Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Hai canh giờ sau, ba người đi tới một cánh rừng rậm bị sương mù bao phủ.
Nhìn thấy cả cánh rừng rậm này bị một mảnh trắng xoá bao trùm, trong mắt Trác Phàm lấp lóe tia sáng đầy thâm thúy.
"Đây là khu rừng sương mù, nhiều năm sương mù vờn quanh, người đi vào rất khó đi ra." Lạc Vân Thường nhìn thấy phía trước, trong mắt hiện lên vẻ do dự: "Chúng ta trốn bên trong tuy rằng có thể tạm lánh tình thế trước mắt, nhưng là có thể vĩnh viễn không ra được."
Nhưng mà, Trác Phàm căn bản không có nghe nàng nói chuyện, hai mắt của hắn vẫn luôn dò xét bốn phía xung quanh, nhất là khi nhìn đến tòa núi cao thẳng tắp tận mây xanh ở phia đông kia, trong mắt hắn hiện ra tia sáng khác thường.
"Nơi đó là Hắc Phong Sơn sao?" Trác phàm chỉ vào ngọn núi kia hỏi.
Lạc Vân Thường gật gật đầu có chút kiêng kị nói: "Cha ta nói, thực lực của sơn chủ Hắc Phong Sơn rất mạnh, không hề thua kém ông. Mà hơn mười năm qua hai nhà chúng ta cũng chưa từng xảy ra xung đột, không biết vì sao lần này bọn họ lại bất ngờ đánh gϊếŧ tới sơn trang."
"Hắc hắc hắc... Nơi tốt!" Trác Phàm sờ sờ cằm, thầm khen ngợi.
"Phía đông Thanh Long, phía tây Bạch Hổ, phía nam Chu Tước, phía bắc Huyền Vũ, ở giữa là Kỳ Lân, sừng cao chót vót, thẳng hướng trời xanh!”
"Nơi này, chính là một đại trận thiên nhiên a!" Trác phàm lẩm bẩm nói, "Chỉ là đáng tiếc, không có người hiểu để vận dụng! Có điều lần này ta đã đến đây, sẽ biến nơi này thành tòa Thiên Ma Sơn thứ hai!"
Trong mắt Trác Phàm tản mát ra ánh sáng hưng phấn.
Trong lòng hắn vô cùng rõ giá trị của ngọn núi này, dù là ở Thánh vực, nơi tốt như thế này cũng chỉ có Thánh Giả mới có tư cách tranh cướp.
"Tiểu thư, chúng ta sẽ tiêu diệt bọn người Tôn quản gia ngay tại nơi này được chứ?" Trác Phàm đột nhiên quay đầu nói.
Lạc Vân Thường không khỏi sửng sốt, bị những lời này của hắn dọa cho giật mình.
Giờ khắc này, bọn họ chỉ có ba người, thực lực đối phương mạnh hơn bọn họ, bọn họ trốn còn không kịp, làm sao có thể tiêu diệt bọn người Tôn quản gia chứ?
Lạc Vân Hải khinh thường hừ một tiếng, làm một cái mặt quỷ với Trác Phàm: "Cẩu nô tài, lại bắt đầu khoác lác!"
"Ngươi lại ngứa mông à?"
Trác Phàm hung tợn trừng mắt một cái, Lạc Vân Hải liền không dám lên tiếng nữa. Vừa nãy mông nó bị mấy cái bàn tay đánh tới đã làm cho nó hiểu được rằng, tên nô tài trước mặt này hoàn toàn không xem thiếu gia như nó ra gì.
"Hừ, hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt. Ngươi chờ khi nào ta về nhà triệu tập người, có chuyện tốt đợi ngươi!" Lạc Vân Hải tựa đầu chôn ở vai của tỷ tỷ mình, lầu bầu nói.
Lạc Vân Thường che chở cho đệ đệ, tránh cho đệ đệ của mình lại rơi vào tay của tên ác nô trước mặt này, nghi hoặc nói: "Ngươi định làm như thế nào?"
Trác Phàm cười nhạt, vươn một bàn tay rồi nói: "Đại tiểu thư, không biết trên người của ngươi mang theo bao nhiêu linh thạch, xin mời đưa toàn bộ cho ta."
