Ma Long Phiên Thiên

9/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Phong Liệt, một thiên tài tu luyện Long Vũ Giả nhưng gặp phải vận rủi, bị bạn bè và sư phụ phản bội, khoảnh khắc trước khi bị đoạt xá, một sức mạnh thần bí đưa hắn trùng sinh lại về 10 năm trước, khi  …
Xem Thêm

Chương 15: Giai nhân đại biến thân
Chuyện khiến Phong Liệt lo lắng nhất vẫn xảy ra, hắn nhìn thân thể mềm mại trần trụi của Lý U Nguyệt đầy dấu ô mai thì trợn tròn mắt, miệng lắp ba lắp bắp. Lúc này hắn nói lý do dù là sự thật nhưng trở nên yếu ớt không thuyết phục được bản thân hắn chứ nói gì ai.

Tuy nhiên giờ đây nói ngàn lời vạn lời cũng vô dụng, làm chính là làm rồi, nói bồi thường? Thứ này có thể trả lại được không?

Nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt, Phong Liệt nhức đầu, óc rối loạn.

"Phải làm sao bây giờ? Lão tử không muốn làm người bội tình bạc nghĩa, nhưng lão tử là người chung tình nha! Chuyện đã tới nước này giờ cách tót nhất là nhận cô nàng này, sau phải làm sao với điệp đây? Mà không nói gì khác, diện mạo cô nàng này đúng là khuynh quốc khuynh thành, dáng người vạn dặm khó tìm, làn da mềm búng ra sữa, làm lão bà cũng không tệ. Nhưng mà, cái này cần người ta đồng ý mới được chứ! Lỡ người ta không chịu thì sao? Cha nàng ta mình không chọc vào nổi, làm không tốt thì e rằng sẽ lại trùng sinh nữa mất!"

Phong Liệt vừa sốt ruột nghĩ cách vừa lặng lẽ ngắm thân thể hoàn mỹ nửa thân trần của Lý U Nguyệt. Làn da trắng như tuyết, bộ ngực cao vυ"t no tròn, hai chân thn dài thẳng tắp, trong trắng như ngọc.

Tối hôm qua người tên Mị Nhi đúng là không bằng mỹ nhân trước mắt một ngón út nữa là. Phong Liệt càng nhìn bất giác thân dưới lại muốn "Chào cờ'.

Đúng lúc này, đột nhiên không xa trên một gốc cây có tiếng rào rào khe khẽ, phút chốc làm nhiều con chim giật mình rít bay ra xa.

Sau đó một thân hình vạm vỡ đội mặt nạ bằng đồng xanh mơ mơ hồ hồ nhẹ nhàng đáp xuống đất, nhanh chóng bước tới xe ngựa.

Phong Liệt nghe có tiếng động thì tim rớt cái bịch, liếc mắt qua khe hở màn che nhìn ra bên ngoài.

Nhưng tiếp theo hắn kinh sợ biến sắc mặt, Phong Liệt suýt chút bay mất ba hồn bảy vía! Người đến không phải ai khác, chính là Lý hộ pháp mà hắn vừa nghĩ tới.

"Tổ cha nó! Vừa đè con gái người ta xong thì cha tìm đến rồi, có để cho người ta sống không trời!"

- Mau! Mau mặc quần áo đàng hoàng! Lão già cha nàng tới rồi!

Phong Liệt vừa luống cuống mặc đồ vừa hối Lý U Nguyệt khóc nỉ non.

- A? Cha ta?

Lý U Nguyệt nghe nói vậy mặt biến sắc, nhanh chóng trùm quần áo lên người. Hai người vội vã mặc đồ ngay ngắn, giọng Lý hộ pháp vang bên ngoài thùng xe.

- A? Lại có thể lấy long mã thay đi bộ, tiểu tử này có chút thủ đoạn.

Lý hộ pháp nhìn hai con long mã to lớn, mắt sáng lên, bất giác có chút vừa lòng Phong Liệt.

Lý hộ pháp vừa nói vừa tới gần, phất tay vén rèm che thùng xe.

Tiếp theo Lý hộ pháp trợn to mắt suýt rớt ra.

