Chương 39: Lão nhân thần bí
Ông lão tang thương hời hợt nói:
- Tiểu tử, ngươi chính là cửu phẩm huyết mạch đúng không?
Phong Liệt ngơ ngác một lát rồi nhanh chóng cung kính đáp:
- Không sai, chính là vãn bối!
Ông lão lười biếng nói:
- Ừm, tư chất không tệ nhưng hơi nóng nảy, công pháp ở lầu ba chưa phải ngươi bây giờ có thể tu luyện được, đi xuống đi!
Lão rũ xuống mi mắt, nâng rượu uống, không để ý đến Phong Liệt nữa.
Phong Liệt không cho là đúng, hắn nhất định phải có địa cấp chiến kỹ, sao có thể bị ông lão nói một câu liền từ bỏ?
Hắn ngẫm nghĩ, ra vẻ nghi hoặc nói:
- Không biết tiền bối làm sao kết luận là kết luận vãn bối không thể tu luyện địa cấp công pháp? Xin tiền bối chỉ giáo cho!
- Hử? Xem ra ngươi không chết tâm, vậy ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy!
Ông lão hơi ngẩn ra, tiếp theo cười lạnh một tiếng, thân hình gầy gò chợt tỏa ra uy nhϊếp cuồng bạo mạnh mẽ đánh hướng Phong Liệt.
Lúc này ông lão cứ như một con hồng hoang cự long dần thức tỉnh, vô thượng uy áp chậm rãi giáng xuống mặt đất mênh mông, đủ khiến hàng ức vạn sinh linh thần phục.
- Hừ!
Phong Liệt lắc lư, lòng thầm không phục hừ lạnh, hắn biết ông lão là muốn khiến hắn mình biết khó mà lui, nhưng hắn chẳng chút sợ hãi.
Tiếp theo uy nhϊếp mạnh mẽ không gì sánh bằng từng tấc đè ép người Phong Liệt, khiến hắn kiềm không được có xúc động muốn quỳ xuống. Mặt hắn ngày càng tai nhợt, người run bần bật, mồ hôi rơi như mưa.
Nhưng Phong Liệt vẫn nghiến răng cố chống, mắt nhìn chằm chằm ông lão, mặc dù tinh thần rất khó chịu nhưng hắn không chút lùi bước.
Trong không gian rộng rãi, một già một trẻ giằng co, một người có ý xem xét, một kẻ thì cực kỳ bướng bỉnh.
- Ủa!
Thật lâu sau ông lão bỗng phát ra thanh âm nghi hoặc rồi rút đi uy nhϊếp, lại hồi phục bộ dạng lão già gầy yếu lười biếng thoải mái, trong mắt lão đầy khó hiểu.
- Phù...
Phong Liệt thả lỏng cơ bắp, thở ra một hơi người lắc lư. Bất giác quần áo trên người hắn ướt đẫm mồ hôi, nhưng nét mặt không chút che giấu sự vui mừng.
Ông lão nhìn Phong Liệt, bất giác cau mày, lão biết rõ mới rồi thi triển uy nhϊếp đủ để long võ giả cương khí cảnh phải quỳ bái phục.
Nhưng tiểu tử này dù chỉ có tu vi nguyên khí cảnh mà ý chí lạnh lẽ lạ lùng, hơn nữa cảnh giới tinh thần vượt xa nguyên khí cảnh, điều này thật không hợp lẽ thường.
"A? Chẳng lẽ là đoạt xá?"
Ông lão bỗng nhiên tập trung ánh mắt nhìn chằm chằm Phong Liệt khiến hắn lòng run sợ.
Lát sau lão lức đầu, lầm bầm:
- Kỳ lạ, không giống như đoạt xá! Trừ phi là đoạt xá từ trong bụng mẹ mới có hiện tượng phù hợp như thế này.
Phong Liệt nghe ông lão nói bị hù giật nảy mình, vội khoát tay nói:
- Lão già kia nhìn cho kỹ, thân thể của lão tử là hàng nguyên nhé, không phải đoạt xá gì hết! Á...tiền bối thứ lỗi, ta lỡ miệng, a, ha ha!
Ông lão khẽ hừ một tiếng, gục đầu tóc rối rũ xuống:
- Hừ! Tốt lắm, nếu đã vậy thì ngươi ở đây tùy tiện chọn!
Phong Liệt nghe lời này như được đại xá, cao thủ thường thì tính cách quái dị, vui buồn vô thường, cách xa chút cho an toàn. Hắn vội vàng đi xa khỏi ông lão.
Nhưng tiếp theo Phong Liệt vẫn bó tay, những pho tượng hình người đều tay cầm binh khí chứ không phải đánh tay không.
Nhưng nghĩ lại cũng đúng, trong mười huyết mạch long võ giả trên đại lục thì chỉ có kim long võ giả và hắc long võ giả là am hiểu đánh cận chiến, bởi vì hai loại Ma Long giáo này sức mạnh lớn hơn hai long võ giả khác nhiều, đánh gần thân có ưu thế bẩm sinh.
