Chương 1130: Mặt nạ màu trắng

Mười mấy giây qua đi, theo Cổ Đức Hào cưỡng chế hoàn thành nối với Hồng Hoàn Hào, cửa khoang hạm mở ra, đám người Cát Lạc liền ào ào nhảy vào bên trong Hồng Hoàn Hào.

Trong nháy mắt, bên trong lập tức trở nên hỗn loạn, gã bay chó sủa, giống như chồn vào chuồng gà.

Cát Lạc lại lớn tiếng la lên duy trì trật tự, nhưng hiệu quả rất nhỏ.

Đám người Hạ Minh Qua, cũng là có chút chân tay luống cuống, muốn bày ra một bộ vẻ mặt hung ác, nhưng trời sinh một gương mặt khờ khạo mà làm ra vẻ hung ác ngược lại có vẻ vô cùng buồn cười.

- Xem ra một lần có thể cướp bóc bốn năm ngàn kim tệ, thật đúng là kỳ tích, có lẽ ngu xuẩn còn có một chút dũng cảm nữa đây?

Tiêu Hoằng lẩm bẩm một câu, tiếp theo liền đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ theo dõi, không đành lòng lại nhìn tiếp lên màn hình.

Hiện tại, Tiêu Hoằng đã thật rõ ràng có định vị chuẩn xác với những người này, tài năng và ngu xuẩn cùng tồn tại, hơn nữa đều rất rõ nét.

Ước chừng trôi qua năm phút đồng hồ, bên trong đại sảnh chính của Hồng Hoàn Hào, vẫn như trước là lộn xộn, tiếng thét sợ hãi chói tai, tiếng giằng co, tiếng đồ vật vỡ vụn, không ngừng truyền vào tai Tiêu Hoằng.

- Ôi...

Tiêu Hoằng khẽ thở dài một hơi, lại nhìn trên bàn kim loại trước mặt, tùy ý cầm lấy một cái mặt nạ thuần một màu trắng, cùng với bộ quần áo rách bươm, cuối cùng vẫn là chậm rãi đứng dậy, cầm lấy mặt nạ và bộ quần áo cũ nát, sau đó bước nhanh đi ra ngoài.

Tính toán đi giúp những tên ngốc này một tay, bởi vì Tiêu Hoằng đã dự cảm nếu cứ để mặc cho họ giằng co như vậy, tới chiều ngày mai cũng đừng nghĩ cướp được một kim tệ.

Cùng lúc đó, lại nhìn bên trong đại sảnh chính của Hồng Hoàn Hào, cảnh hỗn loạn đang tiếp tục như trước. Trên bục biểu diễn ở một bên, hạm trưởng của Hồng Hoàn Hào đang hai tay ôm đầu đứng ở đương trường, trong ánh mắt tràn ngập vẻ tàn khốc, nhìn đám người Cát Lạc, Hạ Minh Qua cũng đang đứng ở trên bục biểu diễn.

Bên dưới bục, liên đội cảnh vệ của Đức Tái Tinh Quần Quốc và hạm viên Cổ Đức Hào đang giằng co, song phương không ai nhường ai.

- Chúng ta là tới phát tài, không phải tới gϊếŧ người, nhanh lên, bảo mọi người đều yên tĩnh lại!

Cát Lạc rít gào nói với hạm trưởng của Hồng Hoàn Hào, nhưng không có một chút xíu lực uy hϊếp nào.

- Đừng mơ tưởng!

Hạm trưởng của Hồng Hoàn Hào đáp lại như đinh đóng cột.

“Ầm!”

Ngay lúc hạm trưởng Hồng Hoàn Hào vừa mới đáp lại như thế, ngay cửa vào đại sảnh, đột nhiên truyền đến một tiếng súng hổ vang, ngay sau đó chỉ thấy đầu của hạm trưởng Hồng Hoàn Hào nọ tung, ngã xuống trong vũng máu.