Lúc này dù Phong Liệt, Lý U Nguyệt đã mặc đồ vào nhưng không ngay ngắn, rối cả lên, cộng thêm biểu tình hoảng loạn bị bắt gian tại trận, tình hình như vậy không khó tưởng tượng trước đó xảy ra chuyện gì.

- Ngươi...Các ngươi? Khốn kiếp! Chuyện này là sao?

Lý hộ pháp ngẩn ra, sau đó lửa giận hừng hực bóp cổ Phong Liệt quăng ra ngoài thùng xe. Bùm một tiếng hắn ngã ra đất, Phong Liệt bị thương chưa lành té ngã đầu óc choáng váng.

- A...tiền bối chờ đã! Hãy nghe ta giải thích!

- Giải thích? Súc sinh, ngươi dám khi dễ con gái của bổn tọa hả? Ngươi chết đi cho ta!

Lý hộ pháp động sát khí, bỗng giơ tay, vài công kích màu đen dài vài thước sắp chém vào đầu Phong Liệt.

"Tiêu rồi! Mạng ta tiêu đời!"

Phong Liệt bay mất ba hồn bảy vía, sợ muốn chết. Lý hộ pháp này là cao thủ thần thông cảnh lục tầng, muốn gϊếŧ hắn không khó hơn nghiền con kiến.

- Dừng tay! Không được gϊếŧ hắn!

Nhưng đúng lúc này, có tiếng yêu kiều khẽ quát, một bóng dáng lảo đảo vội nhảy xuống xe chắn trước mặt Phong Liệt, chính là Lý U Nguyệt khóc đến mắt sưng đỏ.

Lòng nàng rối bời, cảm giác đối với Phong Liệt rất phức tạp. Có cảm kích, oán hận, căm ghét, nhưng còn lẫn vào chút cảm tình khó nói rõ.

Nhưng mặc kệ là vì sao, nàng không muốn thấy Phong Liệt chết trước mặt mình.

- Ngươi!

Lý hộ pháp trừng con gái minh, lửa giận trong mắt dần lạnh, phút chốc thấy chua xót, không ngờ thất lạc con gái nhiều năm bây giờ gặp lại sẽ là tình cảnh như vậy, làm lão thấy vô cùng đau lòng.

- U Nguyệt, ta và mẹ ngươi nhiều năm không tìm ra tung tích của ngươi, khiến ngươi lưu lạc nơi trăng hoa, đây là lỗi của chúng ta! Nhưng mặc kệ thế nào thì ngươi là con gái của Lý Thiên Ký, ta và mẹ ngươi vĩnh viễn sẽ không ghét bỏ ngươi! Nhưng nếu đã ra khỏi nơi trăng hoa rồi tại sao còn không biết tự ái như vậy? Thật khiến cha quá thất vọng.

Nghe lời của Lý hộ pháp, vốn khuôn mặt Lý U Nguyệt đã tiều tụy giờ biến trắng bệch không chút máu, thân thể lảo đảo chợt ngã ra sau.

Phụ thân của mình là xem mình thành kỹ nữ ai cũng có thể làm chồng, không biết liêm sỉ. Đả kích này đối với Lý U Nguyệt là quá lớn, nàng cảm thấy trời đất quay cuồng, đầu óc trống rỗng, muốn chết cho rồi.

- Câm miệng lại! Lão già nhà ngươi phải trước hiểu rõ tình huống rồi hãy sủa bậy!

Phong Liệt không nghe nổi nữa, tức giận bừng bừng vọi vươn tay đữ lấy Lý U Nguyệt ngã ra sau, ôm nàng vào lòng. Ánh mắt hắn nhìn Lý hộ pháp đầy giận dữ, một chút sợ hãi trong lòng đã không còn sót lại.

Làm đàn ông, Phong Liệt nghĩ rằng lúc này hắn phải có gan nhận trách nhiệm mới đúng.

Huống gì trải qua một đêm hoang đường, lòng hắn bất giác xem Lý U Nguyệt là người của mình, không thể nhìn thấy giai nhân chịu uất ức được.

- Súc sinh! Ngươi nói cái gì? Không lẽ cho rằng ta thật sự không dám gϊếŧ ngươi?

Lý hộ pháp giận dữ, kiềm không được định ra tay.

