Từ sau khi ăn xong, mãi tới tận khuya, Trịnh Phàm vẫn một mình ở trong phòng, trên bàn trang điểm trước mặt, đặt một cái hộp.
Ma Hoàn, đang ở trong.
Chỉ là rất không nể mặt, dù hắn đã tỉnh rồi, hắn đã ngồi trước mặt đối phương rồi, Ma Hoàn cũng không ra gặp mặt một cái.
Kỳ thực, thái độ này, Trịnh Phàm đã sớm nên nghĩ tới.
Hắn cũng không vì Phong Tứ Nương gọi “Chủ thượng” mà cảm thấy đê mê.
Phong Tứ Nương dưới ngòi bút của Tần Tư Dao thuộc loại hình mạnh vì gạo, bạo vì tiền, năng lực biểu cảm kín không chỗ hở, một giây trước có thể ôn nhu tha thiết, một giây sau đã có thể bem bem băm ngươi làm nhân bánh.
Tiết Tam của Tần Tư Vũ cũng vậy, ban ngày ngươi sỉ nhục hắn, hắn có thể bị ngươi đạp vào trong bùn, còn có thể sủa tiếng chó cho ngươi hài lòng, nhưng tới buổi tới, hắn có thể mò vào nhà ngươi, hành hạ chết cả nhà ngươi.
Mà hai người này, cũng là hai người thái độ với hắn nhiệt tình nhất…
Không thể tin được.
Đoán chừng, thái độ thực sự của bọn hắn, cũng không khác đám A Minh là mấy, có điều A Minh quá kiêu ngạo, kiêu ngạo tới mức không thèm ngụy trang.
Mà bản thân, hắn, đối với bọn A Minh mà nói, lại có đáng là gì?
Trước mắt, ngay cả Ma Hoàn của hắn, cũng xem thường hắn.
Có điều, cũng cần cảm tạ bọn hắn, nếu để hắn một thân một mình tới thế giới này, dù hắn có không hôn mê, sợ là sớm cũng không thể sống tới giờ.
Tuy nói đám Ma vương này đã không còn sức mạnh, nhưng vẫn có thể xây dựng một chỗ đặt chân tạm thời trong cái thế giới này, giờ hắn thực sự đang nhờ người ta.
Chiều tới, khách sạn bắt đầu đi vào hoạt động, lục tục có khác vào cửa, chờ tới đêm, tiếng huyên náo từ tiền thính truyền tới càng lúc càng lớn.
Sinh ý náo nhiệt, rất tốt.
Chỉ là Trịnh Phàm cũng không có hứng ra xem, hắn mới tỉnh, cần tính kỹ trong cái cục diện này, có thể làm được những gì.
“Kẹt kẹt…”
Cửa phòng bị đẩy ra.
Trịnh Phàm quay đầu nhìn lại, người tới là thiếu nữ mà hắn gặp đầu tiên khi mở mắt, dường như Phong Tứ Nương gọi nàng là Lan nha đầu.
Lan nha đầu bưng cơm nước tới, đặt trước mặt Trịnh Phàm.
- Mụ mụ nói, chủ… chủ nhân ngài cần yên tĩnh, nên cũng không mời người đi ăn cơm.
Trịnh Phàm nghe vậy, hơi hơi gật gù.
Cơm, vẫn cần phải ăn.
Đặc biệt là hôm nay còn thấy Hấp Huyết quỷ và Cương thi ăn cơm, hắn có chút nhận thức sâu sắc với câu “Người là sắt, cơm là thép!”
Khi Trịnh Phàm vừa nhấc đũa dùng cơm, lại nghe thấy âm thanh soạt soạt.
Ngẩng đầu nhìn lên, Trịnh Phàm lập tức sửng sốt.
Lan nha đầu đang cởi món y phục trên người.
- Ngươi muốn làm gì?
Lan nha đầu cắn răng, khuông mặt ửng hồng, nức nở nói:
- Mụ mụ nói, từ hôm nay trở đi, ta thị tẩm cho ngài.
Trịnh Phàm lắc đầu cười, phất tay:
- Không cần, ngươi mặc quần áo vào đi.
Không phải Trịnh Phàm không dính hồng trần, càng không phải muốn làm Liễu Hạ Huệ, tuy đời trước chưa từng yêu đương nghiêm túc, nhưng cũng không phải xử nam không biết gì.
Các Clb đêm nhiều như sao trời, chen một chút là có thể tìm được.
Chỉ có điều, tình trạng cơ thể của hắn lúc đó ngày càng xấu, xác thực đã lâu không làm chuyện kia, cũng không có tinh lực đi làm chuyện kia.
Tuy nói giờ sống lại, tố chất thân thể khôi phục rất nhiều, nhưng hắn cũng không có ý gì với tiểu cô nương này.
Quá nhỏ, quá cầm thú!
Về mặt này, thẩm mĩ của hắn nhất trí với Tần Tư Dao.