Theo này một tiếng súng truyền đến, cùng với hạm trưởng Hông Hoàn Hào ngã xuống trong vũng máu, vốn trong đại sảnh đang ầm ầm hỗn loạn, lập tức lặng ngắt như tờ, bao gồm Cát Lạc đang cuồng loạn, cũng có chút á khẩu không nói được tiếng nào: Gϊếŧ người! Cát Lạc rất ít khi làm.

Theo tiếng súng nhìn lại, Tiêu Hoằng đeo mặt nạ màu trắng, một thân quần áo rách tung toé đứng ở cửa, trong tay cầm một khẩu Ma Văn súng lục màu trắng bạc.

Khẩu Ma Văn súng lục này là Tiêu Hoằng lục lấy bên trong khe nứt không gian, trừ thợ khéo làm tinh tế một chút, ngoài ra không có gì đặc thù.

Tuy rằng Tiêu Hoằng đeo mặt nạ, nhưng Cát Lạc liếc mắt nhìn một cái liền nhận ra là Tiêu Hoằng, bởi vì mặt nạ và bộ quần áo rách tung toé kia, đều là các thứ trong Cổ Đức Hào, còn có một đầu tóc bạc trắng rối bởi kia, trừ Tiêu Hoằng còn có thể là ai?

Chỉ có điều, không nghĩ tới, Tiêu Hoằng rồi lại chạy qua nơi đây.

- Lão đại...

Hạ Minh Qua nhìn Tiêu Hoằng, kìm lòng không được bật thốt ra như thế. Không cần hiểu lầm, hắn gọi lão đại không phải là Tiêu Hoằng, mà là mặt nạ và bộ áo liền quần Tiêu Hoằng đang mặc kia, đều là của hạm trưởng trước lưu lại, tuy nhiên hiện tại hắn đã chết.

- Ai nói chúng ta không phải tới gϊếŧ người?

Tiêu Hoằng bật thốt ra như thế, giọng điệu âm trầm mà lạnh như băng, để lộ ra bản tính hung tàn lập tức làm cho cả đại sảnh chính tràn ngập một bầu không khí âm u lạnh lẽo.

Nói xong, Tiêu Hoằng liền giơ Ma Văn súng lục, từng bước một theo bậc thang đi lên trên bục biểu diễn. Bước chân không nhanh không chậm, làm cho người ta có cảm giác vô cùng trầm tĩnh, nhưng bên trong vẻ trầm tĩnh này lại tràn ngập một loại khí thế và sát ý Cát Lạc không thể sánh bằng được!

Nhìn hạm trưởng Hồng Hoàn Hào ngã nằm trong vũng máu, mọi người bên trong đại sảnh sắc mặt đều trở nên tái nhợt một màu, cũng không có người nào dám la to ồn ào nữa, sợ dẫn tới chú ý của Tiêu Hoằng.

Đi lên tới bục biểu diễn, Tiêu Hoằng tiện tay đẩy Cát Lạc đang đầy vẻ kinh ngạc qua một bên, sau đó liền nâng Ma Văn súng lục đứng ở ngay chính giữa bục biểu diễn, đồng thời vô cùng quan liêu tay vịn Ma Văn khuếch đại âm thanh ở trước mặt, nhẹ giọng nói:

- Rất hân hạnh có thể ở trong này gặp mặt với các vị! Chúng ta là tới nơi này phát tài, nếu quý vị phối hợp chúng ta sẽ không gϊếŧ người, nhưng nếu cự tuyệt ta, chỉ có chết!

Dưới đài không người nào dám đáp lại, mỗi người đều sắc mặt tái nhợt nhìn Tiêu Hoằng. Bọn họ nhìn không thấy khuôn mặt Tiêu Hoằng, càng nhìn không thấy sắc mặt của Tiêu Hoằng, nhưng lại cảm nhận được khí thế khác xa với Cát Lạc, bên trong cỗ khí thế này tràn ngập sát ý, khiến mọi người không kìm được sau lưng rét lạnh.

- Các vị! Thời điểm ta nói chuyện, mời các ngươi buông Ma Văn súng trường xuống, làm như vậy là phi thường không lễ phép!

