Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ma Ngân

Chương 1122: Oán niệm

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tuy rằng trước đó Thiệu Bỉ Kỳ bày ra bộ dáng cùng hung cực ác kia đó là bởi vì hắn nghĩ ràng Tiêu Hoằng không có khả năng đuối theo kịp còn nhiều thời gian quyết một trận tử chiến với Tiêu Hoằng. Nhưng hiện tại tình huống đã khác, Tiêu Hoằng căn bản sẽ không cho hẳn cơ hội có nhiều thời gian.

Không chi Thiệu Bỉ Kỳ, mà tất cả hạm viên cùng đi với Thiệu Bỉ Kỳ trên Long Khải Hào đến đây, nhìn toàn bộ căn cứ điều trị nổi lên tiếng cảnh báo bốn phía, trên mặt cũng đều toát ra vẻ kích động, tiếp theo không một chút chần chừ liền rất nhanh đẩy Thiệu Bỉ Kỳ đi về hướng Long Khải Hào, sau đó cấp tốc rời đi, về phần đi đâu? Còn chưa nghĩ ra! Nói tóm lại, rời xa Tiêu Hoằng càng xa càng tốt.

Giờ khắc này, bất kể là hạm viên hay là Thiệu Bỉ Kỳ, chỉ cảm thấy bản thân đi tới Lãnh Thu Tinh so với chọc vào tổ ong vò vẽ không có gì khác nhau. Tên Tiêu Hoằng kia quả thực chính là âm hồn không tiêu tan.

Ngắn ngủn một giờ sau, chỉ thấy bầu trời trong xanh trên căn cứ điều trị Mạch Lý kia, bỗng nhiên trở nên u ám, tầng mây màu xanh thật dày bao phủ bầu trời che lấp mặt đất.

Bầu trời sau giờ ngọ ánh nắng đang tươi sáng lại dường như biến thành đêm tối, trong tầng mây đó, từng tia từng tia chớp màu máu, thỉnh thoảng xẹt qua phía chân trời giống như những con cự long màu máu.

Phía trên mặt đất, ước chừng một vạn tên binh sĩ Thượng Bang, đã vận sức chờ phát động, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng không khỏi phát lạnh. Tuy chưa thấy Tiêu Hoằng xuất hiện, nhưng cỗ khí thế này cũng đã dọa khϊếp lòng người.

Một cổ uy áp, khí tức tàn bạo lập tức quanh quẩn phía trên bầu trời, nhiệt độ không khí trực tiếp từ trên hơn hai mươi độ trước đó, lập tức giảm xuống âm mấy chục độ.

Một số binh sĩ Thượng Bang có Ngự lực yếu ớt đã bắt đầu có chút lạnh run, một là bị dọa cho hoảng sợ, hai là đông lạnh mà chết.

Bên trong bầu trời, Ma Văn chiến đấu cơ phụ trách tuần tra, phía trên khung máy móc trực tiếp bao phủ một lớp Hàn băng vạn năm màu xanh thật dày, trực tiếp rơi xuống mặt đất.

Ngay cả cây cối phía trên mặt đất đều đã kết trên đó một lớp băng sương màu xanh thật dày.

- Các đơn vị chú ý! Chúng ta nơi này có được một vạn quân, cùng với hơn một trăm sĩ quan cấp cao, chúng ta không cần phải... E ngại một mình Tiêu Hoằng!

Quan chỉ huy quân sự Mục Hàn của căn cứ điều trị Mạch Lý thông qua Ma Văn thông tin lớn tiếng rít gào, nhưng bản thân hắn trong ánh mắt lại tràn ngập vẻ sợ hãi.

Nhất là nhìn thấy trong tầm mắt, bốn phía bầu trời tối sầm xuống, bông tuyết màu xanh lạnh thấu xương, không ngừng bay bay rơi xuống.

Nhưng mà, gần như ngay lúc quan chỉ huy vừa mới nói ra lời khích lệ tinh thần quân sĩ như thế, từ trên bầu trời hỗn độn đột nhiên hình thành một đôi lốc xoáy màu máu, làm cho người ta có cảm giác: Đó chính là Thị Huyết Ma Đồng phóng ra.

Một đôi quầng sáng màu máu này trực tiếp xuyên thấu qua tầng mây bắn xuống mặt đất.

