Thời gian nửa nám cứ như vậy vội vàng mà qua. Không có nửa điểm tin tức, dường như Tiêu Hoằng thật sự đã hoàn toàn triệt để biến mất trên thế giới này.
Nhất là các đại liên hợp thẻ, lại xôn xao nhiều cách nói, chết sống của nhân vật như ác ma này, không thể nghi ngờ trở thành một đầu đề bàn tán: Có người nói đã chết, sức bùng nổ mãnh liệt như vậy, hắn phải chết không thể nghi ngờ. Có người nói không có, Tiêu Hoằng một lần nữa núp trốn ở một chỗ nào đó, đang chuẩn bị bạo phát còn lớn hơn nữa.
Đương nhiên, bối rối nhất thuộc về hạm đội sưu tầm. Nếu tìm kiếm mà Tiêu Hoằng đã chết, không thể nghi ngờ là lãng phí thời gian còn không tìm kiêm, vạn nhất còn sống thì sao?
Trải qua thời gian nửa năm này, hầu hết hạm đội sưu tầm, không sai biệt lắm đều chỉ lặng lẽ hành quân. Tuy nhiên, ngấm ngầm truy tìm tung tích Tiêu Hoằng vẫn có rất nhiều người.
Tuy nhiên, bất kể nói như thế nào, Tiêu Hoằng một mình truy đuổi ngàn dặm, khuấy đảo cho quân khu phía đông người ngã ngựa đổ, hành hạ Trương Thượng Quân cùng với nhiều Tướng quân đến chết, cho dù qua đi thời gian đã nửa nm, nhưng vẫn như trước khiến sau lưng người ta còn rét run. Có thể nói tàn sát có một không hai, đủ để ghi vào sử sách để người ta không thể quên.
Khu vực phía bắc Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, nơi này bởi vì giáp giới với Tân Bối Ba liên hợp thể, có thể nói là khu vực biên cương, bởi vậy là không gian vô cùng hỗn loạn. Là địa phương hải tặc giữa các tinh tung hoành, là vùng hoạt động của tất cả tội phạm giữa các tinh, ở nơi này gần như đầy đủ mọi thứ.
Xích Nghĩa liên hợp thể và Tân Bối Ba liên hợp thể tuy rằng trải qua vô số lần bao vây tiễu trừ, nhưng hải tặc giữa các tinh ở trong này, quả thực chính là lửa rừng đốt không tắt, gió xuân nổi lên lại bùng cháy.
Dù sao nơi này là một khu vực vô cùng rộng lớn màu mỡ, nào là Ma Văn hạm vận chuyển hàng hóa, Ma Văn hạm vận chuyển hành khách ở trong này nối liền không dứt.
Ngay bên trong khu vực phía bắc Thượng Bang mênh mông mà lại hỗn loạn này, một chiếc Ma Văn chiến hạm cũ kỹ đến không thể nào cũ hơn, đang giống như một con cá chạch hoảng sợ, xuyên qua trong khu vực vẫn thạch địa hình phức tạp, thân hạm sứt mẻ luôn làm cho người ta có một loại cảm giác nếu tiếp tục tiến tới một lúc có thể sẽ tan rã hay không.
Mà trong phòng điều khiển chính của chiếc hạm cũ kỹ này, lại rách nát không thành hình dáng, sàn kim loại đã bị đế giày cọ sát lâu ngày lột lên lởm chởm, tất cả các dụng cụ khác cũng toàn bộ đều là cấp bậc đồ cổ lâu đời. Mười mấy người một thân quần áo dơ bẩn, đang bận rộn túi bụi, chủ yêu chính là không ngừng điều chỉnh tư thái thân hạm đi tới, cùng với tránh né va chạm vào vẫn thạch.
Đứng ở bên cạnh ghế chủ tọa, đúng là một gã nam nhân đầu lĩnh giữ một mái tóc dài, thoạt nhìn vẻ mặt tự tin tàn khốc, bộ dáng xem ra chí có hai mươi mấy tuổi, trên người mặc một thân quân trang rách tung toé, cũng không nhìn ra rốt cuộc là quốc gia nào, ống tay áo hơi rộng dường như tỏ rõ, bộ quần áo này vốn không phải của hắn.
