Chương 43: Tề sư thúc
Thật ra thì nàng không phải loại người dễ tức giận, nhưng không hiểu sao mỗi lần thấy Phong Liệt là kiềm không được nổi điên, nói hai, ba câu liền khiến nàng mất lý trí, hận không thể liều mạng.
Diệp Thiên Tử lạnh giọng nói:
- Hừ, ta chỉ cần ngươi có thể đón ba kiếm của ta, chuyện trước kia ta có thể cho qua!
Trần Nhược Tình thấy trường kiếm của Trần Nhược Tình thì nhíu chân mày thanh, nhanh chóng lên tiếng nhắc nhở Phong Liệt:
- Phong Liệt, kiếm của nàng là cao cấp linh bảo, rất nguy hiểm với ngươi!
Phong Liệt nghe Trần Nhược Tình nói vậy thì nhìn chằm chằm trường kiếm trong tay Diệp Thiên Tử. Chỉ thấy đó là thanh trường kiếm đen tạo hình cổ xưa, thân kiếm chạm khắc vô số hoa văn hình rồng, chuôi kiếm của là con Ma Long uốn lượn, bề ngoài xinh đẹp, mũi kiếm sắc bén, vừa nhìn liền biết không phải vật bình thường.
- Hắc hắc, trách không được, thì ra đã có chuẩn bị mới đến!
Phong Liệt vẻ mặt hiểu ra, nhưng vẫn không sợ hãi nói:
- Tốt, lão tử đồng ý!
- Phong Liệt, ngươi...!
Trần Nhược Tình sốt ruột, Diệp Thiên Tử tay nắm trường kiếm cao cấp linh bảo, bản thân có tu vi cao hơn Phong Liệt, có thể nói hắn không có một chút ưu thế.
- Sư muội, nếu tiểu tử này muốn chịu nhục thì chúng ta cần gì quan tâm hắn chứ? Hãy để hắn nếm chút vị đắng, biết trời cao đất rộng cũng là điều tốt!
Trương Diệu đứng sau lưng, khoanh tay trước ngực, lộ vẻ mặt xem kịch vui. Gã mong chờ Diệp Thiên Tử có thể một kiếm chém đứt của quý của Phong Liệt, thế thì sư muội xinh đẹp của gã an toàn chút.
- Hừ hừ, da^ʍ tặc vô sỉ, đây là ngươi tự tìm chết! Xem kiếm!
Diệp Thiên Tử thấy Phong Liệt đồng ý thì mừng thầm trong bụng, chờ không kịp đâm ra một kiếm.
Nhưng khiến nàng không ngờ là Phong Liệt không để ý trường kiếm cao cấp linh bảo nàng đâm ra mà cởi nút áo, vài giây là lột ra bộ đồ rách rưới ném đi, người hắn chỉ còn lại nội y rách, tương đương với không mặc gì cả.
- A!
Diệp Thiên Tử kiềm không được hét to, vội dừng lại, quay người đi không dám nhìn Phong Liệt, miệng thì xấu hổ bực mình cực kỳ, mắng to rằng:
- Da^ʍ tặc chết tiệt! Dưới ban ngày ban mặt ngươi muốn làm gì!
- Hừ! Ai quy định ban ngày ban mặt không cho thay quần áo? Chẳng lẽ chỉ cho phép nàng ban ngày không mặc đồ lót...khụ khụ.
Phong Liệt cao giọng nói rồi ý động, một trường sam sắc ám kim xuất hiện trên người, chính là cao cấp long ngạc chiến giáp đó.
Đọc Truyện- Ngươi...Đồ khốn nhà ngươi! Da^ʍ tặc! Lưu manh! Ngươi thay xong chưa?
Diệp Thiên Tử lửa giận ngút trời nhưng không làm gì được cái tên này. Trần Nhược Tình cũng kiềm không được rủa hắn một tiếng, xoay người không dám nhìn.
Phong Liệt không ngờ Diệp Thiên Tử chua ngoa thế mà biết ngại ngùng, lòng thầm buồn cười.
Hắn chợt kêu lên:
- Này, Diệp Thiên Tử, hôm nay ta không có đồ để tay, thật là nhức đầu! Không bằng hôm khác chúng ta lại đánh đi, hôm nay lão tử chỉ muốn phơi nắng. Nàng tuyệt đối đừng ngoái đầu lại, ta không mặc quần áo à, nếu bị nàng nhìn thấy hết thì phải chịu trách nhiệm!
- Ngươi vô sỉ!
Diệp Thiên Tử hận đến nhức răng nhưng da mặt mỏng, không dám quay đầu xem xét.
Đúng lúc này từ ngoài viện bỗng vang lên giọng kinh ngạc khiến mọi người chú ý.
- Ủa? Các ngươi đang làm gì vậy?
Đám Phong Liệt cùng nhìn sang, thấy người đến là Tề Sơn chấp sự mang Phong Liệt đến Tàng Võ điện. Tề Sơn vẫn là thân hình gầy gò, đầu to, gật gà gật gù rất thú vị.
Gã sửng sốt nhìn Phong Liệt và Diệp Thiên Tử, mặt tràn đầy khó hiểu nhưng lập tức chú ý đến quần áo trên người hắn, mắt trợn trừng.
Gã bật thốt:
- Đây...Đây là long ngạc chiến giáp! Phong Liệt, tiểu tử ngươi sao có báu vật như vậy trên người?