Ngay sau đó, liền thấy Tiêu Hoằng tóc tai bù xù, ánh mắt lạnh như băng, từng chút từng chút hiện lên từ bên trong tầng mây màu xanh, đồng thời phía trên mặt đất cũng đã nổi lên gió lốc mãnh liệt.

Đối mặt với cảnh này, binh sĩ Thượng Bang phía trên mặt đất, tuy rằng trong lòng lạnh buốt, nhưng vẫn bảo trì khí tquân nhân, đồng loạt khởi động Chiến Văn, phát động phản kích vô mục đích lên phía bầu trời.

Ma Văn xe tăng cũng đồng loạt bắn ào lên bầu trời.

Chỉ có điều phản kích như vậy đối với Tiêu Hoằng đã lâm thời đạt tới Ngự Hồn cấp bốn, có vẻ rất bé nhỏ không đáng kể. Hắn nâng lên bàn tay phải nhẹ nhàng đẩy xuống hướng mặt đất, lại nhìn bên trong tầng mây màu xanh liếc mắt một cái nhìn không đến giới hạn này, rậm rạp vô số Bia mộ băng không ngừng đập xuống mặt đất.

Mỗi một tấm Bia mộ băng đập xuống tới mặt đất đều nổ tung mang đến lực phá hoại thật lớn, những mảnh nhỏ giống như lưỡi dao hàn băng, dễ dàng liền đánh xuyên qua thân thể binh sĩ Thượng Bang.

Trong lúc nhất thời, máu tươi bắt đầu văng bắn khắp nơi trong căn cứ điều trị, tiếng khóc thét vang tận mây xanh.

Chỉ qua thời gian ngắn ngủi năm phút, thế giới bị bao bọc trong tầng mây màu xanh đã không còn nhìn thấy một sinh mệnh còn sống, thi hài khắp nơi, giống như bị ác ma chà đạp qua.

Mà Tiêu Hoằng cả người cứ như vậy mặt không chút đổi sắc nhìn xuống mặt đất, thân ảnh một lần nữa từ từ chìm sâu vào bên trong tầng mây màu xanh, cả người nhảy vọt ra khỏi Mạch Lý Tinh, đi vào bên trong tinh cảng gần đó.

Tiến thêm một bước xác định phương hướng Long Khải Hào thoát đi, Tiêu Hoằng một lần nữa tiếp tục đuổi theo. Cảnh tượng làm cho người ta có cảm giác chính là Thiệu Bỉ Kỳ không chết không ngừng!

Thiệu Bỉ Kỳ ở bên trong Long Khải Hào, biết được hết thảy phát sinh ở Mạch Lý Tinh, cùng với tin tức Tiêu Hoằng một lần nữa truy kích theo, suýt nữa hồn phi phách tán, vội vàng hướng tới Trương Thượng Quân, cùng với tỷ phu Hải Đình Gia của mình, phát ra mấy chục tin cầu cứu.

Hải Đình Gia đang ở trong phòng họp cao cấp nhất, đương nhiên trước tiên biết được tin tức của bốn tinh quận phía đông.

https://truyenc

uatui.net Phóng mắt nhìn lại, bốn tinh quận phía đông chỉ vì một người Tiêu Hoằng, đã trở nên một mảng hỗn loạn, quân đội bố trí đã mất đi kết cấu, đồng thời trừ Trương Thượng Quân, dường như đã không ai có năng lực có thể áp chế được Tiêu Hoằng.

Nhất là thanh cự kiếm mỏ neo kia, đạt tới cấp bậc Ngự Hồn, uy lực của nó lại khiến người ta cảm thấy sợ hãi, hiện tại Hải Đình Gia rốt cục hiểu được vì sao Mạc Cáp Đốn không muốn nhìn thấy cự kiếm mỏ neo quỷ dị này, mà yêu cầu trực tiếp hủy diệt.

Hiện tại Tiêu Hoằng là Ngự Hồn, cự kiếm mỏ neo đã như thế, vậy khi đạt tới Ngự Không thì sẽ là bộ dáng gì nữa, đã không thể tưởng tượng nổi.

- Chết tiệt!

Hải Đình Gia xanh mặt, nhỏ giọng lẩm bẩm.