- Báo cáo Cát Lạc hạm trưởng...
Bỗng nhiên, một gã hạm viên đi tới trước mặt gã đầu lĩnh tóc dài báo cáo. Nhưng không đợi hắn nói ra câu nói kế tiếp, chỉ thấy tên đầu lĩnh tóc dài này lập tức nhảy dựng lên, sau đó vội vàng quay đầu lại, bày ra một bộ dáng răn dậy nói:
- Hỗn đản, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần, là phó hạm trưởng!
- Ái chà... Dạ, báo cáo Cát Lạc phó hạm trưởng, vừa rồi Ma Văn thăm dò của chúng ta, đột nhiên phát hiện tiếng dội năng lượng dị thường!
Người hạm viên này đổi lời nói.
- Thế nào? A! Ma Văn thăm dò của chiến hạm chúng ta rồi lại có thể phát hiện đồ vật này nọ à? Không phải chứ! Ta còn tưởng ràng thăm dò của chúng ta, chỉ có thể dựa vào ánh mắt mà!
Người bị gọi là Cát Lạc hạm trưởng này, à không phải, là phó hạm trưởng. Hắn hơi mở lớn hai mắt, lộ ra đôi đồng tử màu xanh sâm, cười khanh khách nói, sắc mặt thay đổi còn nhanh hơn so với lật trang sách.
Tiếp theo, tên Cát Lạc này liền chậm rãi đi tới trước Ma Văn thăm dò, chỉ thấy phía trên màn hình bị che kín điểm điểm bông tuyết, một cái điểm sáng đang không ngừng lóng lánh, một cái khung vuông kiểu cũ màu đỏ, đang vòng quanh điểm sáng này, đại biểu cho vật thể dị thường.
“Đây là vật gì vậy chứ?” Cát Lạc thầm nghĩ trong lòng.
- Hạ Minh Qua! Này, Hạ Minh Qua...
Cát Lạc liên tục kêu hai tiếng, thấy không có tiếng đáp lại, vẻ suy tư trên mặt bỗng nhiên trở nên táo bạo lên, tiếp theo quay phắc đầu lại, vỗ liên tiếp mấy cái trên cửa kim loại sứt mẻ, miệng rít gào nói:
- Hạ Minh Qua! Ngươi tên chết tiệt này! Ngươi muốn cho hạm... Không... Không... Là phó hạm trưởng ta này kêu mấy lần ngươi mới nghe được hả? Mau mau lăn ra đây cho ta!
- Chuyện gì?
Ngay sau đó, liền thấy một đôi bàn tay to từ kẽ hở cánh cửa kim loại thò ra, mỗi một ngón tay gần như đều có kích thước như cây gậy, sau đó mạnh mẽ kéo ra cửa kim loại, phát ra liên tiếp tiếng kim loại va chạm chói tai. Sau đó một quái vật lớn liền đứng ở chỗ cửa, thân cao gần như tới hai thước năm, tay chân to bằng thắt lưng của người thường. Hắn đứng ở chỗ cửa, chỉ có thể nhìn thấy bộ vị dưới cái cổ, còn cái đầu thì bị khung cửa che lấp.
- Vừa rồi Ma Văn thăm dò của chúng ta phát hiện dị vật, ngươi mang theo vài huynh đệ đi dò xét thử xem, nếu là thứ gì đó đáng giá, chúng ta cũng gần như có thể cải thiện chút thức ăn!
Cát Lạc một lần nữa mặt khôi phục bình thản, phi thường tùy ý phân phó.
- Ma Văn thăm dò của chúng ta lại phát hiện đồ vật này nọ? Hẳn không phải là ngươi muốn phát tài quá hóa điên rồi chứ?
Tên đô con được gọi là Hạ Minh Qua, chậm rãi cúi thân mình xuống, chui qua cửa kim loại đi qua đây nói. Gương mặt hơi nhỏ còn có chút ngốc thiên nhiên, cùng với thân thể cao lớn kia có vẻ cực kỳ không tương xứng.
- Đừng nhiều lời, tập trung phương vị, đi tới gần nhìn thử xem!
