Đối với thanh cự kiếm kỳ quái trong tay Tiêu Hoằng, uy lực của nó bao nhiêu Trương Thượng Quân đã có điều hiểu biết, đối mặt với Tiêu Hoằng phóng tới nhanh như tia chớp, Trương Thượng Quân có được thực lực Ngự Hồn cấp ba, không dám có chút chậm trễ, vội vung lên hai quyền, phía trên quyền phong liền lóng lánh ra hào quang bảy màu.
Hai quyền hướng tới phía trước đỉnh đầu, trong nháy mắt, ở trước mặt Trương Thượng Quân liền xuất hiện vô số sợi năng lượng bảy màu, sau khi hợp lại cùng một chỗ giống như mạng nhện bình thường, hình thành một tấm lưới năng lượng phòng ngự của Ngự Hồn cấp ba.
Gần như ngay tại khoảnh khắc lưới phòng ngự bảy màu hình thành, hai tay Tiêu Hoằng nắm chặt cự kiếm mỏ neo, đã bổ thật mạnh lên trên màn phòng hộ.
Lập tức, một trận lực đánh vào mãnh liệt mà táo bạo, nhanh chóng bắn mở ra tung tóe. Trong chớp mắt, vẫn thạch ở chung quanh vỡ nát, Tinh Sư Hào dưới chân Trương Thượng Quân lại liên tục lay động, mấy chỗ hộ giáp trực tiếp bị cô lực đánh vào táo bạo này, từ phía trên thân hạm bị xé rách rơi xuống dưới.
Trương Thượng Quân ở phía sau lưới phòng hộ bảy màu, cũng có thể cảm nhận được rõ ràng, cỗ lực lượng này rốt cuộc là cường hãn đến cỡ nào. Hiển nhiên giờ này khắc này, sức chiến đấu của Tiêu Hoằng gần như đến gần với Ngự Hồn cấp năm, cộng thêm thanh cự kiếm mỏ neo dường như muôn hủy diệt hết thảy này, sức chiến đấu càng thêm cấp hủy diệt.
Có phát hiện như vậy, Trương Thượng Quân chỉ cảm thấy sau lưng bắt đầu ẩn ẩn lạnh cả người.
Không có cấp cho Trương Thượng Quân quá nhiều thời gian suy nghĩ, chỉ thấy Tiêu Hoằng mặt không chút đổi sắc, một lần nữa giơ lên cự kiếm mỏ neo, sau đó nện thật mạnh trên lưới phòng ngự bảy màu, lập tức truyền đến một lực lượng táo bạo.
Tinh Sư Hào đã bị cỗ lực lượng này tấn công hoàn toàn biến dạng. Bản thân Trương Thượng Quân lại cảm thấy hai tay đã bắt đầu run run, mấy sợi năng lượng lại trực tiếp đứt đoạn!
Nhìn lại Tiêu Hoằng, như trước bày ra khí phách không chết không ngừng kia, lạnh lùng nhìn vào Trương Thượng Quân, tay nắm chặt cự kiếm mỏ neo đối với lưới phòng ngự bảy màu kia, đó là một trận chém loạn điên cuồng, cũng không có chút kết cấu gì đáng nói, tư thế giống như một con dã thú điên cuồng.
“Phốc!”
Sau mười mấy đợt oanh kích, Trương Thượng Quân rốt cục có chút không chống đỡ được, một ngụm máu tươi trực tiếp từ trong miệng phun trào ra, ngưng kết lại thành một quả cầu máu bay lơ lửng ở trong hư không.
Tinh Sư Hào dưới chân Trương Thượng Quân đã hoàn toàn thay đổi, chỉ còn lại có khung sườn, lưới phòng/ngự bảy mầu đã bị xé rách thành mảnh nhỏ.
- Chết!
Tiêu Hoằng một lần nữa giơ lên cự kiếm mỏ neo, đánh xuống thật mạnh, lưới phòng ngự bảy màu trực tiếp bị nổ nát.