Trước đó hắn tân tân khổ khổ chí vì tìm ra tung tích Tiêu Hoằng, hiện tại tìm được Tiêu Hoằng, quân khu phía đông rồi lại loạn thành một đống, mà ở bên trong cực độ bất mãn này, trong lòng Hai Đình Gia lại là lạnh buốt.

Giờ khắc này, dường như hắn dần dần cảm nhận được phiền toái của sự việc, không kìm được Hải Đình Gia một lần nữa dời ánh mắt nhìn ngay Bách Lạp Đồ. Người kia đã thật lâu chưa có tới tham gia hội nghị cao cấp, gần như toàn bộ đều ở các góc Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, tiến hành giám sát gần như với danh từ hà khắc. Chỉ trong thời gian một năm, quan viên cấp bậc Quận trưởng trở lên, đã bị xử tử 72 vị.

Có thể nói hắn biến thành quan viên tiếng oán than dậy đất của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc.

Gần như Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc từ trên xuống dưới, đối với Bách Lạp Đồ không có một chút cảm tình, rất nhiều người đều muốn trước hết gϊếŧ chết hắn rồi sau đó khoái hoạt. Thế nhưng cố tình, sự cương trực công chính của Bách Lạp Đồ này, toàn bộ gia sản thêm cùng một chỗ không tới 1000 kim tệ, con gái lại “sung quân” tới tinh cầu xa xôi, hoặc là làm học viên điều trị, hoặc là đảm nhiệm lão sư tiểu học, toàn thân hắn không có bất kỳ chỗ bẩn gì, không có bất kỳ nhược điểm nào.

Đương nhiên hết thảy chuyện này cũng không phải trọng yếu nhất, chính cái gọi là “nếu muốn gán tội cho người khác, không sợ không tìm ra lý do”, nguyên nhân chủ yếu vẫn là ở chỗ năng lực của Bách Lạp Đồ quá mạnh mẽ.

Vẫn là câu nói kia, Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc có thể phát triển tới hôm nay, có thể sừng sững trên hàng ngũ cường quốc, toàn bộ là dựa vào duy trì mạnh mẽ của Bách Lạp Đồ.

- Bách Lạp Đồ đại nhân! Không biết lần này ngài có cao kiến gì không?

Hải Đình Gia nhìn Bách Lạp Đồ, hơi dừng một chút mới lên tiếng hỏi.

- Buông bỏ Thiệu Bỉ Kỳ, thời điểm tất yếu, cũng buông bỏ Trương Thượng Quân, ngài tạm thời tiếp quản tất cả quân quyền quân khu phía đông, mệnh lệnh cho tất cả quân đội quân khu phía đông, tránh xa đường đuổi gϊếŧ của Tiêu Hoằng!

Bách Lạp Đồ nhìn Tiêu Hoằng trước mặt kia không khác gì với ác ma, mặt không đổi sắc nói gằn từng chữ.

- Cái gì?

Hải Đình Gia đã có chút giận dữ, hai mắt không kìm được trợn mắt nhìn trừng trừng Bách Lạp Đồ, từ trong kẽ hàm răng rít ra mấy chữ.

Vứt bỏ một Lam y Chủ soái, buông bỏ một Thượng tướng, để mặc cho Tiêu Hoằng tận tình báo thù, tận tình gϊếŧ hại? Ở trước mặt đường đường là Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc? Ở trong đầu Hải Đình Gia xem ra, đầu óc Bách Lạp Đồ quả thực chính là hỏng mất rồi!

- Ta đã quan sát được, bản thân Tiêu Hoằng cũng không có cường đại như vậy,

Sở dĩ hắn có biểu hiện cường đại, hoàn toàn là có một loại năng lực quá mức siêu việt, chính là hấp thu đoàn Ngự lực người bị gϊếŧ chết. Sức chiến đấu của Tiêu Hoằng này giống như nhiên liệu được ngọn lửa thiêu đốt, càng cháy hết lại càng hừng hực. Thời điểm này, đưa tới càng nhiều binh sĩ, chính là cung cấp nhiên liệu cho Tiêu Hoằng mà thôi. Lập tức thực hiện cách chính xác nhất chính là, để cho Tiêu Hoằng hoàn toàn tiêu hao sạch sẽ, đoàn Ngự lực đã hấp thu, khôi phục sức chiến đấu vốn có của hắn, sau do xuất động nhân vật cấp Ngự Hồn, hoàn toàn nhổ tận gốc!