Nếu Phong Tứ Nương tới đây, hắn có thể giữ được hay không còn khó nói, thế nhưng đối mặt với tiểu nha đầu này, Trịnh Phàm hắn thực sự không có ý gì.
Tuy nói trong giới truyện tranh, có không ít người có đam mê la lỵ khống.
Nhưng Trịnh Phàm không phải loại này.
Có điều, sau khi Trịnh Phàm từ chối, Lan nha đầu lại gấp muốn khóc:
- Chủ nhân, nếu ngươi không muốn ta, mụ mụ sẽ ném ta vào trong lều đỏ tiếp khách, chủ nhân, chủ nhân, ngươi muốn ta đi, chủ nhân, van cầu ngươi!!!
Trong mắt thiếu nữ, hầu hạ một người, làm thị thϊếp cho người mà mụ mụ coi trọng, cùng với việc tới lều đỏ tiếp khác, làm sinh ý xá© ŧᏂịŧ, đương nhiên Trịnh Phàm trước mắt này dễ tiếp thu hơn một chút.
Trịnh Phàm thở dài, đây quả thực là tác phong của Phong Tứ Nương, có một số liên quan tới tính cách, thực sự không dễ thay đổi.
Ngay sau đó, Trịnh Phàm chỉ có thể tiếp tục nói:
- Ngươi ra ngoài đi, chuyện của ngươi, ta sẽ nói với Tứ Nương, không sao đâu.
- Chủ nhân, van ngươi, chủ nhân…
- Cút!
Lan nha đầu rời đi.
Trịnh Phàm bất đắc dĩ lắc đầu, có lúc, hòa ái lại không phải chuyện tốt.
Sau khi ăn cơm chiều, Trịnh Phàm rời phòng, ra ngoài hóng gió một chút.
Vừa tới trong sân, đã thấy Phiền Lực hai tay nhấc hai vò rượu từ trong hầm rượu ra.
- Tay của ngươi, để ta nói Tứ Nương tới băng bó giúp ngươi,
Phiền Lực thân thiết nói với A Minh.
Lúc trong hầm rượu, Phiền Lực sơ sẩy làm đổ một vò rượu, A Minh đưa tay đỡ, nhưng lòng bàn tay hắn lại bị một góc của vò rượu cứa qua.
- Không sao, ta là Hấp Huyết quỷ.
- Nhưng giờ chúng ta đều không còn sức mạnh nữa, ta cảm thấy, vẫn cần xử lý…
- Dù không có sức mạnh, năng lực khôi phục của ta cũng nhanh hơn các ngươi, ba ngày, ba ngày là có thể khôi phục như cũ rồi.
- Được rồi.
Phiền Lực không tiếp tục kiên trì, bước thêm mấy bước, đã thấy Trịnh Phàm.
- Chủ thượng.
Phiền Lực hàm hậu lên tiếng, đồng thời dùng nỗ lực lớn nhất khẽ cong người, xem như hành lễ.
- Ừm.
Trịnh Phàm đáp một tiếng.
- Chủ thượng, ta đem rượu ra ngoài trước đã.
- Đi đi.
Phiền Lực nhấc hai vò rượu bước ra tiền thính.
Mà lúc này, một nam tử mặc lễ phục cũ nát từ trong hầm rượu bước ra, xoay người, khóa cửa, lại xoay người, nhìn Trịnh Phàm đang đứng dưới gốc Sơn Trà giữa sân.
Có chút thở dài, có chút bất đắc dĩ, lại như có chút qua loa hình thức.
A Minh đặt tay phải lên ngực trái:
Dùng một loại hành động thành ý mà không có bất cứ thái độ thành kính nào, thi lễ:
- Bái kiến chủ thượng.
- Hết bận rồi hả?
Trịnh Phàm bước lên mấy bước, hỏi.
Ăn của bọn hắn, uống của bọn hắn, ở của bọn hắn, ừm, cũng nên hỏi thăm một chút.
- Công việc hôm nay, hẳn đã đủ rồi.
A Minh đưa tay chỉnh lại trang phục, hắn rất thích bộ y phục này, nhưng ở đây mà muốn may một bộ tương tự, sẽ rất phiền phức, hơn nữa giá cũng rất đắt.
Thủ quỹ là Phong Tứ Nương, bản thân nàng cũng đã ăn mặc mộc mạc hơn trước rất nhiều, đương nhiên sẽ không cho người khác mặc đồ quá xa xỉ.
- Có thời gian không, ta muốn nói chuyện một chút?
Trịnh Phàm hỏi.
A Minh nghiêm túc nhìn Trịnh Phàm, gật đầu.
Trịnh Phàm chủ động đi tới dưới gốc Sơn Trà, ngồi xuống, sau đó vẫy vẫy tay với A Minh, gọi hắn tới.
A Minh đi tới, lại không ngồi, nói:
- Bẩn.
Trịnh Phàm: “…”
Hít sâu hai hơi, Trịnh Phàm hỏi:
- Đây, là đâu?