Nghe Tề Sơn nói, Diệp Thiên Tử hiểu mình đã bị Phong Liệt lừa, nàng từ từ quay người lại, khuôn mặt xinh đẹp tức đến trắng bệch, nghiến răng ken két. Nàng giống như không thấy Tề Sơn, đôi mắt tức giận chỉ có một mình Phong Liệt.
Phong Liệt biết Diệp Thiên Tử sắp điên lên, vậy là hắn rất biết điều chuyển đề tài.
Hắn nhanh chóng đi tới trước mặt Tề Sơn, chắp tay nói:
- Tề sư thúc, ngài đến tìm ta có chuyện gì?
Tề Sơn nhìn chằm chằm bảo giáp của Phong Liệt một lúc rồi kinh ngạc liếc Trần Nhược Tình, Diệp Thiên Tử, sau đó mới ho khan nói thầm bên tai Phong Liệt:
- Phong Liệt, xem ra tiểu tử ngươi không tệ chứ, xung quanh có nhiều mỹ nữ làm bạn như vậy. Giờ biết sư thúc không lừa ngươi rồi chứ? Hắc hắc hắc!
Phong Liệt ngại ngùng nói:
- Khụ khụ, sư thúc hiểu lầm, đệ tử đang nước sôi lửa bỏng đây!
Tề Sơn cười gian nói:
- Hắc hắc, tiểu tử đừng chối, lỗ tai sư thúc ta thính lắm nhé! Mỹ nhân xinh đẹp như vậy, muốn mặt mũi có mặt mũi, muốn gia thế có gia thế, đừng có phụ người ta!
- A, sư thúc, ngài nói việc chính trước đi!
Phong Liệt vẻ mặt bất đắc dĩ, hắn lười giải thích.
Tề Sơn nghiêm túc, trịnh trọng cao giọng nói:
- Diệp Thiên Tử, ngươi cũng đến đây!
- Giáo chủ đại nhân có lệnh truyền!
Diệp Thiên Tử nghe nói là lệnh của giáo chủ thì mau chóng đè nén cơn giận, vẻ mặt lạnh lùng nói:
- Tề sư thúc, rốt cuộc có chuyện gì?
Mặc dù nàng nói với Tề Sơn nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm Phong Liệt như sợ hắn chạy ra khỏi tầm mắt của mình vậy.
- Là thế này, kế hạch thu đồ đệ ba năm nay của Ma Long giáo chúng ta kết thúc, cho nên tất cả đệ tử mới vào bảy ngày sau sẽ tham gia rèn luyện dạ mạc đại hiệp cốc, bất cứ ai cũng không được vắng mặt! Hơn nữa trong rèn luyện hễ là đệ tử nào có được bổn mệnh thú hồn sẽ được phá cách thăng làm đệ tử trung tâm!
- Dạ mạc đại hiệp cốc?
Phong Liệt nghe đến từ này tinh thần rung lên, nhớ lại các loại kiếp trước, mắt dần lóe khí thế độc ác ngập trời, thầm nhủ.
"Hừ hừ, Sở Huyền, đời này chúng ta giao phong bắt đầu từ phút này đi!"
Diệp Thiên Tử ngạc nhiên hỏi:
- Tề sư thúc, dạ mạc đại hiệp cốc là ở đâu?
Tề Sơn nói:
- Dạ mạc đại hiệp cốc là nơi chúng ta nuôi dưỡng dạ mạc thú, đưa cho các ngươi hai dạ mạc châu này, chỉ cần nhỏ máu nhận chủ là có thể sử dụng lưu trữ dạ mạc thú tinh hồn, điều này tương đương với bổn danh linh bảo cả đời các ngươi!
Gã lấy từ ống tay áo ra hai hạt châu to cỡ hạt đậu,àu đen, đưa cho Phong Liệt và Diệp Thiên Tử. Hai người cảm ơn, lập tức nhỏ máu nhận chủ, bỏ vào trong người.
Đối với dạ mạc châu thì tất cả Ma Long võ giả không ai xa lạ.
Bởi vì đối với Ma Long võ giả, ban ngày dưới ánh nắng sức chiến đấu của bản thân sẽ bị giảm mạnh, đối chiến với chín võ giả chân long huyết mạch huyết mạch khác thường chịu thiệt.
Nhưng nếu mà có dạ mạc châu là có thể đem nguyên lực chuyển hóa thành ma khí đen, xung quanh hình thành màn đêm ảo để phát huy ra sức chiến đấu mạnh nhất của Ma Long võ giả. Vậy nên bổn mệnh linh bảo thứ nhất của Ma Long võ giả thường là dạ mạc châu.
Đương nhiên chỉ có được dạ mạc thú tinh hồn mới tính là dạ mạc châu chân chính. Bây giờ Tề Sơn cho hai người dạ mạc châu còn trống rỗng, dạ mạc thú tinh hồn cần phải mỗi một đệ tử tự mình đi săn bắt mới được.
Tề Sơn suy nghĩ, nhíu mày nói:
- Còn nữa, hai ngươi vào giáo sắp nửa năm rồi nhưng không có một lần đi truyền công đại điện, thật là kỳ cục! Mặc dù tư chất không sai nhưng không thể cứ bế môn xa lánh chứ? Phải nghe theo cao thủ trong giáo chỉ điểm mới được, có biết không?
Hai người lúng túng nói:
- Đã biết, Tề sư thúc!