"Ngươi muốn linh thạch làm gì?" Lạc Vân Thường cảnh giác nhìn về phía Trác Phàm.
"Ha hả a... Đại tiểu thư ngài đừng hiểu lầm, ta cũng không phải là cái loại ác nô thừa dịp nhà chủ nhân suy bại, liền cướp sạch gia tài. Mọi chuyện ta làm, đều là vì an toàn của các ngươi."
"Hừ, ngươi còn không phải là ác nô sao? Theo ta thấy, thế gian này không có ác nô nào có thể so với ngươi đâu."
Lạc Vân Thường vỗ vỗ cái mông đáng thương của đệ đệ, thầm nghĩ trong lòng, nhưng là trên tay vẫn gỡ ra một cái nhẫn trữ vật, đẩy tới: "Đây là toàn bộ gia tài trên người của ta, nếu ngươi dám gạt ta, ta tuyệt không sẽ bỏ qua cho ngươi."
Trác Phàm nở nụ cười thản nhiên, tiếp nhận chiếc nhẫn, xoay người biến mất bên trong làn sương trắng mờ mịt.
"Chờ ta ở đây."
"Hừ, nô tài này quả thật lớn mật, dám ra lệnh cho chủ nhân cơ đấy! Tỷ tỷ, tỷ nhất định phải giáo huấn hắn thật tốt, giúp ta xả giận." Lạc Vân Hải thấy Trác Phàm đi rồi, giận dữ nói.
Lạc Vân Thường hơi lắc đầu, nhìn thấy sương mù trắng xoá kia, thản nhiên nói: "Vân Hải, nô tài này tuy rằng vô lễ với chúng ta, nhưng là đang giúp chúng ta, nếu so những loại người khẩu Phật tâm xà thì còn tốt hơn nhiều, chúng ta không nên lấy oán trả ơn."
Lạc Vân Hải nghĩ nghĩ, hình như hiểu ra điều gì gật đầu nói: "Đúng, kẻ chân chính đáng chết là tên Tôn quản gia kia."
Lạc Vân Thường vừa lòng gật đầu, tán thưởng nói: "Vân Hải, cuối cùng đệ đã trưởng thành rồi."
Nhưng ngay sau đó, Lạc Vân Hải lại nghiến răng nghiến lợi nói: "Về phần cẩu nô tài kia, nên cởϊ qυầи hắn ra đánh đòn trước mặt mọi người, chỉ gϊếŧ hắn thì quá dễ dàng cho hắn."
Lạc Vân Thường lập tức bật cười.
Trác Phàm chậm rãi di chuyển ở trong rừng rậm sương mù, ánh mắt thâm thúy dò xét bốn phía, thỉnh thoảng lại có một tia sáng xuất hiện trong tay, một khối linh thạch liền bay ra từ trong nhẫn trữ vật, rơi xuống mặt đất trong rừng rậm, sau đó biến mất không thấy.
Tuy rằng, đây là lần đầu tiên hắn đi vào rừng rậm sương mù, nhưng giống như rất quen thuộc địa hình nơi đây, đường tuyến di chuyển không bị sương mù quấy nhiễu chút nào.
Chỉ trong khoảng một khắc, Trác Phàm đã xuyên qua khắp rừng rậm này.
"Cửu U Minh Phủ quỷ môn mở ra, tứ phương Tà ma nhập vào trận!"
Tay của hắn nhanh chóng kết xuống pháp quyết bí ẩn, còn miệng thì phát ra nhũng chú ngữ trận pháp được ghi bên trong Cửu U bí lục.
Chỉ trong chốc lát, gió nổi mây tuôn, cả bầu trời sầm xuống trong nháy mắt, cùng với tiếng khóc thét thê lương, một bóng dáng màu xám từ trên bầu trời tối tăm bay xuống, rơi vào bên trong rừng rậm sương mù.
Một thoáng sau, sương mù trắng xoá xung quanh bắt biến dần màu hồng, tiếp theo lại biến thành màu đen, cuối cùng trở thành màu đen thuần túy như của bầu trời.