờ danh sách:
- Cho tới giờ, tổng cộng là 542 Vạn kim tệ!
Tiêu Hoằng không có lên tiếng trả lời mà lại lần nữa nâng tay lên, cầm Ma Văn súng lục trong tay nhắm ngay một lữ khách bên cạnh.
- Vị Bạch... Bạch tiên sinh này, ta thật sự không có tiền, tiền có thể lấy ra đều giao hết cho ngài rồi, tiền còn lại đều là trữ kim văn có ghi tên, ngài muốn cũng giao cho ngài!
Người lữ khách này vội vàng giơ hai tay lên, mắt đầy sợ hãi nói.
“Rốp!”
Theo Tiêu Hoằng bóp cò súng, truyền đến một tiếng “rốp” giòn tan, không có viên đạn bắn ra.
- Rất không may mắn! Ngươi không có trúng thưởng! Xuống đi!
Tiêu Hoằng nói xong, liền một lần nữa cầm Ma Văn súng lục trong tay nhắm ngay mặt một gã lữ khách khác, đồng dạng bóp cò súng, như trước là súng không nổ.
A Phúc đang chỉ huy hạm viên vận chuyển kim tệ về Cổ Đức Hào, sắc mặt thủy chung không biến đổi, bởi vì hắn biết rõ trong Ma Văn súng lục, cũng không có một viên đạn nào.
“Ầm!”
[ truyen cua tui Ⅱ Net ]
Ngay lúc A Phúc cho rằng như thế, đột nhiên truyền đến một tiếng súng nổ vang. Tiếp theo chỉ thấy bên cạnh Tiêu Hoằng, một gã lữ khách đầu đã bị nổ tung, ngã xuống trong vũng máu.
Nhìn thấy một màn như thế, A Phúc không kìm được biến sắc, trong Ma Văn súng lục không phải không còn viên đạn nào sao?
Lại nhìn Ma Văn súng lục trong tay Tiêu Hoằng, đang bốc khói nhè nhẹ. Hiển nhiên đó là Tiêu Hoằng ngưng kết Ngự lực thành viên đạn bắn ra.
- Này...
A Phúc không kìm được bật thốt ra như thế! Vốn hắn lầm cho rằng trong lòng Tiêu Hoằng còn có như vậy một chút thiện niệm không muốn gϊếŧ người, nhưng hiện tại hắn sai lầm rồi, tên Tiêu Hoằng kia tạo cho A Phúc có cảm giác trực quan nhất chính là máu lạnh.
Trên thực tế, từ phát triển của đoàn hải tặc xem ra chỉ có làm như vậy, mới có thể tạo ra uy tín tuyệt đối, làm cho người ta sinh úy kỵ. Nếu toàn bộ buông tha, lần sau dùng lại phương pháp đồng dạng hiệu quả sẽ suy giảm mạnh. Lâu ngày chảy tháng, một khi truyền ra, trong Ma Văn súng lục chỉ có năm viên đạn, chiêu thức này sẽ không còn linh nghiệm.
Mà bản thân Tiêu Hoằng từng gϊếŧ chết nhiều người bình dân như vậy, còn quan tâm chỉ là một người như vậy sao?
Dưới bục biểu diễn, nhìn một phú hào ngã xuống trong vũng máu, đã là người người cảm thấy bất an, cái tên của đoàn hải tặc Đạo Thảo Nhân, giờ khắc này cũng khắc thật sâu ở trong óc bọn họ.
- Chúc mừng ngươi, trúng thưởng!
Tiêu Hoằng nhìn lướt qua gã phú hào nằm trong vùng máu, nhẹ giọng nói. Sau đó lại phân phó cho Hạ Minh Qua phá hủy toàn bộ tất cả Ma Văn theo dõi trong Hồng Hoàn Hào, rồi rút lui.
Ngay lúc Tiêu Hoằng làm ra phân phó như thế, lại nhìn Cát Lạc đã tự mình ôm lấy một bọc kim tệ hướng về Cổ Đức Hào. Chỉ có điều, ngay sau đó, lại phát hiện Tiêu Hoằng đã kéo áo hắn, trực tiếp kéo hắn tới rồi trước mặt mình.
