Chương 1127: Nghèo quá điên rồi

- Phòng đã có cách vách, thức ăn lập tức đến ngay!

Cát Lạc vô cùng “ngoan ngoãn” nói.

“Phù phù!”

Tiêu Hoằng không có lên tiếng trả lời, một lần nữa buông Cát Lạc rơi xuống mặt đất, rồi chậm rãi đi ra ngoài. Trước khi đi, còn không quên phất phất tay, hàn băng màu xanh phía sau liên tan rã không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Nhìn thấy một đống hàn băng màu xanh lớn như vậy trực tiếp biến mất ở trước mắt mình, Cát Lạc gần như khóc không ra nước mắt, đó đều là tiền a!

- Hừ! Một đám Lạc Đan Luân đáng thương!

Đi tới cửa kho chứa hàng, Tiêu Hoằng quay đầu lại nhìn bên trong kho hàng, nhìn từng gương mặt khóc không ra nước mắt, cổ họng hừ lạnh một tiếng nói. Tiếp theo liên tự mình đi ra ngoài.

Kẻ đáng thương?

Nghe ba chữ như thế, Cát Lạc đang cuộn mình trên mặt đất, thân mình đột nhiên cứng đờ, tiếp theo trực tiếp từ trên mặt đất nhảy lên, thấy Tiêu Hoằng đã không thấy bóng dáng, mới vô cùng táo bạo nói:

- Hôn đản mà! Ngươi người kia, nói ai là kẻ đáng thương? Chúng ta làm sao giống kẻ đáng thương? Xem xem chúng ta mặc quần áo, nhìn khuôn mặt ta xem, cũng không đi ra ngoài hỏi thăm thử xem, đoàn hải tặc Đạo Thảo Nhân rốt cuộc có bao nhiêu người nghe tin đã sợ mất mặt!

Cát Lạc kéo kéo quân trang cũ nát trên người, vỗ vỗ khuôn mặt thô ráp của mình. Cả người có vẻ cực độ oán giận, làm cho người ta có cảm giác giống như bị người sỉ nhục một phen thật lớn.

Nhìn lại các hạm viên khác kéo kéo tay Cát Lạc, ý bảo Cát Lạc không nên nói nữa, bọn họ sao không hiểu người này: Loại chuyện phùng má giả làm người mập này, không có ý nghĩa quá lớn, ngược lại tự hạ thấp giá trị con người mình, khiến người ta càng thêm khinh thường.

- Hiện tại không phải thời điểm so do với tiểu tử trào phúng kia, vẫn là thử nghĩ đi, hết tám phần lại thêm một miệng ăn, thế này phải làm sao cho phải đây? Lương thực của chúng ta vốn đã không đủ ăn!

Hạ Minh Qua kéo góc áo Cát Lạc, nhỏ giọng nói.

- Mà trọng yếu hơn là, chúng ta không đánh lại hắn!

A Phúc chỉ thẳng vào mấu chốt vấn đề.

- Chết tiệt! Ta đã nói rồi, hôm nay mắt bên phải giựt giựt, xác định vững chắc không có chuyện tốt rồi! Ta không thể không tìm tên khốn kia nói chuyện một phen, không thể tiện nghi cho tiểu tử hắn!

Cát Lạc hơi híp mắt, bày ra một bộ dáng hung ác.

- Hạm trưởng! Ngài nhưng cẩn thận điểm ấy...

- Vô liêm sỉ mà! Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần, là phó hạm trưởng!

Cát Lạc không hề có dấu hiệu báo trước liền hoàn toàn bạo phát, lửa giận bị nén trong lòng liền phun trào ra.

Nhìn lại Tiêu Hoằng, tùy tiện mở cửa một căn phòng kim loại, yên lặng ung dung đi vào trong đó, gương mặt lạnh như băng đã giống như một mảnh tro tàn, sau đó đặt mông ngồi trên giường trải tấm chăn cũ nát, ngơ ngác nhìn phía trước, một cái bàn kim loại sứt mẻ.