- Một thế giới, mới!
- Ta biết, là một thế giới mới, chúng ta xuyên tới đây, đúng không? Là thời cổ đại, vậy đây là chiều đại nào?
A Minh lắc đầu.
- Không muốn nói?
Trịnh Phàm hỏi.
- Không biết.
- Các ngươi đã ở đây nửa năm rồi, không đi hỏi thăm một chút sao?
- Ta chỉ phụ trách cất rượu.
- Ách… vậy ngươi nói, ai sẽ biết?
- Hẳn là người mù, hắn ngồi ngoài cửa, hẳn là biết một ít.
- Chúng ta tới một nơi xa lạ, đối với thế giới này, các ngươi không hiếu kỳ sao?
Điều này khiến Trịnh Phàm rất khó hiểu, tới một nơi mới, điều đầu tiên phải làm chính là thu thập tin tức, tin tức về thế giới này a.
Chơi game còn biết tin tức quan trọng thế nào, nữa là đối với người xuyên không.
- Không cần thiết.
- Không cần thiết?
- Bởi vì ngươi hôn mê.
Bởi vì ngươi hôn mê, cho nên không cần thiết.
Trịnh Phàm rất khó hiểu lôgic này, sao lại do hắn?
A Minh đột nhiên khẽ đổi sắc, trước đó, hắn vẫn rất lạnh lùng, rất bình tĩnh, tựa như không để ý tới bất cứ chuyện gì, nhưng hiện tại, hắn lại khiến người ta cảm thấy hắn đang xoắn xuýt.
Tựa như định nói gì đó, nhưng với tính cách của hắn, lại nói không nên lời.
- Chủ thượng, ngươi không cần sợ chúng ta.
- Sợ, sợ gì?
Tâm tư Trịnh Phàm bị điểm trúng, nhưng hắn lại không trực tiếp thừa nhận, dù sao cũng không hay lắm.
- Đúng là chúng ta xem thường ngươi, rất xem thường ngươi.
Trịnh Phàm: “…”
- Nhưng chúng ta sẽ không bỏ rơi ngươi, trong lúc ngươi hôn mê, chúng ta không bỏ ngươi, hiện ngươi tỉnh, chúng ta cũng sẽ không bỏ ngươi.
Lời này, có chút sến súa.
Khó trách sắc mặt A Minh xoắn xuýt như thế, lời như này, để Phong Tứ Nương hay Tiết Tam nói còn được, nhưng để A Minh nói, có chút… có phải cầm nhầm kịch bản hay không?
- Sẽ không, bỏ ta sao?
- Đúng, chúng ta sẽ không bỏ ngươi, bởi người sáng tạo ra chúng ta, cuối cùng đều vứt bỏ chúng ta.
Trịnh Phàm thầm run lên, lời này nói rõ một điểm quan trọng, bọn họ, bọn họ biết bản thân là nhân vật trong truyện tranh!
- Chúng ta, đều là người bị vứt bỏ.
A Minh khẽ ngẩng đầu, tựa như đang nhìn ánh trăng, tiếp tục nói:
- Bọn họ vứt bỏ chúng ta, nhưng ngươi thì không.
Trong ba năm sau khi phòng làm việc giải tán, những người khác đều đổi nghề, chỉ có Trịnh Phàm là tiếp tục vẽ truyện, không chỉ cho hắn, mà còn cho những người khác, mỗi một bộ truyện, hắn đều tận lực vẽ thêm, để câu truyện của bọn họ, có thể kéo dài.
- Cho nên, chúng ta sẽ không bỏ ngươi.
Sắc mặt A Minh trở nên cực nghiêm túc.
- Xem thường thì xem thường, nhưng chúng ta sẽ tiếp tục gọi ngươi là chủ thượng, cũng chắc chắn sẽ không vứt bỏ ngươi.
- Cảm ơn.
Trịnh Phàm cảm thấy bản thân chỉ có thể nói hai chữ này.
- Bởi ngươi vẫn hôn mê, cho nên ngoại trừ việc kiếm tiền sống qua ngày, chờ ngươi thức tỉnh, những chuyện còn lại, đối với chúng ta đều không có ý nghĩa.
- Ta hiểu.
Trịnh Phàm nghiêm túc gật đầu.
- Người mù Bắc có thể biết nhiều hơn một chút, ngươi có thể đi hỏi hắn.
- Được rồi, ta đi đây.
Trịnh Phàm cười cười với A Minh, xoay người bước ra tiền thính.
Mà A Minh tiếp tục đứng dưới gốc Sơn Trà, liếʍ liếʍ môi, ngữ khí vừa rồi không phải ngữ khí nói chuyện mà hắn thích, nhưng sau khi nói ra, tựa như cảm thấy thoải mái hơn không ít.
Cúi đầu, nhìn lòng bàn tay, ánh mắt A Minh khẽ hiện vẻ kinh dị, bởi, vết thương trên tay hắn, đã khép lại rồi, khép lại!
…