Nhưng lần này Phong Liệt không né tránh hay thụt lùi, ngược lại ngẩng đầu kiên cường chửi to:

- Lão già, lão muốn gϊếŧ cứ gϊếŧ! Nhưng lão tử dù có chết cũng phải nói rõ cho lão biết, chuyện này không hề liên quan gì đến U Nguyệt!

- Mặc dù lúc trước U Nguyệt rơi vào thanh lâu nhưng luôn chỉ bán nghệ không bán thân, thủ thân như ngọc! Trước đêm qua nàng vẫn là thân thể băng thanh ngọc khiết! Lý do tạo thành tình huống này tất cả là do bên trong thùng xe có Thực Ngân Thảo!

Phong Liệt nói một đống đại khái kể lại tình hình, rồi yêu thương nhìn Lý U Nguyệt vẻ mặt thẫn thờ, rất là đau lòng.

Chợt lòng hắn máy động, vội từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một viên diệu xuân đan tách môi anh đào ra nhét viên thuốc vào.

Đêm qua đại chiến ngất trời tạo thành chút vết thương cho Lý U Nguyệt mới nhận mưa móc, nuốt một viên diệu xuân đan để chữa trị là cần thiết, mặc dù hơi giống dao mổ trâu gϊếŧ gà.

Lý hộ pháp không để ý động tác của Phong Liệt, mắt chớp lóe tia sáng lộ vẻ nghi ngờ.

Ngay sau đó, chỉ thấy lão tiến lên một bước hít một hơi mùi vị trong xe, tiếp theo lão bắn người ra sau như gặp đả kích nặng nề.

Lúc này trong thùng xe trải qua Thủy Thiên Lãng và Mị Nhi, Phong Liệt và Lý U Nguyệt luân phiên đại chiến mùi dâʍ ɖu͙© rất đậm, rồi hỗn hợp mùi hương kỳ lạ của Thực Ngân Thảo, vị rát có vấn đề, khiến Lý hộ pháp suýt hộc máu. May là Lý hộ pháp đội mặt nạ thanh đồng khiến người không thấy rõ sắc mặt nhưng chắc là không dễ nhìn.

- U Nguyệt, thật xin lỗi, cha hiểu lầm ngươi!

Lý hộ pháp trầm ngâm một lúc cuối cùng tin lời Phong Liệt đã nói, khi nhìn Lý U Nguyệt mắt càng chứa đầy xin lỗi. Lão tiến lên mấy bước định đón lấy Lý U Nguyệt khỏi tay Phong Liệt, nhưng nàng vùi sâu vào ngực hắn không chịu đi ra.

Lý hộ pháp bất đắc dĩ thở dài, tiếp theo nghiêm mặt lạnh lùng nói với Phong Liệt:

- Tiểu tử, ngươi đối xử với con gái ta như vậy, định giải quyết thế nào?

Phong Liệt nghe thế khựng lại:

- A?

- A?

Phong Liệt nghĩ ngợi một lúc, nhanh chóng nói vì sợ chậm trễ sẽ không có cơ hội nữa:

- Tiền bối, nếu chuyện đã đến nước này rồi thì Phong Liệt sẽ không làm kẻ bội tình bạc nghĩa nhân, hơn nữa U Nguyệt có thể nói là tiên nữ trần gian, không có gì không xứng với Phong Liệt ta! Nếu như U Nguyệt không chê thì Phong Liệt ta nguyện chăm sóc nàng cả đời!

Lý hộ pháp hừ lạnh nói:

- Hừ! Con gái của Lý Thiên Ký ta không phải ngươi muốn cưới là được! Chuyện này trước tiên dừng tại đây, chuyện của các ngươi chờ về sau tính tiếp!

Lão gặn hỏi Phong Liệt như vậy chẳng qua là thăm dò chuyện lúc trước thôi, trong lòng lão chưa có ý định gả con gái cho hắn, vì đã có người đính ước trước rồi.

- A?

Phong Liệt ngây ra, nghe giọng điệu của Lý hộ pháp thì dường như không định gả cho gái cho hắn, lòng bất giác thấy mất mát.