Sau khi gϊếŧ chóc, vô tận đau thương và trống vắng tràn ngập nội tâm Tiêu Hoằng. Giờ khắc này, Tiêu Hoằng giống như Ma đầu kia cuộn mình trên giường, bộ dáng tràn ngập vô tận tang thương, còn có tịch liêu và cô độc người thường không thể cảm nhận được.

Không biết qua bao lâu, Tiêu Hoằng từ trong lòng lấy ra Ma Văn thời gian dính đầy vết máu nhìn xem, sau đó trong ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

- Không thể tưởng được ngủ lâu như vậy:

Tiêu Hoằng thì thào tự nói một câu, đồng dạng cũng thật rõ ràng cảm nhận được, cái loại Phệ Ngự này tác dụng phụ thật mãnh liệt.

Đã không có Thạch Đông Thôn, đã không có Trân Trân, đã không có Tiểu Tiểu Bạch, trong đầu Tiêu Hoằng dường như chỉ có ý niệm báo thù, ngoài ra, là phục hưng Lạc Đan Luân đế quốc, Tiêu Hoằng vẫn còn là vua của Lạc Đan Luân

Có một loạt ý tưởng này, hai mắt Tiêu Hoằng một lần nữa nổi lên từng tia sáng lạnh.

“Cốc cốc cốc...”

Đúng lúc này, bỗng nhiên truyền đến mấy tiếng gõ cửa thật nhẹ, làm cho người ta có cảm giác bên trong tiếng đập cửa này tràn ngập vô tận thận trọng thậm chí là a dua lấy lòng.

- Vào đi!

Tiêu Hoằng không có nhìn ra cửa, trầm giọng nói.

Theo cánh cửa kim loại sứt mẻ phát ra vài tiếng va chạm “kẽo kẹt”, ngay sau đó, Cát Lạc liên thật cẩn thận đi vào, trên tay bưng một cái mâm dơ bẩn, mặt trên đặt hai quả dưa chuột, một củ khoai lang, một chén cơm.

Thức ăn có thể nói cực kỳ đơn sơ! Tuy nhiên, nhìn chung hiện trạng cả chiếc hạm cũ kỹ, gần như cũng có thể hiểu được, mức độ sinh sống ở nơi này rốt cuộc thấp kém biết bao nhiêu rồi.

Ma Văn chiến hạm thế này còn có thể sử dụng, quả thực đã là kỳ tích rồi.

- Ca, dựa theo ngài phân phó, thức ăn của ngài đến đây! Đừng ngại đơn sơ, hiện tại là thời kì khó khăn, thế này đã là tốt nhất rồi!

Cát Lạc nói xong, liền đặt mâm thức ăn ở trước mặt Tiêu Hoằng.

Ước chừng ngủ say thời gian hơn nửa năm, nhìn thấy thức ăn, một cảm giác đói khát lập tức từ trong bụng Tiêu Hoằng truyền ra. Tuy nhiên, Tiêu Hoằng cũng không có bụng đói ăn quàng, như trước vô cùng cẩn thận dùng Ma Văn châm thử một phen, xác định không độc mới cầm lấy chén cơm, trực tiếp dùng tay cầm lên thức ăn cho vào miệng.

- Vị ca ca này, ngài tính xem, nói như thế nào coi như là ta cứu ngài đi, căn cứ theo quy củ, hắn là ngài phải trả kim tệ gọi là phí cứu mạng, vừa rồi ngài đả thương ba hạm viên của ta, phí điều trị gần như cũng tốn mấy kim tệ. Không phải ta lừa gạt bắt chẹt ngài, ngài cùng biết làm cái nghề của chúng ta này, là không thể ra ánh sáng, mua dược phẩm giá chợ đen rất đắt tiền. Cứ tính như vậy, ngài gần như còn thiếu ta 500 kim tệ. Về phần tiền bữa cơm này, quen biết một hồi ta miễn cho ngài, ngài xem khi nào thì thực hiện thanh toán cho chúng ta một chút! Ngài yên tâm thanh toán xong, coi như chúng ta sòng phẳng, chỉ cần tìm được một viên Nghi Cư Tinh, chúng ta sẽ cho ngài xuống, từ nay về sau ngài đi đường đầy ánh mặt trời của ngài, chúng ta thì qua cầu độc mộc của chúng ta!