- Công khó một lần ngươi cứ như vậy bỏ đi sao?
Tiêu Hoằng nhìn thẳng vào mắt đầy điểm sáng của Cát Lạc, sắc mặt âm u lạnh lẽo nói.
- Vậy còn phải làm gì chứ?
Cát Lạc không có đầu óc, cười tủm tỉm nói.
- Ngươi tên đần độn này, chuyện gì cũng phải để ta nhắc nhở ngươi sao? Chút tiền trinh đó tính là gì? Các thứ chân chính đáng giá, ở bên trong chiến hạm hộ vệ đó!
Tiêu Hoằng nhìn bộ dáng tràn ngập “đơn thuần” của Cát Lạc kia, có chút không kiên nhẫn nói.
- Chiến hạm hộ vệ? Nơi đó có cái gì?
Cát Lạc lộ vẻ kinh ngạc hỏi.
- Nơi đó có quân đội, có Chiến Văn... Cổ Đức Hào cũ kỹ không chịu nổi, chẳng lẽ ngươi sẽ không biết dỡ xuống linh kiện bên trong chiến hạm hộ vệ để thay thế trong Cổ Đức Hào hay sao?
Tiêu Hoằng dùng giọng điệu âm trầm nói.
- Ồ! Đúng vậy! Ta như thế nào không nghĩ tới nhỉ?
Cát Lạc bỗng nhiên trước mắt sáng ngời, bày ra một bộ dáng bừng tỉnh chợt hiểu nói.
- Hiện tại suy nghĩ rõ rồi, vậy cứ đi đi!
Tiêu Hoằng đẩy Cát Lạc tới phía trước, nói.
Cứ như vậy, lại trải qua mấy tiếng bận rộn, các kho chứa hàng trong Cổ Đức Hào đã chất đầy vàng bạc tài bảo, cùng với đủ các loại linh kiện Ma Văn chiến hạm ít nhất còn mới 80%.
Hơn một trăm hạm viên trong Cổ Đức Hào bao gồm Cát Lạc, nhìn bên trong kho hàng chất đủ các thứ, thậm chí còn có thức ăn cướp đoạt từ Hồng Hoàn Hào, trong mắt ai nấy toát ra tia sáng rực.
Thậm chí vài hạm viên trong đó còn định bắt vài tên đầu bếp trong Hồng Hoàn Hào về đây, đưa đến phòng bếp nấu nướng mỹ thực cho bọn họ, nói vậy cũng chỉ có người của đoàn hải tặc Đạo Thảo Nhãn mới có thể làm ra loại chuyện khác thường như thế.
Tuy nhiên, Tiêu Hoằng cũng không quản tới, chỉ là tiện tay ném mặt nạ và quần áo rách nát trên bàn kim loại trong phòng điều khiển chính.
- Hiện tại bắt đầu chia của!
Tiêu Hoằng khẽ quay đầu lại nhìn ngay mặt Cát Lạc cùng với đám người Hạ Minh Qua.
- Chia của? Theo ta thì bỏ đi? Có tiền mọi người xài chung thì tốt rồi!
Cát Lạc cười phất tay áo nói.
- Phần của các ngươi thì các ngươi chính mình tùy tiện, nhưng phần của ta ta muốn lấy ra. Dựa theo trước đó các ngươi nói một lần cướp bóc, đại khái có thể kiếm một vạn kim tệ, ta cho các ngươi 10 vạn. Ngoài ra, còn lại chính là của ta!
Tiêu Hoằng mặt không đổi sắc nói.
- Cái gì?
Nghe nói như thế, Cát Lạc trực tiếp liền bùng phát. Hơn năm trăm vạn kim tệ, phải toàn bộ bị Tiêu Hoằng lấy đi, đây chính là muốn lấy mạng của hắn mà:
- Không được, ít nhiều chúng ta cũng xuất lực, tiền này không thể chia như vậy?
- Ngươi cự tuyệt ta?