Đối mặt với sự điên cuồng của Tiêu Hoằng, trong lòng Trương Thượng Quân đã dâng lên một chút sợ hãi mang theo cái chết. Đối mặt với cự kiêm mỏ neo bô thẳng tới trước mặt, Trương Thượng Quân chỉ có thể hai tay nắm chặt sợi năng lượng bảy màu kia quấn quanh ở phía trên nắm tay, rồi cố gượng ngăn chống lại thanh cự kiếm mỏ neo.
Ngay sau đó, một lần nữa truyền đến một tiếng nổ tung mãnh liệt, sóng xung kích cuồng bạo từ chỗ hai quyền của Trương Thượng Quân, trực tiếp làm cho Tinh Sư Hào dưới chân hắn vỡ ra, sau đó nổ tung, tức thì quân phục chủ soái của Trương Thượng Quân bị xé rách vụn, một lần nữa từ khóe miệng Trương Thượng Quân chảy ra máu tươi.
Thời điểm này ở dưới chấn động mãnh liệt, Trương Thượng Quân chỉ cảm thấy song chưởng bắt đầu run lên, khí thế của cự kiếm mỏ neo hình thành tạo cho Trương Thượng Quân có cảm giác trực quan nhất chính là, căn bản là không thuộc về thế giới này.
Không có cho Trương Thượng Quân quá nhiều thời gian suy nghĩ, cự kiếm mỏ neo trong tay Tiêu Hoằng đã một lần nữa đánh thật mạnh xuống Trương Thượng Quân.
Lần này Trương Thượng Quân có lòng muốn ngăn cản, nhưng đã có chút lực bất tòng tâm, cự kiếm mỏ neo trực tiếp bổ thật mạnh trên bả vai Trương Thượng Quân, trực tiếp đánh Trương Thượng Quân bay ra thật xa.
Tuy rằng có được thực lực Ngự Hồn cấp ba, nhưng làn da trên mặt trái cùng với trên vai Trương Thượng Quân, vẫn bị xé rách xuống máu tươi bắn tung tóe trong hư không. Mà bản thân Trương Thượng Quân, cũng chỉ cảm thấy trước mắt bắt đầu quay cuồng, mặt bên trái, vai trái nóng rát, giống như bị lửa đốt.
Không có cho Trương Thượng Quân chút thời gian điều chỉnh, thân hình Tiêu Hoằng nhoáng lên một cái, một lần nữa xuất hiện ở trước mặt Trương Thượng Quân, vung cự kiếm mỏ neo chém ngang thật mạnh vào bụng Trương Thượng Quân, lập tức da bụng Trương Thượng Quân thịt tróc da bong, thân thể bay thẳng ra ngoài.
Bởi vì quân khu phía đông đã hoàn toàn hỗn loạn, các liên hợp thể khác muốn thu được tin tình báo, đã trở nên vô cùng dễ dàng, nhưng khi bọn họ trinh sát đến hình ảnh trong hệ Hằng tinh Mai Lệ An, tất cả người của liên hợp thể, đều bị dọa khϊếp sững sờ tại đương trường.
Chỉ thấy hệ Hằng tinh Mai Lệ An rộng lớn như vậy, vô số phương tiện quân sự đã bị phá hủy thành đống hỗn loạn. Trong hư không tàn phá, Tiêu Hoằng cầm trong tay cự kiếm mỏ neo, một lần lại một lần chém bổ xuống Trương Thượng Quân.
Mấy đợt công kích qua đi, Trương Thượng Quân đã thành hình người tàn tật, nếu không phải máu bên trong phát ra sóng Ngự lực màu xanh, cùng với một cái quân hàm chủ soái tàn phá còn sót lại, khó nhìn ra đó là Trương Thượng Quân.
Làm cho người ta có cảm giác, Trương Thượng Quân kia giống như con mồi, đang bị một con dã thú cuồng tính không ngừng cắn xé.
Đường đường là quan chỉ huy cao nhất của quân khu phía đông, vậy mà lại bị Tiêu Hoằng đánh thành bộ dáng như thế! Bất kể là Á Bình Ninh liên hợp thể hay Tân Bổi Ba liên hợp thể đều cảm nhận được vô cùng hàn ý.
