Màn đêm buông xuống, sương lạnh thấm vào áo, nàng khẽ rùng mình, mới đó đã sắp đến mùa đông rồi, thời gian trôi thật mua quá. Nhẹ cất bước giữa rừng trúc phía sau Sơ đường (nơi ở của tỷ muội nhà Chi Phấn – đã được nhắc đến trong chương 11), đêm tối lạnh lẽo nhưng nàng vẫn thích đi dạo. Không khí khiến ai cũng phải chui rúc chăn bông ấm áp, chỉ có nàng ngược đời, phong phanh đễ nhiễm lạnh. Thấy khoảng cách cũng khá xa, chắc sẽ không có ai bất thình lình nhảy ra đâu, Thiên Điệp khẽ nhún mũi chân xoay 3 vòng lên trên không rồi đáp xuống chờ đợi. Vài giây sau một đàn bướm đủ màu sắc từ đâu bay lại quấn quýt bên người nàng. Thiên Điệp vươn đầu ngón tay, một tử điệp liền đậu ngay trên tay nàng.
- “Công chúa. Người ta rất nhớ người nha. Người bỏ đi lâu muốn chết. Hức hức.” – Tử điệp ấm ức trách móc làm nàng phì cười.
- “Tử nhi ngoan. Ta đi chơi chút thôi mà. Về để bị ép hôn sao? Ta mới không muốn đâu. À mà dạo này trong cung có gì mới không?” – Thiên Điệp hỏi chuyện chính, đây mới là lý do nàng gọi đàn bướm của mình tới đây.
- “Dạ có. Lúc công chúa vừa mới đi thì lục công chúa cũng được gả cho tướng quân Bách Ngôn. Lục phò mã từ biên cương trở về trấn giữ kinh thành, người này tính tình cương trực, rất thương yêu lục công chúa, là một trong những trụ cột chính của nước ta.”
- “Ừm… Ta cũng có nghe nói đến tên này… Lục hoàng tỷ đã lấy chồng rồi à. Ái nha~ thôi chết. Ta cũng đã 18. Kiểu nào cũng bị bắt về cho coi. Làm sao đây?” – Thiên Điệp cười khổ. Nàng luôn cầu trời không ai lấy lục hoàng tỷ. Trời không nghe nàng than thở sao? Huhu…giờ chỉ còn mình nàng…
- “Thì nàng gả cho ta.” – Một giọng nói trầm ấm vang lên làm nàng giật này mình.
- “Ai thèm gả cho ngươi? Đừng tưởng bở! Hừ.” – Thiên Điệp xoay mặt đi chỗ khác không thèm nhìn “ai đó”.
- “Nàng… Ta có gì không tốt? Ta đường đường là nhị vương gia Phong Vân quốc, ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái, hào hoa phong nhã thế này mà nàng còn không vừa lòng là sao?” – Hắn một bụng ấm ức nhưng không quên tâng bốc bản thân mình=)).
- “Ngươi là vương gia Phong Vân quốc?” – Nàng nhíu mày ngạc nhiên.
- “Đúng a~! Vị vương gia anh tuấn nhất mọ thời đại là ta.” – Phong Thừa Vũ tự hào ưỡn ngực.
- “Sao ta nghe nói ngươi bị đoạn tụ?” – Nàng không nhanh không chậm dội cho hắn một gáo nước lạnh.
- “Ách. Cái đó… chỉ là tin đồn. Nàng đừng tin mấy lời xàm bậy.” – Phong Thừa Vũ một bên lau mồ hôi một bên giải thích. Chết thật. Cái tội không cãi chính là thế này đây. Thì ra nàng tưởng hắn đoạn tụ. Bây giờ ai cả gan nói hắn đoạn tụ thì hắn cho người cắt lưỡi. Hừm hừm.
- “Ồ… Mà ngươi ra đây khi nào? Theo dõi ta sao?” – Thiên Điệp híp mắt đe dọa.
- “Không… có… Ta chỉ đi dạo. Đi dạo thôi… Tình cờ thì thấy nàng đang nói chuyện với… con bướm bày.” – Phong Thừa Vũ chỉ tay vào tử điệp đang đậu trên vai nàng.
- “Uả mà nàng nói chuyện được với động vật sao?”
