Chương 26: Hai vị viện chủ
Phong Liệt lạnh lùng sai Thúy Nhi:
- Đi, sai nhà bếp làm đồ ăn cho lão tử! Dám bỏ cái gì vào đồ ăn thì chết trước chắc chắn là các ngươi!
Sau đó hắn xách Thất đi vào trong nhà lầu.
Thúy Nhi ngây ra một lát thì hồi phục tinh thần, ả biết Phong Liệt không phải dễ chọc, ngẫm nghĩ một lúc ả nghe lời đi kêu đầu bếp chuẩn bị cơm chiều.
- Phong Liệt, ngươi dám ra tay với ta? Dám bất kính với đại sư huynh? Đúng là tự tìm đường chết! Bây giờ ngươi quay đầu lại còn kịp, nếu không thì đợi đại sư huynh trở về chính là ngày chết của ngươi!
Thất tức giận nói, gã ở trong tay Phong Liệt cùng là long võ giả nguyên khí cảnh tam tầng tựa như con chó không chút sức phản kháng.
Phong Liệt cười khẩy nói:
- Đại sư huynh? Hắc hắc! Ta ngược lại hy vọng tối nay hắn sớm chút trở về.
Đi vào trong đại sảnh, Phong Liệt tùy tay ném Thất vào góc tường rồi thì lười liếc nhìn, hắn đánh giá xung quanh, lòng thầm đáng tiếc. Trong đại sảnh trang trí rất thanh nhã, mỗi một vật đều trang sức vừa đúng, cho kẻ như Tần Trọng không có phẩm chất cư ngụ thật là quá uổng phí, hắn dần nổi lên ý nghĩc cưu chiếm thước sào.
Trước không nói tới trong sân sắp đặt như thế nào, Phong Liệt chú ý nhất là nó dựa vào vách đá.
Không lâu sau đợi hắn hoàn toàn thức tỉnh Ma Long Hắc Ám Chi Thân liền sẽ hóa thân vô hình, lăng không hư độ, một khi gặp chuyện gấp nhảy xuống vực, trừ cao thủ từ thần thông thiên phút trở lên ra nghe rằng không ai đuổi kịp.
Nhưng rồi hắn nhẹ lắc đầu, dù muốn cưu chiếm thước sào cũng không cần nôn nóng trong tháng chốc, đệ tử cùng thế hệ trong Ma Long giáo toàn dựa vào nắm đấm nói chuyện, thời gian còn nhiều, không sợ Tần Trọng không đồng ý.
Một lát sau đầu bếp riêng của Tần Trọng đã bưng bữa tối phong phú vào đại sảnh. Thức ăn trong Ma Long giáo đương nhiên không tệ, dù là đệ tử bình thường ăn cũng so với vương hầu đại tướng ở trần gian, chẳng qua nghi lễ không chú ý nhiều thôi. Phong Liệt kiểm tra chút đồ ăn, phát hiện không có vấn đề gì thì ăn ngấu nghiến.
Phải nói từ khi Phong Liệt trốn ra Phong gia một đường ra roi thúc ngựa, bỏ mạng thiên nhai, trên đất Kim long Thiên Triều không dám ngừng lại giây lát, ăn uống đều ở trên xe ngựa. Hơn mười ngày nay hắn chưa ăn một bữa nào đàng hoàng, thân thể gầy đi nhiều.
Hắn đối mặt bàn ăn bày biện đẹp mắt, các loại dã vị tiên hào thơm nức mũi thì rất thèm ưn, liều mạng nhét vào miệng. Chỉ trong giây lát Phong Liệt đã quét sạch tất cả đồ ăn, kiểu quỷ chết đói đầu thai này khiến Thất, Thúy Nhi nhìn mà suýt rớt cằm.
- Ợ...
Phong Liệt không chút hình tượng ợ chua, ngửa người nằm trên ghế thái sư, bộ dạng rất thoải mái:
- Ma Long giáo huấn luyện ra đều bếp tay nghề đúng là tinh xảo, không tệ!
Đầu bếp trung niên nịnh nọt cười nói:
- A, ha ha! Công tử quá khen! Tay nghề vụng về của tiểu nhân có thể được lời vàng ngọc của công tử là phúc của tiểu nhân.
Lúc này ngoài sân bỗng vang tiếng bước chân vị vã, sau đó có tiếng mấy cô gái kêu truyền vào tai mọi người trong đại sảnh.
- Phong sư đệ! Ngươi có ở bên trong không?
- Phong sư đệ, viện chủ muốn gặp ngươi!
Phong Liệt lập tức nghe ra là giọng của Yên, Lục, trong lòng hơi cảm động hai cô gái nhiệt tình.
Hắn đáng dậy đáo lời:
- Hai vị sư tỷ chờ chút, ta đi ra ngay!
Nói xong hắn xoa bụng từ từ đứng dậy, đi ra ngoài.
Ngoài sân đúng là hai cô gái Yên, Lục, họ thấy Phong Liệt đi ra thì sốt ruột chạy tới hỏi han ân cần, thấy Phong Liệt không có gì thay đổi mới yên bụng. Không biết tại sao mà họ rất có hảo cảm với sư đệ thiên tài tính cách hơi ngại ngùng này.
- Phong sư đệ, ngươi không sao chứ?
- Phong sư đệ, bọn họ không khi dễ ngươi hả? Ăn cơm chiều chưa?
- ...
Phong Liệt mệt mỏi ứng đối một phen, cuối cùng thra mãn ccó loại vấn đề của hai sư tỷ nhiệt tình như lửa, tiếp theo ba người cùng đi hướng Ám Võ đại điện của ám võ viện.
