Chương 7: Kiếp hồng nhan
Mỗi khi thực lực tăng cao một lần là chân long ảo ảnh sẽ tăng một con, mỗi tăng một đại cảnh giới thì chiều dài và uy nhϊếp của chân long ảo ảnh tăng lớn.
Lúc này sau lưng Lý hộ pháp xuất hiện hơn mười con Ma Long ảo ảnh, cho thấy lão chỉ là một Ma Long võ giả thần thông cảnh lục tầng.
Mặc dù cùng cảnh giới thì sức chiến đấu của Ma Long võ giả cao hơn dực long võ giả nhưng đối mặt ông lão Phong gia cách biệt ba cấp thì Lý hộ pháp không có niềm tin bao nhiêu.
Ông lão Phong gia lạnh lùng nói:
- Ma Long giáo Thanh đồng hộ pháp hả? Hừ! Bỏ hậu bối của tộc ta xuống, lão phu thả ngươi đi! Nếu không thì đừng trách lão phu không khách sáo!
Có lẽ Phong gia không chọc được Ma Long giáo nhưng một hộ pháp thần thông cảnh bình thường thì không lọt vào mắt Phong gia được.
Hai mắt Lý hộ pháp chớp lóe, bị mặt nạ che chắn nên không thấy rõ biểu tình của lão nhưng chắc là không dễ xem.
Mặc dù lão không có tự tin đí đầu với dực long võ giả thần thông cảnh cửu tầng, nhưng kêu lão từ bỏ Phong Liệt thì không có khả năng lớn. Đặc biệt là tiểu tử này rất có thể liên quan đến con gái thất lạc đã lâu của lão.
- Các hạ chính là Thiết Dực Trưởng Lão của Phong gia? Thất kính thất kính!
Lý hộ pháp hời hợt chắp tay rồi chỉ vào Phong Liệt, nói:
- Bổn tọa thấy tiểu tử này là mầm tu luyện rất tốt, nếu gϊếŧ chết thì quá đáng tiếc. Nếu Phong gia các ngươi sợ đắc tội Kim gia hoàng tộc thì không bằng đưa nó cho Ma Long giáo chúng ta dạy dỗ đi? Xem như mở ra một mạch khác cho Phong tộc ngươi, chẳng phải là hai bên cùng vui sao?
- A?
Thiết Dực Trưởng Lão nhíu mày, đáy mắt lóe tia suy tư.
Mặc dù lão mới ra mặt nhưng có thấy biểu hiện xuất sắc của Phong Liệt, trong lòng rất tiếc, lúc này nghe Lý hộ pháp nói thế thì động lòng.
Thiết Dực Trưởng Lão do dự một lúc bỗng mấp máy khóe môi, dường như lão đang thầm trao đổi điều gì đó với Lý hộ pháp.
Đọc TruyệnLát sau chỉ nghe lão quát to rằng:
- Hừ, yêu nghiệt ma môn to gan, chuyện của Phong tộc ta khi nào thì đến lượt các ngươi chỉ tay múa chân? Hôm nay có lão phu ở đây, ngươi đừng mơ thực hiện được!
- Hắc hắc hắc! Vậy thì để xem ngươi có ngăn được bổn tọa không!
Lý hộ pháp không chút lùi bước nói, tiếp theo đôi tay hai người vung, bóng chưởng va chạm phát ra một chuỗi tiếng *bốp bốp* khe khẽ.
Mặc dù thanh âm rất nhỏ nhưng mỗi lần tiếng giao kích vang lên là không gian mấy trăm trượng đều rung động, vô số cây cối bị chấn thành tro bụi, thật là vô cùng nguy hiểm. Trừ Long Hồn tế đàn ở chính giữa ra, nguyên quảng trường hỗn độn.
Mấy chiêu qua đi, dường như hai người ngang bằng nhau, thân hình lung lay.
- Hừ! Thiết Dực Trưởng Lão quả nhiên danh bất hư truyền, bổn tọa lĩnh giáo! Vậy xin cáo từ!
Nói xong Lý hộ pháp túm lấy Phong Liệt ở dưới đất chớp mắt biến thành long ảnh đen mất hút trong trời đêm.
Trong thời gian này, Phong Liệt mấy lần lén mở mắt, lần này khác với kiếp trước, rõ ràng là Thiết Dực Trưởng Lão cố ý nương tay.
Phong Liệt còn nhớ kiếp trước Lý hộ pháp bị Thiết Dực Trưởng Lão ngược đãi như con chs rồi mới nửa truy nửa tặng ném lão ra khỏi Phong gia.
Nhưng dù thế nào thì trước mặt rót cuộc mình đã trốn qua một kiếp, Phong Liệt thầm thở ra.
Phong Liệt nhắm chặt mắt, nghe thấy bên cạnh gió rít gào lạnh thấu xương, lát sau đã đông lạnh. May là chỉ qua nửa canh giờ thì hắn bị ném xuống đất cái bịch.
- Phụt!
Lý hộ pháp bỗng hộc ngụm máu, miệng tức giận rủa:
- Thiết Dực lão quỷ chết tiệt, đã nói chỉ diễn kịch thôi mà ra tay ác như vậy!