- “Không có. Chỉ nói chuyện được với bướm thôi.” – Nàng nhàn nhạt trả lời.
- “Tại sao?”
- “Ta tên gì?”
- “Thiên Điệp.”
- “Đó! Còn phải hỏi. Đúng là đồ ngốc!” – Thiên Điệp cười khẩy.
- “Nàng…” – Sao nàng hay chọc tức hắn vậy ta?…
- “Công chúa. Vị này là phò mã tương lai sao?” – Tử điệp nhẹ hỏi nàng.
- “Cái gì? Không có chuyện đó đâu. Còn lâu ta mới gả cho hắn.” – Thiên Điệp thẹn quá hóa giận dậm chân bỏ đi. Tử điệp cùng các tiểu điệp khác cười khúc khích bay theo chủ nhân.
Nàng đẹp như tiên nữ, bạch sa khẽ lay động như cánh bướm nhỏ xinh đang bay lượn. Đàn bướm bay xung quang nàng như tạo thêm sinh động cho bức tranh đêm. Phong Thừa Vũ thẩn thờ dõi theo bóng dáng nàng. Khung cảnh này… sao quen thuộc đến thế… Dường như hắn đã thấy ở đâu rồi nhưng không tài nào nhớ ra… Vừa nãy nàng là thẹn thùng sao? Ánh mắt hắn sáng lên, vội thi triển khinh công đuổi theo kiều thê tương lai của mình.
- “Bướm nhỏ. Ta nhất định sẽ khiến nàng ấy chịu gả cho ta. Các ngươi cứ yên tâm nhé!” – Phong Thừa Vũ cười cười trò chuyện vowisw đàn bướm của nàng.
- “Mơ tưởng.” – Thiên Điệp nhẹ phun hai chữ rồi đi tiếp. Nàng muốn ngủ rồi. Xem ra không ở lại đây lâu được. Không khéo sẽ bị bắt về lấy chông mất. Nhưng nàng không ngờ rằng nàng chưa kiệp từ biệt mọi người thì đã bị “ai đó” bắt đi mất. Đó là chuyện của mấy ngày sau, giờ chúng ta tiếp tục công cuộc truy thê của vị vương gia Phong Thừa Vũ nào.
- “Nàng…” – Cứ nói chuyện với nàng là y như rằng hắn sẽ cứng họng. Làm cách nào để nàng thương hắn đây? Lần đầu tiên Phong Thừa Vũ cảm nhận được cảm giác mất mát. Hắn tốt với nàng thế mà nàng cứ lạnh nhạt…
- “Sao ngươi còn theo ta?” – Lúc này hai người đã về tới Sơ đường.
- “Ta với nàng ở cùng một nơi mà.” – Hắn đắc ý cười.
- “Hừm.” – Nàng nhìn bản mặt cười đắc ý mà thấy vừa bực vừa buồn cười. Hắn còn dai hơn đỉa. Bám nàng hoài. Không khéo nàng động tâm mất…
- “Chụt. Chúc nàng ngủ ngon.” – Phong Thừa Vũ thừa dịp nàng không để ý liền hôn trộm lên má nàng một cái rồi nhanh chân chạy biến vào phòng mình.
- “Ngươi…” – Nàng ngạc nhiên nhìn dáng hắn chạy vào phòng, tay khẽ chạm vào chỗ hắn hôn, hơi ấm vẫn còn động lại trên má… Khóe môi nở ra nụ cười ngọt ngào mà nàng không hề biết, lòng nàng như có dòng nước ấm chảy qua… Bị hắn hôn nàng cũng không thấy tức lắm? Chẳng lẽ nàng thích hắn rồi? Không đâu. Không thể đê cho hắn đắc ý được.
Thiên Điệp nhếch mép, tay lấy ra một bịch phấn vàng nhạt. Đây là vì nhà ngươi dám hôn ta. Hắc hắc hắc. Thiên Điệp đυ.c một lỗ trên cửa phòng của Phong Thừa Vũ rồi thổi bột phấn vào. Đây là thuốc sổ dạng khí. Cho ngươi thức nguyên đêm. Xong xuôi nàng liền đứng dậy phủi tay về ngủ. Và đêm đó có người chật vật ghé thăm nhà xí đến sáng mới hết=)).