Ma Long Phiên Thiên

9/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Phong Liệt, một thiên tài tu luyện Long Vũ Giả nhưng gặp phải vận rủi, bị bạn bè và sư phụ phản bội, khoảnh khắc trước khi bị đoạt xá, một sức mạnh thần bí đưa hắn trùng sinh lại về 10 năm trước, khi  …
Xem Thêm

Chương 37: Tới Tàng Võ điện
- Ma Long Hồn thiên trảm!

- Ma Long phân thiên trảm!

- Ma Long toàn thiên trảm!

*Ầm- ầm- ầm!*

Diệp Thiên Tử tức giận lấy ra tuyệt kỹ 'Ma Long trảm thiên kỹ', phát huy đến cực độ, tuyệt chiêu thức sau sắc bén hơn thức trước, thanh thế lớn hơn như sóng dòn. Trong sân vốn ngay ngắn sạch sẽ rất nhanh bị hỗn loạn kiếm khí chém thủng lỗ chỗ, một mảnh hỗn độn.

Phong Liệt lĩu lưỡi trước sự điên cuồng của Diệp Thiên Tử, cô gái này nỏi điên lên đúng là hơi đáng sợ, ứng với câu nói kia: Thà chọc ai chứ đừng chọc phụ nữ.

Nhưng hắn cũng giữ lời hứa, đứng im không nhúc nhích, chẳng né tránh kiếm sắc bén Diệp Thiên Tử chém đến.

Mỗi một kiếm chém tới chỉ làm hắn lùi vài bước, giữ vững thân hình rồi mặt tươi cười nhìn Diệp Thiên Tử, chẳng thấy chút đau khổ.

Diệp Thiên Tử càng đánh càng tức, hận không thể phát huy sức mạnh mười hai phần, thề phải chém vỡ bảo giáp của Phong Liệt.

Nàng bị tức giận đến hồ đồ, biết rõ không khả năng chém vỡ bảo giáp của Phong Liệt rồi cố tình muốn làm cho bằng được. Nếu lúc này nàng tỉnh táo một chút, ra chiêu hô phong liệt não đại, vậy thì dù Phong Liệt có bảo giáp hộ thể cũng sẽ chấn Phong Liệt nguyên khí cảnh tam tầng ngất xỉu, tiếc rằng không ai nhắc nhở nàng.

Lát sau, trong sân bỗng vang tiếng *két* binh khí đứt gãy. Ba người Trần Nhược Tình đứng xem bất đắc dĩ nhìn trường kiếm linh bảo cấp thấp trong tay Diệp Thiên Tử từ khúc giữa gãy thành hai, nàng nắm chuôi kiếm trợn tròn mắt.

- Khụ khụ, nàng đã trút giận rồi, ngày sau chúng ta không ai nợ ai nhé!

Phong Liệt điều chỉnh sắc mặt, sửa sang lại quần áo định xoay người rời đi. Trong cư thể hắn đã tiêu hao bảy, tám phần nguyên lực, không nhân dịp bỏ chạy thì là đồ ngốc.

Nhưng đúng lúc này, chợt khẽ một tiếng vang khẽ, kiếm gãy rời khỏi tay Diệp Thiên Tử rơi xuống mặt đất. Ngay sau đó thân thể mềm mại lung lay lả đảo, ngã ra sau, nàng tức giận đến nóng đầu, ngất xỉu.

Phong Liệt nhoáng người lên ôm Diệp Thiên Tử vào lòng, kiềm không được lắc đầu thở dài nói:

- Ài, bây giờ mỹ nữ sao người nào người nấy cứng đầu quá.

- Hừ!

Một tiếng khẽ hừ vang bên tai Phong Liệt, tựa như tiếng sét giữa trời xanh, chấn hắn hoảng hốt hoa mắt. Bất giác mỹ nhân trong ngực không cánh mà bay, là mỹ phụ trung niên cướp lại Diệp Thiên Tử.

Mỹ phụ ôm Diệp Thiên Tử lùi lại vài bước, lạnh lùng trừng Phong Liệt, hừ nhẹ nói:

- Hừ! Người của Diệp gia chúng ta không phải ai cũng khi dễ được! Ngươi tự giải quyết cho tốt!

Lúc này Trần Nhược Tình ở một bên bỗng nhoáng người lên chặn trước mặt Phong Liệt, tay nắm chặt trường kiếm đen, mặt đầy vẻ cảnh giác như sợ mỹ phụ xuống tay với hắn.

Nhưng mỹ phụ không ra tay nữa, tựa áng mây đen nhẹ nhàng bay vào viện của Diệp Thiên Tử, Trần Nhược Tình thấy thế thầm thở ra.

Trương Diệu ở mặt sau cũng thở phào, vẻ mặt còn đọng nỗi khϊếp sợ, nhưng không phải gã sợ mỹ phụ gϊếŧ Phong Liệt mà lo cho mỹ nhân sư muội bướng lên chôn cùng hắn.

Chốc lát sau, đợi Phong Liệt tỉnh táo khỏi cơn chóng mặt thì mỹ phụ đã ôm Diệp Thiên Tử vào lầu các. Hắn lắc đầu nguầy nguậy, lau vết máu nơi khóe miệng, mặt cực kỳ âm trầm.

Hắn biết rõ nếu vừa rồi mỹ phụ tăng thêm một phần khí kình thì rất có thể sẽ chấn hắn thành thằng khờ, cũng làm hắn hiểu ở trước mặt cao thủ chân chính thì thực lực hiện tại của hắn còn kém quá xa.