Tiêu Hoằng đưa mắt nhìn một vòng dưới bục biểu diễn, thấy binh sĩ cảnh vệ Đức Tái vẻ mặt cảnh giác, đồng loạt nhắm họng sửng ngay chính mình, liền vô cùng trầm tĩnh nói.

Tuy nhiên, mấy chục người trước mắt này thuần một sắc đều là quân nhân chính quy của Tân Bối Ba liên hợp thể, đối mặt với ác đồ mà buông vũ khí đâu hàng, điều này tuyệt đối là tối kỵ trong quân.

- Đám ác đồ các ngươi này, muốn chúng ta buông vũ khí ư? Không có cửa đâu!

Tên lên tiếng nói.

“Phốc, phốc, phốc...”

Ngay lúc tên sĩ quan vừa mới nói ra những lời này, lại nhìn cánh tay Tiêu Hoằng hơi vung lên, bắn ra mấy chục lưỡi đao Ngự lực màu xanh, hoàn toàn là dựa vào Ngự lực ngưng kết thành, vô cùng chuẩn xác, mạnh mẽ chặt đứt thân thể những binh sĩ Tân Bối Ba này, tiếp theo không một tiếng động ngã xuống mặt đất.

- A!

Ngay lúc mấy chục tên binh sĩ Tân Bối Ba ngã trên mặt đất, một nữ nhân hoảng sợ rốt cục không kìm nổi kêu lên một tiếng. Tuy nhiên ngay sau đó, liền bịt kín khóe miệng, trong ánh mắt tràn ngập nước mắt sợ hãi.

Về phần những người khác lại tự mình ôm lấy đầu, ngồi xổm bên cạnh bàn ăn hoa lệ. So với đám người Cát Lạc phí sức hăm dọa, hiển nhiên tên đeo mặt nạ trước mắt này càng thêm đáng sợ.

Ngay cả Cát Lạc, trên mặt đều hiện lên từng trận kinh hãi. Trên thực tế, đừng xem bọn hắn là hải tặc giữa các tinh, nhưng chưa từng có lần nào tàn bạo như vậy, gϊếŧ người hay đạp con kiến.

- Ta vừa rồi đã nói qua, cự tuyệt ta chờ chết đi! Ta cũng là một người nói là làm!

Tiêu Hoằng sửa sang lại một chút áo rách tung toé, một lần nữa tâm bình khí hòa nói:

- Đầu tiên tự giới thiệu một chút, ta họ Bạch, xưng hô cứ tùy tiện! Hiện tại thỉnh các vị phối hợp tích cực một chút, lấy ra tất cả kim tệ trên người quý vị, trữ kim văn không ghi tên, cùng với các thứ đáng giá khác, đánh dấu lên tên của mình, sau đó đặt vào những gói đen này của chúng ta. Mặt khác đối với những người núp trong các góc Hồng Hoàn Hào, ta còn muốn nói một câu, chính là sau mười phút, trừ trong đại sành chính ở các chỗ khác ta sẽ tiến hành một lần gϊếŧ hại, hy vọng quý vị tự giải quyết cho tốt!

Một chữ một câu nói xong, Tiêu Hoằng liền khẽ nâng lên một ngón tay chỉ tới phía trước, ý đồ đã rất rõ ràng.

Nhìn lại đám người của đoàn hải tặc Đạo Thảo Nhân đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy Tiêu Hoằng chỉ huy không có gì sai, càng không có chỗ hỏng, vì thế liền đều nghe theo.

Trải qua hành động liên tiếp của Tiêu Hoằng, so với dĩ vãng tốc độ xuất ra tiền lần này của những người này nhanh hơn rất nhiều. Ai nấy đều lấy ra kim tệ, trữ kim văn cùng với các thứ của mình, để vào bên trong túi nhựa hoặc là phong thư viết tên mình, sau đó giao cho hạm viên của Đạo Thảo Nhân.

Đồng thời, lữ khách phân tán ở bên trong các góc Hồng Hoàn Hào, biết được lời nói của Tiêu Hoằng, cũng không thể không tiến vào trong đại sảnh chính.

