Lương Trình đi trước, Trịnh Phàm theo sau, phòng trên tầng hai không ít, đại thể đều là phòng “Làm việc” của các “Bà thím” dưới tay Phong Tứ Nương.
Trên cửa mỗi phòng đều treo một cái túi nhỏ theo tục lệ địa phương.
Phòng Tứ Nương ở trong cùng, kỳ thực, phòng Tứ Nương là ở hậu viện, nàng chưa bao giờ tiếp khác, lần này muốn hành động, nên nàng chọn gian phòng phía góc này.
Phòng bị ngăn thành hai phần, một nội một ngoại.
Lúc Lương Trình đẩy cửa vào, Trịnh Phàm đã nhìn thấy tay hộ vệ ôm kiếm ngồi trước cửa.
Tên hộ vệ này không có gì đặc biệt, chỉ có điều sống lưng thẳng tắp, hai mắt nhắm hờ.
Phải biết, chủ nhân của hắn đang ở trong “Điên loan đảo phượng”, hắn còn có thể tiếp tục nghiêm khắc với bản thân, đủ để thấy đánh giá của A Minh với hắn tuyệt không sai.
Lương Trình cùng Trịnh Phàm đi vào, hộ vệ lập tức mở mắt, ánh mắt nhìn sang.
- Có chuyện gì?
Hộ vệ lên tiếng.
- Theo dặn dò của chưởng quỹ, chúng ta mang rượu tới, rượu của khách sạn chúng ta chính là rượu ngon nổi tiếng Hổ Đầu thành, cho nên…
- Ta không uống.
Hộ vệ trực tiếp từ chối.
Lương Trình từng thấy vô số cảnh tượng hoành tráng, loại Ma vương như hắn, dù có biến thành người bình thường thì sự can đảm của hắn cũng không phải người thường có thể sánh bằng.
Cho nên, tên hộ vệ này trực tiếp từ chối, Lương Trình bình tĩnh đưa tay chỉ vào cửa buồng:
- Khách nhân, ngài hiểu nhầm rồi, đây là rượu tình chưởng quỹ dặn ta mang vào cho nàng cùng khách quý, không phải cho ngài uống.
Hộ vệ nghe vậy, hơi chút sửng sốt.
Hiển nhiên, hắn không uống rượu, nhưng nếu chủ nhân bên trong cần…
Thành thực mà nói, đối với người từ nhỏ đã bị bồi dưỡng thành tử sĩ như hắn, vẫn thực không hiểu chuyện này lắm.
Đúng là chủ nhân của hắn có vẻ am hiểu vấn đề này, lúc ở nhà còn đỡ, ra khỏi cửa một cái, triệt để bỏ trói buộc, mới đi mấy nơi, mà đã có không ít cô nương bị hắn chơi chết.
Trịnh Phàm vẫn đứng sau lưng Lương Trình, hắn đang tìm cơ hội, từ lúc mở cửa, hắn đã cảm nhận được một cỗ khí cơ tập trung thẳng vào hắn.
Nhưng lúc này, luồng khí cơ kia lại đột nhiên biến mất.
Hiển nhiên, tên hộ vệ này đang phân tâm!
Trịnh Phàm không chút do dự, tuy hắn không có kinh nghiệm thực tế, Lương Trình cũng không có ám hiệu phát động gì, nhưng hắn thấy, đây là một cơ hội!
- A!
Trịnh Phàm gầm nhẹ, vò rượu trong tay trực tiếp đập tới!
…
- Ta đẹp không?
- Đẹp, đẹp, quá đẹp, trước giờ bổn công tử chưa từng gặp người đẹp như nàng, đây là gì?
- Cái này là tất chân, thích không?
- Thích, thích chết mất.
- Nô gia còn có rất nhiều đây, màu sắc đa dạng, đêm dài đằng đẵng, nô gia thay từng cái cho công tử ngắm, công tử chọn một cái thích nhất, nô gia sẽ mặc nó hầu hạ công tử.
Hổ Đầu thành chỉ là một thành trấn nơi biên thùy, tiếp giáp honag mạc, điều kiện đương nhiên không thể tốt được, loại tình trạng này, xuất hiện ở mọi mặt đời sống ở đây.
Ví như đám “Thím” dưới tay Phong Tứ Nương, đủ để ứng phó khách nhân ở Hổ Đầu thành hoặc là đám đã lâu không đυ.ng tới phụ nữ, chứ nếu đặt ở ngoài, có cho cũng không có người động.
Cũng bất đắc dĩ, dù sao nơi này nhỏ, nào có thể có cái gì tốt.