Gần như mỗi người đều là miệng há hốc, hai mắt trợn trừng nhìn hết thảy phát sinh trên màn hình. Khắp Thái Qua Vũ Trụ giờ khắc này dường như trở nên im lặng vô cùng.
Thiệu Bỉ Kỳ đang điên cuồng liều mạng chạy trốn ra ngoài hệ Hằng tinh Mai Lệ An, nhìn thấy hình ảnh bên trong màn hình, vẻ sợ hãi đã đọng lại trên mặt, toàn thân lạnh run, cả người như rơi xuống hầm băng.
Đối với Tiêu Hoằng có người quan sát hay không, cuồng tính đã hoàn toàn dấy lên, hắn căn bản không có quan tâm tới, chỉ biết nắm cự kiếm mỏ neo, tiến hành hành hạ Trương Thượng Quân cho đến chết!
Ước chừng dưới hơn ba mươi kiếm, lại nhìn Trương Thượng Quân đã thành hình người tàn tật, thân thể bị phá thành mảnh nhỏ, ngay thời điểm Tiêu Hoằng một lần nữa nâng lên cự kiếm mỏ neo, lại nhìn phía trên thi thể Trương Thượng Quân chết thảm, đã từ từ hình thành một đoàn Ngự lực màu xanh.
Trên thực tế, loại đoàn Ngự lực này chỉ có địch nhân bị Tiêu Hoằng tự tay gϊếŧ chết mới có thể hình thành, sau đó bị Tiêu Hoằng hấp thu..
Nhưng mà, ngay khoảnh khắc Tiêu Hoằng hấp thu đoàn Ngự lực của Ngự Hồn cấp ba vào trong cơ thể, sức chiến đấu của Tiêu Hoằng lâm thời đã tới Ngự Hôn cấp năm, đột nhiên chỉ cảm thấy thân thể bắt đầu bùng phát, nguyên vốn Ngự lực thuộc về chính mình đã tiêu hao hầu như không còn, dường như cũng không thể khống chế Ngự lực hấp thu vào!
Phía trên quanh thân, thanh mang kia bắt đầu trở nên hỗn loạn cả lên.
Tác dụng phụ của Phệ Ngự dường như đã bắt đầu hiện ra!
- A!
Không kìm được Tiêu Hoằng bỗng nhiên phát ra một tiếng gào thống khổ, tiếp theo Ngự lực của Tiêu Hoằng hấp thu trực tiếp bùng nổ, làm cho người ta có cảm giác giống như một viên Ma Văn Hắc Động Đạn siêu cấp bị kích nổ.
Sóng xung kích màu xanh sậm, trong nháy mắt tràn ngập ở bên trong toàn bộ hệ Hằng tinh, uy lực của nó không thua gì một kích toàn lực của lão quái Ngự Không.
Nơi sóng xung kích đi qua vạn vật đều bị hủy diệt. Mai Lệ An Tinh nguyên vốn coi như hoàn hảo, đã bị tấn công trực tiếp dập nát tan tành.
Thiệu Bỉ Kỳ đã đi tới khu vực bên cạnh hệ Hằng tinh Mai Lệ An, còn không kịp phản ứng rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, liền trực tiếp bị sóng xung kích màu xanh này nuốt hết, phá hủy, chết trong đó ngay cả mảnh vụn cũng không còn thừa lại.
Tiêu Hoằng ở ngay trung tâm nổ tung, giờ khắc này chỉ cảm thấy cả người lập tức trở nên suy yếu không chịu nổi, sức nổ hình thành dao động cường đại, ở trước mặt Tiêu Hoằng hình thành một cái khe nứt không gian vặn vẹo, giống như hắc động, không đợi Tiêu Hoằng giãy giụa, liền trực tiếp hút Tiêu Hoằng vào trong đó.
Mà Tiêu Hoằng duy nhất có thể làm là đúng lúc thu hồi cự kiếm mỏ neo, đồng thời, ở phía trên thân thể của chính mình, ngưng kết ra Hàn băng vạn năm thật dày, bảo vệ mình ở bên trong. Ngay sau đó, Tiêu Hoằng liên hoàn toàn mất đi ý thức.