Hắn cúi đầu nhìn Lý U Nguyệt, thấy đôi mắt giai nhân nhìn mình, bên trong trừ dò xét ra còn mơ hồ xẹt qua nhu tình đến sắt thép còn phải tan, làm Phong Liệt suýt chút chìm trong đó không ra được.

Bây giờ hắn mới khẳng định, mỹ nhân như tiên nữ thế này, còn là người đàn bà thứ nhất của mình, nếu nàng không gả cho hắn thì Phong Liệt tuyệt đối không thể chịu đựng được.

Đúng lúc này, đột nhiên xảy ra chuyện kheines ba người không thể tưởng tượng được.

Chỉ thấy nguyên khí thiên địa xung quanh khẽ chấn động, lấy ánh mắt của Lý hộ pháp có thể nhìn ra trong không khí từng lũ long hình khí tức dần dâng lên, khiến người rất kinh ngạc.

Nhưng càng làm người kinh ngạc là lũ long khí thế này đều ùa hướng Lý U Nguyệt ở trong ngực Phong Liệt, dần dần long khí ngày càng nhiều, nhập vào da thịt nàng.

Phong Liệt hoảng hốt bật thốt:

- Cái...cái này là sao?

Lý hộ pháp cười to nói:

- A? Ha ha ha! Tốt! U Nguyệt sắp thức tỉnh chân long huyết mạch! Không trải qua Long Hồn tế đàn tẩy lễ đã tự thức tỉnh huyết mạch của mình, sau này chắc chắn là tiền đồ không thể đo lường! Ha ha ha! Tiểu tử, thả con gái của ta ra!

- A? Thức tỉnh chân long huyết mạch? Như vậy mà cũng được?

Phong Liệt há hốc mồm, tiếp đó hắn buông Lý U Nguyệt ra để nàng toàn diện nhập lấy long khí lượn lờ trong không khí.

Lý U Nguyệt vẻ mặt mờ mịt nhìn bốn phía không hiểu gì cả.

Trên long huyết lục trừ leo lên Long Hồn tế đàn có thể thức tỉnh chân long huyết mạch trong người ra, một số sinh linh có chân long huyết mạch cực kỳ đậm đặc tự động thức tỉnh huyết mạch, tựa như tất cả long thú đều tự nhiên thức tỉnh huyết mạch vậy.

Nhưng trong nhân loại có thể tự mình thức tỉnh huyết mạch trong vạn người không có một, hơn nữa dưới tình huống bình thường, có thể tự thức tỉnh huyết mạch thì sau này tiềm lực trưởng thành của long võ giả đó rất lớn lao.

Nhưng Phong Liệt có chút nghi ngờ chuyện Lý U Nguyệt thức tỉnh huyết mạch, hắn bất giác nghĩ tới vấn đề trên người mình nhưng rồi lắc đầu, ánh mắt chớp lóe nhìn giai nhân trước mặt.

Lát sau thân thể Lý U Nguyệt chợt run lên, một tiếng rồng ngâm chấn trời vang, một chân long ảo ảnh đen lưng có đôi cánh hiện ra trên đỉnh đầu U Nguyệt, uy nhϊếp mênh mông khiến Phong Liệt đứng không vững, kiềm không được liên tục lùi lại.

- Ma Long huyết mạch? Tốt! Ha ha ha ha! Quá tốt!

Lý hộ pháp mừng như điên, ngẫm nghĩ một lúc chợt vọt tới trước, vươn đôi tay liên tục vỗ mấy trăm cái vào lưng Lý U Nguyệt rồi mới lùi lại.

Phong Liệt ở một bên nhìn mà đố kỵ và cũng thầm mừng cho Lý U Nguyệt.

Hắn biết mới nãy Lý hộ pháp nhân lúc long khí và người dựa thế đả thông kinh mạch tàn thân Lý U Nguyệt, sau này nàng tu luyện sẽ tiến triển rất nhanh, tiến bộ siêu mau, dưới cương khí cảnh e rằng không gặp bình cảnh nữa.

Lại một lát sau, trong thiên địa rốt cuộc bình tĩnh trở lại, Lý U Nguyệt xảy ra thay đổi cực kỳ lớn.