Cát Lạc phân phó, tiếp theo liền ngồi ở phía trên chủ tọa, nhưng mà ngay lập tức, lại phịch một cái từ trên ghế chủ tọa nhảy vọt lên, rồi rất nhanh ngồi trên vị trí phó hạm trưởng đệ nhất.
- Ừm!
Hạ Minh Qua cũng có vẻ phi thường dễ nghe lời. Hắn liếc mắt nhìn điểm đỏ bên trong màn hình một cái, rồi vặn vẹo thân thể vô cùng cường tráng, chui ra ngoài phòng điều khiển chính.
Nửa tiếng sau, đợi chiếc hạm cũ kỳ này chậm rãi dừng lại ở chỗ điểm sáng, thông qua cửa sổ quan sát đầy vết loang lỗ, Cát Lạc liền nhìn thấy mờ mờ, một vật màu xanh, đang dính vào ở bên trong khe hở một khối vẫn thạch thật lớn.
Cái gì đây? Nga Linh thủy tinh? Thanh Lân bảo thạch? Tinh thạch cứng rắn?
Trong óc Cát Lạc giờ khắc này giống như một cái tài liệu bách khoa toàn thư, không ngừng suy đoán tinh vật màu xanh kia, rốt cuộc là tài liệu đáng giá gì.
Trên cơ bản Cát Lạc gần như nghèo mạt rệp nằm mơ đều muốn phát tài. Trước đây tuy rằng cướp mấy chiếc Ma Văn Hạm vận tải, nhưng thật sự thu hoạch ít ỏi không có mấy, còn chưa đủ để tu sửa chiếc hạm cũ kỹ này.
Sau một lát, lại nhìn một bên thân hạm cũ kỹ, một chỗ cửa khoang thuyền nghiêng lệch, sau khi miễn cưỡng mở ra, Hạ Minh Qua cả người trần trụi, trên người bao phủ một tầng màng năng lượng màu đỏ, liền lảo đảo bay ra ngoài, phía sau bảy tên hạm viên đồng tử màu xanh biếc, cũng như thế, không có mang theo bất kỳ y phục phòng hộ không gian nào, trần trụi như thế trực tiếp đi ra ngoài, hiển nhiên, những người này ít nhất đều có thực lực Đại Ngự Sư cấp ba.
Nhân vật Đại Ngự Sư cấp ba trở lên, lẫn lộn cùng một chỗ một người so với một người cao thảm, coi như là kỳ quái.
Tiếp theo, tám người tính cả Hạ Minh Qua này liền rất nhanh đi tới bên cạnh vẫn thạch to lớn kia, rồi không quân tới hết thảy có vẻ cực kỳ thô lỗ, nhấc lên khối thuỷ tinh thể màu xanh bất quy tắc chiều dài đại khái tới bốn thước, rộng ba thước này, khiêng về tới trong hạm cũ kỹ.
Trong thời gian này, không có qua bất kỳ thăm dò gì, làm cho người ta có cảm giác chính là trước không cần biết là cái gì, cứ khiêng trở về rồi tính sau.
Ngắn ngủi mười mấy phút sau, đợi Cát Lạc hai tay cho vào túi, lắc lư đi vào bên trong một kho hàng lụp xụp, nhìn thấy liền rõ ràng, ngay trung tâm kho chứa hàng, thuỷ tinh thể màu xanh kia đã đặt nằm ở trong đó.
Mà trên thuỷ tinh thể màu xanh này phát ra hơi lạnh, cũng lập tức làm cho nhiệt độ toàn bộ bên trong phòng, trực tiếp giảm xuống tới mười mấy độ dưới 0, phía trên sàn phòng đều kết xuất một lớp sương lạnh.
Tuy nhiên, đối với Cát Lạc có được Đại Ngự Sư cấp năm, cũng không có mảy may ảnh hưởng.
- Màu xanh, lạnh lạnh? Đây rốt cuộc là cái gì vậy?
Cát Lạc đứng ở trước thuỷ tinh thể màu xanh này, chớp chớp mắt, lẩm bẩm nói.
- A Phúc! Đi! Lấy xuống một mảnh nhỏ đi xét nghiệm một chút, nhìn xem vật này rốt cuộc là thứ gì?