Cát Lạc đứng ở bên cạnh Tiêu Hoằng, thấy chỉ trong chốc lát một cái gói đen to đã đầy ắp, khóe miệng cười rộng sắp tới mang tai. Từ lúc chào đời tới nay, còn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy, những người trước mắt này sảng khoái lấy tiền ra giao như vậy.

Không chỉ là Cát Lạc, các hạm viên khác cũng trong lòng nở hoa, nhiều tiền như vậy, cũng đủ bọn họ hưởng dụng thật lâu, thuận tiện tu bổ một chút Cổ Đức Hào.

Nhìn lại Tiêu Hoằng, mặt vẫn không hề đổi sắc, cứ như vậy khoanh hai tay trước ngực, trong tay nắm Ma Văn súng lục màu bạc kia, cả người có vẻ vô cùng trầm tĩnh, thậm chí còn phi thường quan liêu, rất khó nhìn ra tên đội mặt nạ này chính là nửa năm trước, là Ma đầu cùng hung cực ác, khát máu thành tính kia.

Nửa tiếng sau, lại nhìn hạm viên của Đạo Thảo Nhân đều ôm từng túi từng túi kim tệ, trữ kim văn, cùng với trang sức quý báu, đặt ở trước mặt Tiêu Hoằng.

- Lão... Lão đại! Đã kiểm kê xong, đại khái tính một chút, gần như có thể có 10 vạn kim tệ!

Hạ Minh Qua đi tới trước mặt Tiêu Hoằng, vẻ mặt hưng phấn nói, về phần xưng hô cứ tạm thời kêu như vậy đi, chỉ cần kiếm được tiền, gọi như thế cũng chẳng sao.

- Cái gì?

Nghe nói như thế, Tiêu Hoằng không kìm được bật thốt ra như thế, bên trong giọng điệu lại tràn ngập một tia bất mãn:

- Sao ít vậy?

Tiêu Hoằng nói như thế, không khỏi làm cho trong lòng đám người Cát Lạc tràn ngập kinh ngạc. Trời ạ! 10 vạn kim tệ, đây chính là gấp mười lần dự tính của họ, không thể tưởng được tên tóc bạc trắng này, rồi lại chê ít? Nói giỡn hay sao?

- Chúng ta ngàn dặm xa xôi đến đây, không thể tưởng được chư vị không có nửa điểm thành ý mà!

Tiêu Hoằng chuyển ánh mắt nhìn một vòng khắp đại sảnh chính, giọng điệu bình thản dần dần trở nên âm trầm xuống.

Chỉ thấy các phú hào dưới bục đang ôm đầu, lập tức giật nảy mình. Thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt Tiêu Hoằng, hai chân đã bắt đầu run run.

- Vị Bạch... Bạch Thuyền trưởng này, chúng ta đã giao nhiều như vậy, còn lại đều là trữ kim văn có ghi tên, ngài lấy cũng không sử dụng được.

Một gã lữ khách gan lớn nơm nớp lo sợ nói với Tiêu Hoằng.

- Hả?

Tiêu Hoằng liếc mắt nhìn hắn một cái, không nhanh không chậm phát ra thanh âm như vậy, sau đó nói tiếp:

- Một khi đã như vậy, ta có một trò chơi nhỏ phải vui với mọi người, trò chơi Xoay vòng nghe nói qua hay chưa?

Nói xong, Tiêu Hoằng chậm rãi từ bên hông A Phúc, từng chút từng chút rút ra Ma Văn súng lục của hắn, sau đó ở trước mắt mọi người, tháo bỏ năm viên Ma Văn đạn.

Một bên A Phúc, nhìn thấy một màn như vậy, trong lòng hơi buông lỏng: Hiển nhiên tên Tiêu Hoằng này vẫn còn có một chút lòng thiện, bởi vì hắn biết rõ, trong Ma Văn súng lục của hắn, chỉ có năm viên đạn, ở người khác xem ra, trong súng còn có một viên, kỳ thật đã là súng rỗng không đạn.