Sau đó Thất thấy Phong Liệt rời đi thì vội vã tìm Tần Trọng báo tin. Gã làm chó săn đắc lực cho Tần đại công tử rất là xứng chức.
Trên Ám Võ Phong, long võ giả cảnh giới càng cao thì cư ngụ vị trí càng cao. Dướichtos Ám Võ Phong là nơi đệ tử nguyên khí cảnh ở, lên trên vài chỗ độ dốc bằng phẳng lần lượt cư ngụ long võ giả chân khí cảnh, cương khí cảnh, thần thông cảnh, Ám Võ đại điện nằm ở đỉnh Ám Võ Phong.
Phong Liệt và Yên, Lục đều là long võ giả, lao nhanh một khắc rốt cuộc đi đến ngoài Ám Võ đại điện. Yên và Lục không có tư cách tiến vào đại điện, chỉ có thể ở bên ngoài chờ đợi.
Phong Liệt vừa vào đại điện thì người bỗng run lên, uy nhϊếp mênh mông áp người hắn, khiến hắn suýt kiềm không được quỳ trên mặt đất.
Hắn cực kỳ bướng bỉnh không gục ngã, cố gắng ngẩng đầu lên. Chỉ thấy trong đại điện có mấy trăm đôi mắt nhìn chằm chằm vào hắn, như là trong khoảnh khắc đâm thủ ngàn lỗ trên người hắn vậy, không tồn tại một chút bí mật.
Hắn đau khổ cắn răng chịu đựng mấy trăm uy nhϊếp này, mặt tái nhợt không chút máu, lòng rất bực mình. Hắn thầm nhớ kỹ diện mạo một số người, chờ sau này tu vi cao lên nhất định sẽ trả lại ngày hôm nay.
- Khụ khụ!
Lát sau có tiếng ho khan truyền đến từ trên đại điện, dễ dàng tiêu trừ mấy trăm uy nhϊếp.
Phong Liệt thả lòng, khẽ thở phào, giương mắt nhìn lên phía trước, chỉ thấy trên đài cao có hai bả tọa long cốt dữ tợn mà to lớn, ngòi siêu cấp cường giả khí diễm bàng bạc. Chỉ từ khí thế thì hai người này không cách biệt với Lý hộ pháp thần thông cảnh lục tầng bao nhiêu.
Ngòi bên trái là người đàn ông trung niên mặt mày nghiêm nghị, mắt sáng như đuốc, đường cong nét mắt cứng rắn, trông như là người không hay nói cười, tăng thêm phần lạnh lùng.
Bên phải là ông lão hói, mặt âm tà đang mỉm cười nhìn Phong Liệt, bộ dạng thân thiết, mới rồi chính là lão giải vây cho Phong Liệt.
Khi ánh mắt Phong Liệt giao nhau với ông lão thì tim rớt cái bịch, hắn mơ hồ cảm giác ánh mắt lão nhìn hắn dường như ẩn chứa vẻ tham lam làm lòng hắn cảnh giác.
Phong Liệt là người sống hai đời, bản thân không phải ngu ngốc, đương nhiên không cho rằng ông lão này đơn thuần là thưởng thức tư chất kinh thiên của hắn.
Từ mặt ngoài xem thì thân thể ông lão suy yếu e rằng ngày tàn không còn xa, cao thủ thần thông cảnh lục tầng vừa đúng có thể linh hồn xuất khiếu, điều này làm Phong Liệt thêm cẩn thận. Bạn đang đọc truyện tại
Đọc Truyện - www.Truyện FULL
Phong Liệt có nghe hai cô gái nhắc nhở, biết hai người này là chính, phs viện chủ ám võ viện, cũng là người cầm quyền tối cao tại đây. Người đàn ông trung niên chính là phó viện chủ Lãnh Phi Hồng, ông lão là viện chủ kht.
Phong Liệt đứng trong đại điện, rũ xuống mi mắt, chắp tay hành lễ:
- Đệ tử Phong Liệt kính chào hai vị viện chủ!
- Ngươi chính là Phong Liệt? Tốt! Ha ha ha, quả nhiên dáng vẻ bất phàm, không uổng là thiên tì cửu phẩm huyết mạch! Tuổi còn trẻ đã có chút phong độ võ giả rồi! Ha ha ha!
Viện chủ Hồ Kiếm Trung đứng lên, nhìn Phong Liệt, cất tiếng cười to, mặt lão hồng hà như là hứng của từ trên trời rớt xuống vậy.
- Cửu phẩm huyết mạch nha, thật là không tin được! Tiểu tử này mai sau chắc chắn sẽ trở thành cao thủ một phương! Đây là ông trời giúp cho ám võ viện ta!
- Đúng vậy! Hôm nay mới đến một nha đầu bát phẩm huyết mạch đã làm lão phu rất mừng, không ngờ thiên tài cửu phẩm huyết mạch cũng đến ám võ viện chúng ta, có thể thấy là tổ sư gia hiển linh, ha ha ha!
- Ài, ta thấy chưa chắc đầu, thời nay thiên tài khó sống, đặc biệt là thiên tài trẻ tuổi không có bối cảnh, hừ hừ hừ!
- Từ khi lão phu ra đời thấy qua thiên tài nhiều không đếm xuể, nhưng có thành tựu thì ít đến đáng thương! Tiểu tử này tư chất đúng là không tệ nhưng quá ưu tú chưa chắc là phúc đâu.
- ...
Phút chốc đại điện bàn tán xôn xao, đa số người ánh mắt thưởng thức nhìn Phong Liệt, hưng cũng có nhiều kẻ địch ý, thậm chí đôi mắt lóe âm độc như đang nung nấu mưu đồ gì.