Mặc dù nàng vẫn là yểu điệu xinh đẹp như vậy nhưng không còn cảm giác mảnh mai, tay ngọc vung lên không trung dấy tiếng xé gió, nhẹ giẫm chân mặt đất ầm một tiếng, đất cứng thoáng chốc hằn dấu chân nhr xinh cỡ vài tấc.

Lý U Nguyệt kinh ngạc cảm nhận mình biến đổi, cảm giác trong thân thể tràn đầy lực lượng, khuôn mặt tiều tụy biến mất, thay vào đó là anh khí sáng sủa như là thay da đổi thịt vậy.

Phong Liệt mỉm cười nói:

- U Nguyệt, bây giờ nàng cũng là Ma Long võ giả, sau này sẽ không ai dám khi dễ nàng nữa, nàng có thể tự mình dạy họ bài học! Nói không chừng trên đại lục sẽ có thêm một tuyệt thế nữ cao thủ! Hắc hắc hắc!

Lý hộ pháp trừng mắt Phong Liệt, nói:

- Hừ, con gái của Lý Thiên Ký ta có ai dám khi dễ?

- Hừ. Bạn đang đọc truyện tại - https://truyenhdt.com

Phong Liệt khinh thường bĩu môi, thầm nghĩ.

"Có gì ghê gớm đâu, chẳng phải khiến con gái ở thanh lâu nhiều năm chịu tội? Nếu không phải lão tử trùng sinh thì e rằng U Nguyệt đã sớm...hừ! Lão già, lão tử không thèm quan tâm kẻ thiển cận như lão!"

Có lẽ nghe được Phong Liệt rủa thầm. Lý hộ pháp quay đầu lạnh lùng nói với hắn:

- Tiểu tử, lăn ra xa chút, ta có chuyện muốn nói với U Nguyệt!

Phong Liệt ngẩn ra, sau đó gật đầu với U Nguyệt, xoay người đi về phía xa. Hắn biết hai cha con có chuyện riêng cần phải nói, hắn đứng đó không tiện lắm.

Thấy Phong Liệt dần đi xa, Lý U Nguyệt hé môi rất muốn gọi hắn trở về, nàng cực kỳ không muốn ở gần phụ thân của mình, lòng cực kỳ hoang mang.

Lý hộ pháp dường như bất mãn Phong Liệt đi quá chậm, chợt cách không vung chưởng, chỉ nghe vèo một tiếng, một cơn lốc xoáy đen cuốn hướng hắn. Phong Liệt còn chưa kịp phản ứng đã bị ném ra xa không thấy bóng dáng.

- A...ông đã làm gì hắn!?

Lý U Nguyệt giật mình, tức giận nhìn Lý hộ pháp.

Lý hộ pháp bất đắc dĩ nói:

- Yên tâm, hắn sẽ không có chuyện gì!

Lão thấy con gái lạnh lùng với mình, còn không bằng thái độ với người ngoài là Phong Liệt thì lòng rất khó chịu.

Lý U Nguyệt nghe nói Phong Liệt không có chuyện gì mới thầm thở ra, vẻ mặt thản nhiên nhìn Lý hộ pháp. Dưới ánh mắt chăm chú của nàng, Lý hộ pháp từ từ lấy xuống mặt nạ thanh đồng nhiều năm chưa gỡ ra.

Phút chuốc một khuôn mặt người đàn ông trung niên cương nghị tuấn tú hiện ra trong mắt Lý U Nguyệt, khuôn mặt khiến nàng vừa thấy quen vừa thấy lạ.

Lúc này, trên một gốc cây to đâm trời cách vài dặm Phong Liệt đang chật vật bị treo trên cành cây run rẫy sắp gãy, tùy thời cây gãy người rớt, nếu mà rớt xuống độ cao gần trăm trượng thì Phong Liệt chắc chắn ngã thành cục thịt.

- Lão già chết tiệt! Kiếp trước đối xử với lão tử ©υиɠ đưa như cha ruột, đời này dám tùy tay ném lão tử như vứt rác! Thật sự là thúc thúc thẩm thẩm nhịn được chứ lão tử thì không! Đợi lão tử hồi phục lại tu vi kiếp trước thề sẽ báo lại thù này!

Thêm Bình Luận