Tiêu Hoằng khẽ ngẩng đầu ánh mắt nhìn ngay Cát Lạc, sắc mặt từng chút từng chút trở nên lạnh như băng.
Thấy vẻ mặt Tiêu Hoằng, cùng với kiểu nói như thế, Cát Lạc lập tức giật thót mình. Câu nói như vậy, dường như ở chỗ nào đó hắn từng nghe qua... Không sai! Là ở bên trong Hồng Hoàn Hào, người cự tuyệt người kia, trên cơ bản đều chết.
Mà một điểm trọng yếu hơn là, nơi này không có người nào là đối thủ của Tiêu Hoằng, đây mới là vấn đề mấu chốt nhất, ai nắm giữ thực lực tuyệt đối, người đó tuyệt đối còn có quyền ăn nói.
- Ái chà... Không... Không... Không phải cự tuyệt! Ta chỉ là muốn nhắc nhở ngài một chút, còn có phí cứu mạng!
Cát Lạc trực tiếp liền hỏng bét! Sau đó nơm nớp lo sợ đáp lại.
- Nói vậy, không phải cự tuyệt, chính là đồng ý!
Tiêu Hoằng thu hồi ánh mắt, tiếp theo nhìn các hạm viên khác, nói tiếp:
- Như vậy số tiền này, ta là được tự do phân phối. Chỉ trừ phí cứu mạng, như trước còn lại hơn 500 vạn kim tệ, như vậy ta dùng khoản tiền này, thu mua Cổ Đức Hào, cùng với đoàn hải tặc Đạo Thảo Nhân, không biết các ngươi có ý kiến gì không? Từ nay về sau, ta muốn làm hạm trưởng!
Nghe nói như thế, các hạm viên không kìm được bắt đầu hai mặt nhìn nhau, bọn họ không nghĩ tới Tiêu Hoằng lại làm ra quyết định như thế.
- Này, này, này! Ngài muốn làm gì? Công khai cướp đoạt quyền lực của ta sao?
Cát Lạc nghe nói như thế, rốt cục có chút ngồi không yên.
- Ai đồng ý ta làm hạm trưởng, hơn 500 vạn kim tệ của ta kia, đã có tư cách lĩnh được một phần, hơn nữa về sau còn sẽ nhận được nhiều hơn!
Tiêu Hoằng hoàn toàn không để mắt tới Cát Lạc, hắn hiện tại nhu cầu cấp bách cần có một thân phận, hạm trưởng đoàn hải tặc nho nhỏ, tuyệt đối là một lựa chọn không tệ.
Mà trọng yếu hơn là, những người trước mắt này đều là người Lạc Đan Luân.
- Ta đồng ý!
- Ta ủng hộ!
Ngay lúc Tiêu Hoằng nói ra lời này, tất cả hạm viên đều không hề do dự, đều tỏ thái độ đồng ý.
- Này này! Các ngươi làm gì vậy? Muốn phản bội ta sao?
Cát Lạc nhìn thấy một màn như vậy, bỗng nhiên rít gào nói.
- Đi theo ngươi gặp cảnh khốn cùng, đi theo Bạch tiên sinh có ngày giàu có, ai còn chọn ngươi chứ!
Kiệt Tây Lạc đáp lại, không nể tình chút nào.
- Đám người các ngươi này, tốt xấu gì chúng ta cũng là cùng nhau lớn lên, các ngươi cũng quá không nghĩa khí rồi chứ?
Cát Lạc nói tiếp.
- Nghĩa khí? Tốt lắm! Chúng ta chọn ngươi là hạm trưởng, vậy ngươi làm sao?
A Phúc nói.
Nghe nói tới hai chữ “hạm trưởng”, Cát Lạc chỉ cảm thấy lạnh cả người, vội vàng lắc lắc đầu.
- Vậy không phải xong rồi sao? Ngươi không làm, Bạch tiên sinh muốn làm, chúng ta đây tự nhiên liền chọn hẳn, huống chỉ còn có tiền vào tay!
Hạ Minh Qua lên tiếng.