- Muốn tiền của ta, biết ta là ai không?

Tiêu Hoằng khẽ ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Cát Lạc, trầm giọng hỏi.

Đối với Tiêu Hoằng, Cát Lạc thật sự không biết! Trước đó cũng nói, những người Cát Lạc này tô tông chính là hải tặc, cứ như vậy một thế hệ truyền xuống một thế hệ, cái gì Lạc Đan Luân đế quốc, bọn họ đã sớm quên mất. Đối với Tiêu Hoằng vua của Lạc Đan Luân, ở trên chiếc hạm cũ kỹ tin tức tương đối bị phong bế này, Cát Lạc biết được thật đúng là không nhiều lắm.

- Nghe giọng điệu của ngài, bằng vào thực lực của ngài này, ta biết đích xác ngài nhất định là đại nhân vật, hạng người vạn dân kính ngưỡng, cao cao tại thượng... Chính vì như thế, nói vậy ngài cũng sẽ không thiếu một chút tiền như vậy chứ? Hơn nữa thiểu nợ thì trả tiền, đương nhiên là chuyện đúng đắn!

Cát Lạc như trước cười nói, điển hình cái loại bộ dáng “nghèo quá điên rồi”, không muốn sống đòi tiền.

Trên thực tế, cũng đúng như thế, cái gọi là tài chính dự trữ của đoàn hải tặc Đạo Thảo Nhân chỉ có không tới 100 kim tệ, thực vật chỉ đủ duy trì ba ngày, thân hạm nhiều chỗ nhu cầu cấp bách cần tu sửa, nơi nơi đều cần tiền a.

- Này!

Tiêu Hoằng mặt không đổi sắc, phi thường tùy ý lên tiếng, sờ sờ túi tiền lấy ra năm ngân tệ, cùng với một đông đồng tệ vỡ vụn, sau đó đặt ở trên bàn kim loại bên cạnh Cát Lạc:

- Còn bao nhiêu, đưa hết cho ngươi đây!

Cát Lạc thấy Tiêu Hoằng đặt trên bàn mấy ngân tệ và đống vụn đồng tệ, quả thật nghèo như một tên khất cái. Tuy rằng vẫn duy trì vẻ tươi cười, nhưng trong lòng hắn lại hận đến ngứa hàm răng. Nếu không phải xem ở phần hắn đánh không lại Tiêu Hoằng, nói vậy đã sớm chém Tiêu Hoằng thành bảy tám mảnh rồi.

- Ca, ngài đừng nói giỡn! Một chút tiền như vậy, còn chưa đủ mua một tấm hợp kim đâu!

Cát Lạc cưỡng chê cơn tức trong lòng, như trước cười nói.

- Đừng hiểu lầm! Cái này xem như tiền còm! Tiếp tục mang cho ta một phần cơm, nhớ rõ phải có thịt! Nếu còn thừa lại, coi như đưa cho ngươi làm tiền bo đi!

Tiêu Hoằng nhét vào trong táy Cát Lạc cái mâm trống không, vô cùng tùy ý nói.

Lại nhìn Cát Lạc cười cười nhìn Tiêu Hoằng, như máy móc đứng dậy, trong lòng thì chửi âm lên: “Chết tiệt! Xem lão tử trở thành cái gì? Nhân viên phục vụ nhà hàng hay sao? Lão tử tốt xấu gì cũng đường đường là phó hạm trưởng!”

Tuy nhiên, nghĩ thì nghĩ như vậy, Cát Lạc sao dám nói ra. Thậm chí trước khi đi, còn không quên gom hết mấy ngân tệ của Tiêu Hoằng thảy ra, tính cả mánh vụn đông tệ cho vào túi áo.

Ước chừng trôi qua một giờ sau, khi Cát Lạc một lần nữa quay về trong phòng điều khiển chính, sắc mặt đã trở nên một màu tím đen.