Tuy rằng không biết ôn nhu nội địa Yến quốc thế nào, nhưng trong truyện, Phong Tứ Nương mở thanh lâu ở bất cứ đâu, các cô nương trước khi hành sự đều nghịch chút phong tình, lộ ra đôi tất chân hiện đại, cũng đủ để hớp hồn tên công tử ca địa vị không thấp này.
- Cái này thế nào?
- Đẹp.
- Còn cái này?
- Cũng đẹp.
- Vậy cái này?
- Đẹp, cực kỳ đẹp.
Tứ Nương đổi từng cái một, thay xong liền treo trên cổ tên công tử ca, công tử ca này ngửi mùi cũng cảm thấy mê say.
Đúng lúc này…
Tứ Nương đột nhiên xiết tay, tất chân treo trên cổ công tử ca lập tức hóa thành bó sợi ghì chặt cổ hắn.
- Ách ách…
Tứ Nương ghì hết sức, tên công tử ca giãy dụa kịch liệt.
Một bóng người từ cửa sổ lao vào, thấy cảnh phát sinh trong phòng, không những không chút bất ngờ, mà còn thấy có chút thú vị.
Nhưng nhìn thấy Phong Tứ Nương có chút cố sức, A Minh khẽ cau mày, có chút nghi hoặc.
Có điều giờ không phải lúc suy nghĩ, A Minh lập tức tiến lên, thuận tay cầm một cây trâm trên bàn trang điểm.
Chờ tới lúc đi tới sau tên công tử ca, một châm đâm xuống.
“Phốc!”
Thân thể tên công tử ca khẽ co giật, lập tức ngất đi.
Phong Tứ Nương buông tay, ngồi bên giường há miệng thở dốc, mồ hôi đã thấm đẫm bộ đồ mỏng trên người.
- Hắn, sẽ không chết luôn chứ?
A Minh lắc đầu:
- Ta có chừng mực.
- Ầm!
Bên ngoài truyền tới tiếng vò rượu vỡ nát.
…
Vò rượu bị Trịnh Phàm đập xuống, tình huống tốt nhất là trực tiếp đánh ngã tên hộ vệ.
Nhưng hiển nhiên, tình huống cũng không phát triển theo hướng tốt nhất.
Vừa rồi là tên hộ vệ mất cảnh giác, nhưng tốc độ phản ứng của hắn lại rất kinh người.
“Vù!”
Kiếm trong ngực lập tức đánh ra, đánh nát vò rượu.
“Ầm!”
Vò rượu vỡ vụn, nhưng tàn hương bên trong đã phát huy công dụng, mù mịt bắn về phía hắn.
Tên hộ vệ này cũng không nghĩ tới, lại bị người ta tính kế như vậy, hơn nữa lại còn dùng thủ đoạn bỉ ổi như thế, bất ngờ không kịp đề phòng, hai mắt bị tàn hương che phủ, vừa nhắm mắt lại, liền lộ vẻ thống khổ.
Lương Trình không chút do dự, hai tay duỗi xuống một cái, hai cái chùy sắt đã nắm chắc trong tay, thân hình bổ nhào về phía trước, cầm chùy sắt đập tới tên hộ vệ.
“Ầm!”
Nhưng thực lực tên hộ vệ này thực sự không tệ, sau khi bị tập kích, dù là ánh mắt không thể nhìn rõ được, nhưng linh giác vẫn vô cùng nhạy cảm.
Trường kiếm vung lên, hai cái chùy sắt trong tay Lương Trình không thể đập trúng thân thể đối phương, lại còn bị trường kiếm của đối phương đón đỡ.
Ánh mắt Lương Trình ngưng lại, hai tay kéo một cái, lại lần nữa đập tới.
Trường kiếm trong tay tên hộ vệ cũng thuận thế biến hóa, quét ngang một đường, trừ phi Lương Trình là tử sĩ, nếu không tuyệt đối sẽ lui bước.
Lương Trình không phải tử sĩ, nhưng hắn không chút lùi lại.
“Phốc!”
Kiếm quét qua bụng Lương Trình, nhưng hai chùy trong tay Lương Trình cũng thành công đập vào bả vai đối phương.
Tên hộ vệ kinh ngạc, sự liều mạng của đối phương cùng với sự đau đớn của bản thân khiến hắn có chút bối rối, hơn nữa hắn cảm thấy đối phương mặc một bộ nội giáp thực sự chất lượng, bởi mũi kiếm của hắn có thể cảm nhận được một lực cản rõ ràng.
Hắn đương nhiên không nghĩ tới, kẻ đang đánh với hắn, lại là người ngày ngày dùng ngực đập đá lớn, hơn nữa tuy không có năng lực đặc biệt, nhưng dù sao cũng là một Cương thi!
Chỉ có điều, trong lúc Lương Trình cảm thấy sắp đắc thủ, trên người tên hộ vệ đột nhiên xuất hiện một đạo lam quang yếu ớt.