Cát Lạc nói với một gã nam nhân còm nhom, làn da đen như mực ở phía sau, thoạt nhìn tuổi hắn cũng không lớn.
- Ừm!
Nam nhân gọi là A Phúc hết sức chân thành lên tiếng, rồi từ trong thùng dụng cụ lấy ra một cái đυ.c hợp kim và một cây búa sắt rỉ sét loang lổ, đi tới phía trên hàn băng màu xanh này, chuẩn bị đυ.c lấy xuống một mảnh đi xét nghiệm.
Nhưng mà, khiến A Phúc nằm mơ đều không nghĩ tới chính là, cái đυ.c hợp kim đặt ở một góc khối hàn băng màu xanh, dùng hết sức đánh mấy búa, hàn băng này lại không nhúc nhích mảy may nào, ngay cả một vết đυ.c cũng không có lưu lại, ngược lại là cái đυ.c hợp kim bắn tia lửa ra bốn phía.
Xem ra còn cứng rắn hơn vô số lần so với kim cương.
- Này...
Nhìn thấy một màn như thế, mọi người ở đây, ánh mắt đều hơi bị biến đổi, vật cứng rắn như vậy là thứ gì đây?
- Đồ vô tích sự! Có chút chuyện như vậy cũng không làm được! Tránh ra, để cho ta!
Cát Lạc thấy bộ dáng A Phúc bó tay không có biện pháp, xoa xoa tay một cái, đi thẳng tới trước khối hàn băng màu xanh, sau đó khu động Chiến Văn Đại Ngự Sư cấp một trong tay, thoạt nhìn cực kỳ cũ nát.
Trong nháy mắt, lại nhìn trong lòng bàn tay Cát Lạc đã xuất hiện một cái băng nhận hình thoi, thoạt nhìn vô cùng thô sơ, tiếp theo điều động Ngự lực Đại Ngự Sư cấp năm của bản thân, toàn lực bổ xuống một góc hàn băng màu xanh.
“Ầm!”
Cùng với một tiếng nổ vang, lại nhìn hàn băng màu xanh kia, gần như không nhúc nhích chút nào, chỉ là một chỗ lồi ở trên góc rớt xuống một miếng vụn băng nhỏ còn không bằng hạt đậu.
Nhìn thấy một màn như vậy, mọi người ở đây, khóe miệng đều khẽ giật giật mấy cái. Tuy rằng Cát Lạc sử dụng chỉ là Chiến Văn của Đại Ngự Sư cấp một sứt mẻ, nhưng tốt xấu gì cũng có thực lực Đại Ngự Sư cấp năm, vậy mà sao? Đối với hàn băng màu xanh này, lại không có tạo thành chút hư hỏng, vụn băng kia rơi xuống, nói không chừng cũng chỉ là đúng dịp mà thôi.
“Cái này rốt cuộc là gì?”
Mọi người nhìn khối hàn băng màu xanh trước mặt, một lần nữa phát ra nghi hoặc như thế.
Đương nhiên, giờ khắc này, xấu hổ nhất thuộc về Cát Lạc, một kích toàn lực tự tin tràn đầy, kết quả rồi lại như vậy.
- Ái chà... Xem... Xem đi, chỉ có như vậy, mới có thể phá hư vật màu xanh này. Cát Lạc cười gượng hai tiếng, sau đó tự mình cú xuống, nhặt lên miếng vụn
Băng không bằng hạt đậu kia, đưa cho A Phúc:
- Một miếng lớn như vậy, nói vậy đủ để ngươi làm xét nghiệm rồi đây!
A Phúc nhìn Cát Lạc, lại nhìn mảnh nhỏ băng vụn màu xanh Cát Lạc đưa qua, trên mặt không kìm được toát ra vẻ khinh thường.
“Tên khốn biết giữ sĩ diện.”
Đây là A Phúc đánh giá cho Cát Lạc, sau đó tiện tay tiếp nhận mảnh băng trong tay Cát Lạc. Đồng thời lấy ra Ma Văn kính hiển vi cũ kỹ tiến hành quan sát.
Sau một lát, lại nhìn A Phúc, sắc mặt dần dần bắt đầu xảy ra biến hóa.