Lúc này có hai người đàn ông trung niên dáng vẻ thật thà từ trong nhà chạy ra ngoài, tới trước mặt Phong Liệt, phập phồng lo sợ quỳ dưới đất hành lễ, nói:

- Trần Tứ, Trương Lục kính chào công tử!

Phong Liệt lạnh nhạt nhìn họ, hai người chỉ là người thường, không có một chút dao động nguyên lực trên người. Từ cách ăn mặc có thể thấy họ là đầu bếp, tạp dịch phân phối cho hắn.

Hắn thản nhiên nói:

- Đứng dậy đi, lấy nước cho ta tắm, chuẩn bị đồ ăn nhiều chút.

- Tuân lệnh!

Hai người đứng dậy, vừa lau mồ hôi trán vừa vội vàng làm việc.

Ở trước mặt long võ giả thì người thường như họ không có một chút địa vị gì, thậm chí là cái tên cũng dễ dàng bị sửa. Tùy tiện một đệ tử Ma Long giáo đều có quyền sinh sát họ.

Lúc này Trần Nhược Tình do dự một chút, lấy ra một bình đan dược đưa tới trước mặt Phong Liệt, nhẹ giọng nói:

- Đây là mính lăng đan, có thể khiến vết thương của ngươi nhanh hồi phục chút.

- Đa tạ!

Phong Liệt hơi ngoài ý muốn nhìn Trần Nhược Tình, nhạn lấy đan dược uống một viên. Bạn đang đọc truyện tại - https://truyenhdt.com

Trương Diệu ở bên cạnh khinh thường khẽ hừ, rất không hài lòng hành động của sư muội mình. Phong Liệt lười để ý gã, xoay người đi vào trong nhà, lòng thầm nhủ.

"Hừ, thời gian còn nhiều, sau này lão tử có cách dạy dỗ ngươi!"

Lát sau Phong Liệt sảng khoái tắm một trận, toàn thân thoải mái, rồi ăn bữa tràn đầy do đầu bếp nấu.

Ăn uống no đủ xong hắn mặc vào trang phục đệ tử trung tâm ám võ viện, sải bước đi ra viện, hướng tới Tàng Võ điện.

Đối với hắn bây giờ thì tăng cao sức chiến đấu là việc lửa sém lông mày.

Trần Nhược Tình khuôn mặt tuyệt trần, và Trương Diệu có vẻ không tình nguyện theo sau lưng hắn khoảng cách không xa, bảo vệ an toàn cho hắn.

Phong Liệt vừa mới ra khỏi viện liền cảm thấy xung quanh một số tòa nhà có mấy chục ánh mắt nhìn mình, trong đó có kinh ngạc, hâm mộ,ghen tỵ, và một ít lóe ý xấu.

Trong mười ba ngày Phong Liệt bế quan, danh tiếng thiên tài cửu phẩm huyết mạch sớm lan khắp đằng long điện chủ, thậm chí mười bảy viện phái Ma Long giáo cũng không xa lạ tên của hắn, phút chốc tất cả mọi người cực kỳ tò mò với Phong Liệt. Nếu không phải khác biệt viện phái thì e rằng sớm có một số thiên tài đệ tử của viện phái khác đến khıêυ khí©h rồi.

Tục ngữ nói: Không bị người ghen tỵ là tài trí bình thường.

Phong Liệt từ sau khi trắc nghiệm ra cửu phẩm huyết mạch đó có chuẩn bị tâm lý rồi, đã định trước con đường hắn đi không cô đơn.

Phong Liệt cong lên khóe môi, lạnh lùng liếc mắt chủ nhân những ánh mắt, trên mặt lộ vẻ khinh thường. Từ lúc bắt đầu hắn đã không để tuổi trẻ đương thời ám võ viện vào mắt, từ trên người đại sư huynh Tần Trọng có thể thấy. Khiến hắn kiêng dè chỉ là một số lão già giấu trong chỗ tối thôi.

Nhưng may là Ma Long giáo có giáo quy nghiêm ngặt, những lão già dù có âm mưu với hắn cũng tuyệt đối không dám ngay mặt, điều này cho Phong Liệt có con đường lui.hắn thầm đặt quyết tâm, trước khi tu luyện đến chân khí cảnh thì tuyệt đối không dễ dàng bước ra Ám Võ Phong.

Tàng Võ điện là một khu vực trọng địa ở ám võ viện, nằm ở đỉnh núi Ám Võ Phong, ngay cả thiên cấp chiến kỹ 'Ma Long ám ảnh độn' cũng được lưu trữ trong đó, có thể nói các đệ tử ở ám võ viện đều hướng về thánh địa.

Phong Liệt từ từ đi trên đường núi rộng rãi phô đá, vừa đi vừa ngắm phong cảnh ven đường, vẻ mặt thanh thản.

Lúc này hắn mặc trang phục người đàn ông trung niên ám võ viện, ống tay áo thêu Ma Long vàng nhạt chớp lóe rực rữ, biểu thị vô cùng tôn quý và tà dị.

Trên đường một số đệ tử bình thường chú ý đến tiêu chí đệ tử trung tâm ở ống tay áo Phong Liệt đều tự động lùi sang bên, đợi Phong Liệt đi qua mới vẻ mặt khinh thường bàn tán.

Thêm Bình Luận