- Sao vậy?
- Vị trí cắm trại này, chủ thượng có để ý không?
Trịnh Phàm cẩn thận suy nghĩ, hắn cũng không hiểu việc đánh trận, đời trước cũng không có hứng thú mấy với quân đội, cho nên chỉ có thể dùng thị giác cùng tư duy để phân tích:
- Nơi này, một là có thể đảm bảo nguồn nước, hai là cắm trại trong cốc, có thể giảm diện tích phòng ngự, nếu có kẻ địch đánh lén, cũng có thể dễ dàng phòng thủ, cũng không sợ kẻ địch cắt đứt nguồn nước.
- Chủ thượng anh minh.
Trịnh Phàm cảm thấy, Lương Trình thật thà đã bắt đầu học cái xấu, nịnh không chút thành ý, hơn nữa, Trịnh Phàm biết câu nịnh này chỉ làm nền, phía sau còn có vấn đề.
- Thế nhưng, chủ thượng lại quên một việc, nếu là đóng trại ở đây là ba ngàn quân sĩ, như vậy có thể phòng thủ tốt. Nhưng, ở đây chỉ có hơn hai trăm binh, hai trăm người trang bị bình thường như chúng ta, còn lại, cơ bản đều là dân phu bình thường. Chỉ cần mấy trăm kỵ, từ một bên chủ công, lại một từ một bên khác tập kích, như vậy có thể quấy đảo cả quân.
Chất lượng đám dân phu này thế nào, Trịnh Phàm cũng nhìn thấy. Theo suy nghĩ của hắn, một khi có đánh lén, muốn đám dân phu tay không tấc sắt này bỗng hóa thiết huyết chiến sĩ, hiển nhiên là chuyện không thể, bọn hắn chỉ sẽ trở thành ngòi nổ, trực tiếp phá nát quân doanh từ trong nội bộ.
- Chuyện này, ngươi nói với bách phu trưởng chưa?
Trịnh Phàm hỏi.
Lương Trình lắc đầu, chỉ chỉ đám kỵ binh:
- Mặc khác, có một việc rất kỳ quái, đám kỵ binh hộ tống lương thảo này rất bình thường, nhưng chi kỵ binh này, lại vẫn duy trì đội hình vững chắc, so với việc nói bọn hắn hộ tống lương thảo, hắn nên nói bọn hắn tới quản chế dân phu.
- Đúng a.
Lương Trình vừa nói, Trịnh Phàm cũng phát hiện vấn đề này.
- Trước kia ngươi từng đánh trận sao?
Trịnh Phàm không nhịn được tò mò.
Ánh mắt Lương Trình khẽ lộ vẻ hồi tưởng:
- Ở thời Thượng cổ, từng đánh qua mấy trận.
- Ồ.
Trong ngoại truyện sao?
Trịnh Phàm có chút không nhớ rõ.
Lúc này, giọng Tiết Tam đột nhiên vang lên, tựa như quỷ mị.
- Chủ thượng, ta phát hiện một điểm không đúng.
Tiết Tam lên tiếng, Trịnh Phàm chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh kéo dọc sống lưng dâng lên, khiến người hít một ngụm khí lạnh.
Nhưng hắn chỉ có thể cố kìm nén cảm giác kinh hãi:
- Sao rồi?
- Lúc ăn cơm, thuộc hạ đã nghĩ tới chỗ xe lương lấy ít lương thực, dù sao cũng không biết đi bao lâu mới có thể về, lương thực đem theo có thể tiết kiệm được thì tốt hơn. Vì để không bị phát hiện, thuộc hạ cố ý chọn túi lương dưới cùng, nào ngờ…
Tiết Tam mở bàn tay.
Từng viên đá nhỏ từ trong kẽ tay chảy xuống…
- Tắt lửa, giới nghiêm.
Ban đêm, tới một thời điểm nhất định, sẽ có binh sĩ tới truyền lệnh giới nghiêm, dân phu phải tắt lửa đi ngủ.
Nhiệt độ chênh lệch ngày đêm trong hoang mạc rất lớn, nhưng ngủ trong lều, còn không tới mức khiến người không thể chịu được.
- Được rồi!
Tiết Tam cầm nước, dập tắt lửa trại, sau đó chui vào trong lều vải.
Ba người còn lại cũng có lều vải của bản thân, dân phu đi đến vội vàng, lại không phải dân du mục, cho nên lều vải thường rất nhỏ, thực tế cũng chỉ đề tránh gió tránh rét tạm thời.
Lều trại của đám binh lính thì tốt hơn, nhìn là biết đồ quân nhu phân phát.
- Chủ thượng ngủ bên trong, ta ngủ bên ngoài.
Lương Trình trải thảm trước lối vào, nằm xuống.