Trịnh Phàm đập vò rượu đựng tàn hương, lập tức đứng ở bên, không phải hắn không muốn chạy như kế hoạch, mà là từ lúc đập vò tàn hương tới giờ, mới được hai ba hơi thở, hắn còn chưa kịp chạy.
Cho nên, Trịnh Phàm nhìn thấy lam quang yết ớt trên người tên hộ vệ.
Thứ này là… nội lực? Đấu khí hay là thứ gì khác?
Tuy rằng không rõ đây chính xác là thứ gì, nhưng kết hợp với đầu tọa kỵ kỳ lạ lúc trước, hắn có thể xác định một việc, thế giới này tuyệt không phải thế giới cổ đại bình thường.
Lương Trình đang giao thủ với tên hộ vệ lập tức cảm nhận được, bởi lam quang vừa lóe lên, Lương Trình liền cảm thấy lực lượng của đối phương gia tăng gấp đôi, không chỉ trực tiếp dùng thân kiếm đỡ chùy sắt của hắn, mà còn giơ chân đạp trúng hắn.
“Ầm!”
Trịnh Phàm trơ mắt nhìn Lương Trình bị tên hộ vệ đạp bay, đập nát ván cửa.
Trong lúc này, tâm Trịnh Phàm hắn như rơi xuống đáy vực, lần này, đúng là bắt được con cá lớn rồi, nhưng con cá này là cá mập, có thể ăn người.
Có điều, tên hộ vệ này cũng không quay người sang gϊếŧ Trịnh Phàm, mà đi vào buồng trong.
Trong mắt hắn, chủ nhân mới là quan trọng nhất.
“Kẹt kẹt!”
Tên hộ vệ vừa bước tới trước cửa buồng trong, cánh cửa đã tự mở ra.
A Minh trực tiếp chặn giữa cửa, trong tay còn cầm cây trâm ngọc.
Tên hộ vệ khẽ quát một tiếng, lam quang lần nữa hiện lên, chỉ có điều, lần này yếu hơn lần trước không ít.
Dù mắt hắn bị tàn hương vấy đυ.c, không thể trợn mắt nhìn rõ, nhưng kiếm của hắn vẫn vô cùng sắc bén.
- Cẩn thận!
Trịnh Phàm chỉ có thể hô một tiếng.
Hắn không phải Đoàn Dự, sau khi đập nát vò rượu, chuyện ở đây biến hóa quá nhanh, hắn cũng không thể can thiệp.
Dường như A Minh có chút ngây người, không dự liệu được vừa mở cửa đã thấy người ta lao tới.
Cho nên, A Minh chưa kịp né tránh, chí ít, Trịnh Phàm thấy như vậy.
- Phốc!
Kiếm trong tay tên hộ vệ đâm vào bụng A Minh, lực lượng trong kiếm đâm thủng thân thể A Minh, ghim hắn lên ván cửa.
Thân thể A Minh nhẹ nhàng run rẩy, đầu ngửa ra, tóc xõa xuống.
- Các ngươi, đến cùng là do nhà nào phái tới, nói!
Rõ ràng chỉ cùng chủ nhân ra ngoài chơi gái, thế mà lại bị đánh lén!
A Minh chậm rãi gật đầu xuóng, thân thể vẫn đang run rẩy, thế nhưng, trên mặt lại nở nụ cười điên cuồng.
Cảm giác này, trở về, trở về rồi sao!!!
- Ha ha ha…
Cổ họng A Minh phát ra tiếng cười lớn.
- Tử sĩ?
Tên hộ vệ hơi nghi hoặc, đám người đánh lén hắn lại là là tử sĩ?
Đáng chết, sao cái kỹ viện này lại có nhiều tử sĩ tới vậy?
Tên lúc trước bị hắn đâm trúng, vẫn liều mạng công kích hắn, mà hiện tại, tên này bị hắn ghim lên cửa cũng vậy!
Đến cùng là ai, là nhà nào, lại có thể bố trí nhiều tử sĩ ở đây ám sát chủ nhân hắn như vậy?
A Minh cười một tiếng, khiến tên hộ vệ nổi nóng, tay nắm chặt đầu kiếm, quấy một vòng trong cơ thể A Minh.
Thân thể A Minh càng thêm run rẩy.
Ánh mắt tên hộ vệ không thể nhìn rõ, cho rằng đối thủ đang chịu thống khổ kịch kiệt, nhưng Trịnh Phàm đứng bên lại thấy rõ, tâm tình vui sướиɠ trên mặt A Minh ngày càng nồng đậm!
Sau một khắc, A Minh há miêg, hai cái răng nanh xuất hiện.
Sau đó… cắn phập vào cổ tên hộ vệ!
- A a a a a a!!!!