Ước chừng trôi qua thời gian vài phút, đợi sóng xung kích màu xanh sậm tán đi, toàn bộ hệ Hằng tinh Mai Lệ An đã không còn tồn tại bất cứ cái gì, hằng tinh, hành tinh, tinh cảng, hạm đội hài cốt, tất cả đều đã biến mất không thấy, làm cho người ta có cảm giác chính là một Tử Vực, một không gian cái gì cũng không tồn tại.
Một màn như vậy, quả thực khiến trong lòng mỗi ngừờì đều phát lạnh.
Mặt khác còn có một nghi vấn, Tiêu Hoằng đâu?
Theo lực bùng nổ cường này bị tan xương nát thịt hoàn toàn chết đi rồi sao? Không có người nào dám làm ra xác nhận như vậy.
Hoặc là chạy ra thoát được kiếp nạn, mọi người cũng không nắm chính xác! Dù sao vụ bùng nổ vừa rồi, thật sự tới quá nhanh quá mãnh liệt, cho dù là nhân vật cấp Ngự Hồn cũng không thể chịu đựng nổi.
Có thể nói, giờ này khắc này Tiêu Hoằng đã biến thành người “sống không thấy hình, chết không thấy xác”.
Các đại liên hợp thể lại trở nên mờ mịt một mảnh.
Nhất là Xích Nghĩa liên hợp thể và Á Bình Ninh liên hợp thể, hai thế lực này có thiên ti vạn lũ liên hệ với Tiêu Hoằng, càng là có chút không biết làm sao.
Mà bản thân Hải Đình Gia, nhìn hệ Hằng tinh Mai Lệ An bị san bằng hoàn toàn, nhìn bốn tinh quận phía đông thành đống hỗn loạn, sắc mặt đã trở nên trăng bệch một màu, sắc mặt hắn cũng không nói nên lời là cái dạng gì nữa.
Quân khu phía đông bị thương nặng không thể nghi ngờ mang đến cho Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc tổn thất xưa nay chưa từng có. Tổn thất như vậy so với thu hoạch hoàn toàn là tỷ lệ không thể chấp nhận. Hệ thống chỉ huy của quân khu phía đông trực tiếp tê liệt.
Mà trọng yếu hơn là, Tiêu Hoằng sống hay chết cũng không biết được. Đã chết rồi ư? Không có người nào dám đưa ra xác nhận như vậy! Còn sống ư? Vậy Tiêu Hoằng ở địa phương nào?
- Giáo chủ đại nhân! Hệ Hằng tinh Mai Lệ An đã không còn cảm nhận được mảy may dấu hiệu sinh mệnh nào!
Đúng lúc này, Triết Khoa bỗng nhiên báo cáo với Hải Đình Gia, trên mặt cũng là một mảnh mờ mịt.
Thậm chí đến bây giờ, hắn cũng không biết, nên làm cái gì đây.
Toàn bộ phòng họp cao cấp, giờ khắc này rơi vào cảnh tĩnh mịch.
- Từ quân khu trung bắc, cùng với quân khu phía bắc, tức khắc điều động 20 vạn quân tinh nhuệ, tiến vào chiếm giữ quân khu phía đông, thành lập hệ thống chỉ huy lâm thời, về phần Tiêu Hoằng, bàn luận sau!
Hải Đình Gia suy nghĩ hồi lâu, mới đưa ra mệnh lệnh như thế.
Đương nhiên, việc này cũng là bức thiết cần làm.
Về phần Tân Bối Ba liên hợp thế và Á Bình Ninh liên hợp thể, thì lại hoàn toàn triệt để mờ mịt, hạm đội Sưu Cứu đại quy mò tiếp tục tìm kiếm Tiêu Hoằng cũng không phải, mà không tìm kiếm cũng không phải.
Về phần người Lạc Đan Luân tản lạc ở các nơi thế giới, trong lòng lại phập phồng cao độ. Tuy nhiên bọn họ tin tưởng vững chắc, Tiêu Hoằng như trước vẫn còn sống, chỉ hy vọng như thế, nếu không hy vọng phục hưng của Lạc Đan Luân đế quốc, sẽ hoàn toàn sụp đổ.