Trịnh Phàm cũng không khách khí, Lương Trình vốn là Cương thi, căn bản không sợ lạnh, có điều lại tò mò nhìn sang Tiết Tam:
- Tam nhi, ngươi không vào trong ngủ sao?
Tiết Tam cười ha hả lắc đầu, từ trong lều lấy ra một túi rượu, sau đó chỉ chỉ ra ngoài:
- Chủ thượng, ta ngủ bên ngoài, ngay cả hố cũng đào xong rồi, vóc người ta nhỏ, đào hầm cũng đơn giản.
Chờ Tiết Tam rời khỏi, Trịnh Phàm cũng nằm xuống.
Chỉ có điều, với không khí này, đêm nay thế nào hắn cũng không ngủ được.
Đao, đặt dưới thảm, đưa tay là có thể cầm lấy. Tựa như thứ lạnh như băng này, mới có thể khiến hắn cảm thấy ấm áp.
- Chủ thượng cứ việc nghỉ ngơi, chúng ta ở ngoài canh chừng.
Lương Trình ở ngoài nói.
- Được!
Không nói nhiều thêm, bởi Trịnh Phàm hắn tin tưởng phán đoán của Lương Trình.
Đám người bọn hắn tuy mang danh là vận chuyển lương thực, nhưng tuyệt không đơn giản như vậy.
Lương Trình nói, vị trí hiện tại của bọn hắn, rất có thể đóng vai trò làm mồi nhử, ma đêm nay, lại cố tình tìm nơi “Tự tìm đường chết” này để đóng trại, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đêm nay, mồi nhử sẽ phát huy tác dụng.
Nhưng hiện tại, dù có biết rõ, hắn cũng không thể báo lên trên, vì vốn dĩ, đây là kế hoạch của quan trên.
Coi như hắn có nói với hai tên Bách phu trưởng, vị Bách phu trưởng kia còn thậm chí sẽ gϊếŧ hắn diệt khẩu, nhìn biểu hiện quỷ dị của mấy chi kỵ binh kia, nếu không có gì bất ngờ, bọn hắn đều hiểu rõ nhiệm vụ của bản thân.
Còn đám dân phu bên ngoài, dù có nói chân tướng cho bọn hắn, sau đó mang bọn hắn bạo loạn bỏ chạy…
Thứ nhất, nơi này là hoang mạc, cách Hổ Đầu thành tới bốn ngày đường, một khi đội ngũ dân phu bạo loạn, bất luận là đám Man kỵ hay Kỵ binh Yến quốc, đều sẽ đối phó bọn họ, cuối cùng cũng chỉ là một hồi tàn sát, cuối cùng, người có thể trở lại Hổ Đầu thành, tuyệt không có mấy.
Hơn nữa, nếu thực sự làm như vậy, ba người Trịnh Phàm sẽ trực tiếp biến thành người không hộ khẩu, còn có thể liên lụy mấy người Tứ Nương đang trong thành.
Hơn nữa, người không phải Thanh nhân, Trịnh Phàm hắn chưa từng muốn bản thân làm Thánh nhân, hơn nữa, từ một góc độ nào đó để nói, hơi lãnh huyết một chút, dùng hai, ba ngàn dân phu này làm mồi, trực tiếp diệt sạch kẻ địch, hoàn thành mục đích chiến tranh. Tuy không công bằng với đám dân phu này, nhưng với đại cục…
Đây
Đây quả là một bài toán khó, dù ngươi có hiểu rõ, cũng chỉ có thể giả bộ hồ đồ.
Trịnh Phàm thầm tự nói với bản thân, bản thân hắn chỉ là dân phu, chỉ là dân phu, chỉ là dân phu…
Trên chiến trường, chỉ cần bảo vệ tính mạng bản thân là được.
A, nếu như điều kiện cho phép, hắn cũng không ngại vơ vét một chút chỗ tốt.
Có điều, ban ngày di chuyển đã quá mệt mỏi, sau khi nằm xuống, Trịnh Phàm vẫn thấy mí mắt ríu lại, chỉ có thể cố gắng duy trì một tia tỉnh táo, để bản thân híp mắt nghỉ ngơi một lúc.
Lương Trình ngủ ngoài lều, ánh mắt khi thì mở trừng trừng, khi thì khép kín.
Trong hố nhỏ ngoài lều, Tiết Tam uống từng ngụm rượu, thi thoảng dùng lưỡi liếʍ môi.
Có thể, đối với Trịnh Phàm mà nói, giờ là khoảng khắc chờ đợi đầy sốt ruột.
Nhưng, đối với bọn Lương Trình mà nói, hôm nay, chính là thời khắc bọn hắn mong chờ nhất trong nửa năm qua!
Để đêm nay, tới mãnh liệt hơn một chút đi!