Bách Lạp Đồ hai tay chong cằm, cố gắng suy nghĩ, đồng thời đưa ra biện pháp như thế.

- Đợi hắn khôi phục sức chiến đấu vốn có? Vậy phải đợi tới khi nào?

Hải Đình Gia cố kìm chế lửa giận trong lòng, hỏi ngược lại.

- Không biết rõ lắm!

Bách Lạp Đồ đáp lại.

- Không biết rõ lắm? Không biết rõ lắm vậy ngươi nói ra cái rắm làm gì chứ! Nếu đúng thật theo như lời ngươi nói, Tiêu Hoằng không biết đi chủ động gϊếŧ hại binh sĩ, đi tìm đoàn Ngự lực sao?

Hải Đình Gia bỗng nhiên lớn tiếng quát. Oán niệm đối với Bách Lạp Đồ nén nhịn đã lâu, giờ khắc này rốt cục bạo phát.

- Cho nên ta nói: Cho quân đội chúng ta tận khả năng lảng tránh xa Tiêu Hoằng!

Bách Lạp Đồ lạnh lùng liếc mắt nhìn Hải Đình Gia một cái, giọng điệu đồng

Dạng không tốt.

Bách Lạp Đồ cũng có tính cách, hơn nữa rất lớn. Ở trong mắt hắn xem ra, nếu không bị Hải Đình Gia cản trở nhiều mặt, quyền lực nắm trong tay mà tầm nhìn thiển cận, thì hiện tại Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc đã sớm bay lên đến một cấp bậc khác rồi.

- Đối mặt với chỉ một mình Tiêu Hoằng, mà định vứt bỏ hai viên Đại tướng của chúng ta, còn cho quân đội chúng ta né tránh, quả thực buồn cười, ngươi hiện tại câm miệng đi cho ta!

Hải Đình Gia tràn ngập tức giận nói với Bách Lạp Đồ.

Nhìn lại Bách Lạp Đồ, cũng không có nói thêm gì nữa, đưa tay cầm toàn bộ văn kiện cho vào bên trong bao da, xoay người trực tiếp rời khỏi phòng họp.

Mà Hải Đình Gia cũng không có quá nhiều để ý tới, cầm lấy Ma Văn thông tin, dùng giọng cực độ âm trầm:

- Trương Thượng Quân! Hiện tại tên ma đâu Tiêu Hoằng kia đang ở ngay trước mặt ngươi, gϊếŧ chết hắn cho ta!

Trên thực tế hiện tại Hải Đình Gia thật sự có một loại kích động, chính là điều động binh lực từ các quân khu khác, thậm chí bao gồm Ngự Hồn, nhưng thời gian không còn kịp rồi.

Hết thảy tăng binh, đều là nước ở xa không giải được cái khát gần.

- Ách... Dạ, hiểu rõ!

Trương Thượng Quân ngập ngừng đáp lại. Trên thực tế, giờ này, trong lòng Trương Thượng Quân cũng đã bắt đầu có chút chột dạ.

Tên Tiêu Hoằng kia tạo cho Trương Thượng Quân có cảm giác trực quan nhất giống như một âm hồn bất tán không chết không ngừng, chỉ cần còn có một hơi thở, sẽ đuổi gϊếŧ cừu địch đến cùng.

Cùng lúc đó, theo Á Bình Ninh liên hợp thể là đầu tiên mở ra hệ thống tình báo của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, các liên hợp thể khác cũng lần lượt chuẩn xác biết được biển động lớn ở khu phía đông Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc!

Khi mọi người của các liên hợp thể nhìn thấy hình ảnh ở Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, ai nấy đều sửng sốt ngây người!

Chỉ thấy bên trong màn hình, bốn tinh quận phía đồng Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, đã trở nên một mảng hỗn loạn, trên người Tiêu Hoằng lóng lánh thanh mang, một đường đuổi gϊếŧ Thiệu Bỉ Kỳ, nơi đi qua, cả người lân vật đều bị hủy diệt.

Giờ khắc này, Tiêu Hoằng làm cho người ta có cảm giác trực quan nhất chính là: Ác ma trên thế gian. Ngàn vạn binh sĩ Thượng Bang, vô số Ma Văn chiến hạm, căn bản không thể ngăn cản bước chân tàn sát của Tiêu Hoằng.
« Chương TrướcChương Tiếp »