Ngay sau đó lão chuyển sang Phong Liệt, cáu kỉnh nói:
- Tiểu tử đừng giả bộ! Cũng có chút thiên phú diễn kịch, suýt gạt được bổn tọa!
- Á? Hắc, hắc hắc
Phong Liệt cười làm lành mở mắt ra, sửng sốt nhìn hàn cảnh xung quanh, phát hiện đây là một tòa miếu hoang.
- Vãn bối Phong Liệt đa tạ ơn cứ gúp của tiền bối, đại ân đại đức suốt đời khó quên!
Lý hộ pháp lạnh lùng nói:
- Hừ, được rồi, nếu đã không có việc gì thì sau này theo lão phu quay về Ma Long giáo tu hành đi.
Chợt lão trừng mắt, lạnh giọng nói:
- Tiểu tử, suýt chút quên, ngươi nói U Nguyệt ở đâu?
Phong Liệt bỗng sốt ruột nói:
- A? Đúng rồi! Tiền bối nhanh đi cứu U Nguyệt tiên tử, bây giờ tình cảnh của nàng e rằng rất nguy hiểm!
Nói đến thì U Nguyệt tiên tử Lý U Nguyệt chỉ là một hoa khôi trong Thiên Hương Viên ở Thiên Lân Thành, mặc dù nói bán nghệ không bán thân, nhưng cô gái càng như vậy thì kết cuộc càng vô cùng thê thảm.
Phong Liệt còn nhớ kiếp trước sau khi Lý hộ pháp cứu ra hắn đã bị thương rất nặng, điều tức một buổi tối rồi mới đi tìm con gái thất lạc nhiều năm, Lý U Nguyệt. Nhưng lão chỉ tìm được xác con gái, cái chết cực kỳ thê thảm, rõ ràng là không chịu bị ô nhục nên mới tự vẫn bỏ mình.
Nếu Phong Liệt đoán không lầm thì bây giờ tính mạng của Lý U Nguyệt nguy trong sớm tối, vậy nên hắn cũng biến sốt ruột vì cô gái bạc mệnh này.
Phong Liệt cũng rất muốn biết sau khi hắn trùng sinh có thể thay đổi vận mệnh của mình được hay không, Lý U Nguyệt là người vốn đã chết bị hắn lấy làm thực nghiệm.
Lý hộ pháp sốt ruột hỏi:
- Cái gì? Bây giờ nàng ở đâu?
Lần này lão đến Thiên Lân Thành là bởi vì nhận được tin tức mới tới tìm con gái, cứu Phong Liệt chẳng qua là tiện tay thôi.
Mặc dù lão không khẳng định Lý U Nguyệt có phải là con gái của mình không, nhưng thà tin là có chứ không thể cho là không.
Phong Liệt lập tức nói:
- Chúng ta trước đi Thiên Hương Viên hỏi tú bà đã!
Hắn vừa dứt lời chợt phát hiện thân thể bay lên, gió mạnh thổi khiến không mở mắt ra được, làm Phong Liệt thầm than khổ.
Thật ra nếu lúc này hắn biển ảo làm Ma Long Hắc Ám Chi Thân thì trong đêm tối sẽ không thấy có gì khó chịu, nhưng cho gã mười lá gan cũng không dám. Nếu như bị Lý hộ pháp phát hiện ra, e rằng bi kịch kiếp trước chắc chắn sẽ lại diễn ra nữa.
Lát sau Phong Liệt bỗng nhiên lại bị ném xuống cái bịch, chưa kịp mở mắt ra thì mùi son phấn xộc vào mũi làm hắn nhảy mũi ba cái.
Phong Liệt tập trung nhìn lại, quả nhiên đã đến Thiên Hương Viên, chỗ này hoàn phì yến gầy, oanh oanh yến yến, yêu kiều nũng nịu dụ dỗ khách làng chơi, hắn chưa kịp nói gì thì đẳng trước có tú bà lắc mông to bị Lý hộ pháp đạp ngã ra đất lao hướng hắn.
- Ái ái...ái dà da! Đại đại đại...Đại gia! Người làm vậy là sao hả? Thiên Hương Viên chúng ta có toàn cô thương xinh đẹp, người tùy tiện chỉ là được, tại sao động chân chứ?
Tú bà kinh sợ nhìn Lý hộ pháp, răng run cầm cập, nói không thành câu. Cho dù bà có ngu đến đâu cũng cảm giác được sát khí bạo ngược từ người Lý hộ pháp, bị hù đến vỡ mật.
Lý hộ pháp lạnh giọng quát:
- Nói! Lý U Nguyệt ở đâu?
Thanh âm kia như gió lạnh quỷ quái thổi mọi người trong đại sảnh Thiên Hương Viên đánh rùng mình.
Tú bà run giọng nói:
- U...U Nguyệt? Nàng bị thành chủ phủ đại công tử mời đi rồi! Đã đi...có một lúc, e rằng sắp trở về, đại gia có thể chờ trong chốc lát!
*Bùm!*
Tú bà mới nói xong đã nổ thành đoàn máu.
- A!!! Gϊếŧ người rồi! Cứu mạng!
Phút chốc khách làng chơi, kỹ nữ trong đại sảnh rối loạn, lúc này Phong Liệt bị Lý hộ pháp xách bay ra khỏi đại sảnh.