Thể chất của Ma Long võ giả coi như mạnh nhưng so với kim long võ giả và hắc long võ giả thì kém đi nhiều, vậy nên Ma Long huyết mạch rất ít tu luyện công pháp cận chiến. Nếu Phong Liệt không có thần thông nghịch thiên của Ma Long Hoàng thì hắn tuyệt đối không lo đến chiến kỹ gần.
Đúng lúc này, đột nhiên lại vang giọng thản nhiên của ông lão, hơi mất kiên nhẫn nói:
- Sao vậy? Bảy bộ tuyệt học địa cấp của ám võ viện ta đều không vào mắt ngươi ư?
Phong Liệt thở dài nói:
- À, mặc dù bảy bộ tuyệt học này đều không tệ nhưng tắc rằng không có thứ ta muốn!
Ông lão bật cười nói:
- Hừ! Giọng điệu lớn lối quá, lão phu phải nghe xem ngươi muốn chiến kỹ gì?
- Ta cần một bộ cận chiến kỹ, đáng tiếc...
- A? Cận chiến kỹ?
Ông lão ngẩn ra, từ từ đứng dậy, sửng sốt nhìn Phong Liệt.
Nhưng tiếp theo, khi lão chú ý đến long ngạc chiến giáp trên người Phong Liệt thì hơi khinh thường nói:
- Tiểu tử, không lẽ ngươi cho rằng dựa vào một bộ cao cấp long ngạc chiến giáp là có thể thiên hạ vô địch ư?
Phong Liệt biết ông lão mỉa mai mình định lấy cao cấp linh bảo chiến giáp thay thế sức mạnh thân thể, nhưng hắn không muốn giải thích nhiều, không cần phải giải thích, hắn cũng lười giải thích.
- Ai, nếu đã không có thì thôi! Vãn bối cáo từ!
Phong Liệt chắp tay định leo lên lầu bốn chiêm ngưỡng thiên cấp chiến kỹ mình thèm từ lâu.
Lúc này trong lòng hắn có nổi lên cảm kích với Hồ Kiếm Trung, nếu không có mệnh lệnh của lão già kia thì e rằng muốn leo lên bốn tầng Tàng Võ điện không biết sẽ gặp trở ngại bao nhiêu nữa.
Nhưng đúng lúc này, bỗng nghe ông lão ở sau lưng hắn nói:
- Ngươi muốn tìm cận chiến kỹ thì chỗ lão phu cũng có một bộ, đi theo ta!
Phong Liệt ngẩn ra, rồi lòng mừng rỡ, vội theo sau ông lão đi tới một góc lầu ba.
Khi ông lão đi đến một góc cửa tối, nhẹ phất tay áo, chớp mắt phát ra khí kình đυ.ng mở cửa ngầm rồi thì lười biếng nói:
- Có lẽ bên trong có thứ ngươi muốn!
Phong Liệt vẻ mặt mừng như điên, vội vàng chui vào trong nhưng tiếp theo lập tức phát ra tiếng ho khan dữ dội.
- Khụ khụ, lão già kia, đây rõ ràng là đống rác! Chiến kỹ gì ở đâu chứ? A, đây là...
Trong không gian tràn ngập bụi bặm khắp nơi lỗn độn đồ lặt vặt, Phong Liệt vừa vào liền hít tro bụi, kiềm không được chửi um lên.
Nhưng khi hắn thấy bảy tám pho tượng ngã nghiêng trong đống rác thì mắt sáng ngờ, sau đó mặc kệ rối loạn luống cuống tay chân đem tám pho tượng thanh đồng cao hơn một trượng, tư thế khác nhau chuyển ra ngoài đại sảnh.
Bận rộn một lúc sau Phong Liệt mới lau mặt đầy tro bụi, yên lặng đứng cạnh tám pho tượng, quan sát chúng.
Bên cạnh ông lão luôn bình thản nhìn Phong Liệt vào ra, lúc này lão bỗng ra tay, ống tay áo vung vài cái, sắp hàng lại tám pho tượng.
Phong Liệt kinh ngạc liếc lão, kiềm không được hỏi:
- Tiền bối, tại sao phải đem chiến kỹ này quăng trong đống rác? Cái này chẳng khác nào coi thường địa cấp chiến kỹ!
- Hừ, đối với Ma Long võ giả chúng ta thì không dùng được tất nhiên là đồ bỏ, bộ chiến kỹ này từ khi lập giáo đến nay không ai luyện, đặt ở đại sảnh còn chật chỗ!
- A...
Phong Liệt câm nín, mặc kệ ông lão, bắt đầu cẩn thận nghiên cứu pho tượng.
Chỉ thấy tám pho tượng này tư thế, biểu tình khác nhau, có khuỵu gối ngồi xổm, giơ đôi tay. Có nhảy lên không trung, hai tay chống trời. Có như là chậm rãi lướt mây, đạp bước nặng nề. Có giơ hai tay ngửa đầu hú dài. Nguồn truyện:
Đọc TruyệnTám pho tượng cái nào tư thế cũng mạnh mẽ, biểu tình cuồng ngạo, động tác cực kỳ tàn nhẫn bá đạo. Khiến Phong Liệt giật mình nhất là trong mắt chúng toát ra lửa cháy hừng hực không ai sánh bằng, dường như không để mắt bất cứ cái gì trên đời.