Theo Cát Lạc thật cẩn thận khép kín cửa phòng điều khiển chính, cả người lập tức trở nên nổi trận lôi đình:

- Vô liêm sỉ mà, rốt cuộc là ai? Là ai phát hiện khối hàn băng màu xanh kia? Chết tiệt! Là ai phát hiện tên chết tiệt kia! Mau đứng ra cho ta!

Cát Lạc nói xong, liền định ném bể đồ vật này nọ cho đỡ tức. Tuy nhiên, nhìn quanh bốn phía, cái gì cũng đều rất đáng giá, nên cũng chỉ tính mà thôi!

Nhưng trong lòng lại lửa giận thiêu đốt. Ngay lúc vừa rồi, một người Tiêu Hoằng liền ăn hết phần thức ăn của mười người, đồng thời một miếng thịt còn sót lại bên trong hạm như vậy, cũng ăn sạch sẽ.

Đương nhiên, cái này cũng chưa tính là gì, sau khi hắn biết được Tiêu Hoằng phải ở lại trong này một đoạn thời gian, thì hắn hoàn toàn điên mất rồi. Kẻ từ đó, trên chiếc hạm này, liền có nhiều tới hai miệng ăn hại.

Trong lòng Cát Lạc như ứa máu.

- Không được, ta phải nghĩ biện pháp đuổi hắn đi, hoặc là cứ gϊếŧ chết hắn, đúng gϊếŧ chết hắn!

Cát Lạc nói xong, trên mặt toát ra vẻ âm độc.

- Hạm trưởng! Tốt hơn là tỉnh lại đi, hắn không gϊếŧ chết chúng ta đã là may lắm rồi!

Một gã hạm viên nhẹ nhàng nói, đối với Cát Lạc đau lòng điên cuồng, nhìn thấy nhưng không thể trách.

Trên thực tế, bằng vào loại tính tình mơ hồ không chừng của Cát Lạc này, cái gọi là đoàn hải tặc Đạo Thảo Nhân có thể sống sót đến bây giờ, đã là một kỳ tích không nhỏ.

- Ai? Vừa rồi là ai? Ai lại gọi ta hạm trưởng? Là ai? Đúng không sai! Chính là ngươi, chính là ngươi phát hiện khối hàn băng màu xanh kia!

Cát Lạc nói xong, liền nổi giận đùng đùng chạy tới một hạm viên “Sát!”

Nhìn lại Tiêu Hoằng ở bên trong căn phòng tàn tạ, sau khi ăn uống no nê có vẻ trầm tĩnh hơn rất nhiều, trong đầu không ngừng suy nghĩ kế hoạch tương lai. Việc cấp bách tự nhiên chính là tìm kiếm người Lạc Đan Luân thất lạc ở Thái Qua Vũ Trụ, tập họp bọn họ đoạt lại Ma Duệ Tinh. Mà trước đó, ở thời điểm trước khi chưa quật khởi, Tiêu Hoằng cần phải làm là cần một thân phận, yểm hộ chính mình.

Thực hiển nhiên, đoàn hải tặc Đạo Thảo Nhân này coi như không tệ, quan trọng là... Bọn họ đều là người Lạc Đan Luân, hơn nữa cấp bậc Ngự lực tương đối cao, mặc dù những người này nhìn qua hoặc ít hoặc nhiều đều là chút “kém trí”, hoặc là nói tinh thần có vấn đề.

Có dự tính như vậy, Tiêu Hoằng liền một lần nữa lấy ra Ma Văn hỗ tương di chuyển, đây là công cụ thông tin chuyên dùng thuộc Tống Táng kỵ sĩ đoàn, tuy nhiên, liên lạc với nhau cần tiến vào khoảng cách nhất định mới có hiệu quả, đại khái là mấy chục cây số. Tuy nhiên, ở trong Vũ trụ mờ mịt này, mấy chục cây số quả thực là bé nhỏ không đáng kể, cần phải nghĩ biện pháp tăng mạnh thêm mới được.