Tâm tình với Long Cửu một ngày, sau khi Trác Phàm biết rõ ràng tất cả mọi chuyện, thì cung cung kính kính đưa tiễn hắn đi, sau đó quyết định bế quan một tháng để điều dưỡng.
Trong một tháng, hắn không gặp người, chỉ bình tâm tĩnh khí liệu thương. Có Long Cửu đưa tới thuốc chữa thương, thương thế của hắn không tới mười ngày đã khỏi, chỉ tiếc thương thế của Huyết Anh nặng hơn, phải hơn hai mươi ngày sau mới cơ bản khôi phục.
Rất nhanh, một tháng trôi qua, Trác Phàm mở cửa phòng thư giãn ra gân cốt, không khí mới mẻ đã lâu làm cho hắn sảng khoái tinh thần. Mà lại, trong mấy ngày cuối, hắn và bản mệnh Huyết Anh cũng đều đột phá đến Tụ Khí Ngũ trọng. Tính ra, lần bị thương này cũng không coi là quá thua thiệt.
Chỉ là, hai trưởng lão U Minh Cốc Thiên Huyền cảnh với một thân tu vi cường hãn cứ như vậy chết một cách vô ích, thật quá mức đáng tiếc. Nếu như có thể, hắn thật muốn hút cạn nguyên lực của bọn họ.
Nếu được như vậy, bây giờ hắn không chỉ là Tụ Khí ngũ trọng, có khi đã đột phá cả Đoán Cốt cảnh cũng nên.
"A, là Trác quản gia. . ." Cách đó không xa, Tiểu Thúy nhìn thấy Trác Phàm xuất hiện, không khỏi sững sờ kêu lên, ngay sau đó quay người chạy mất.
Trác Phàm giật mình, cảm thấy kỳ lạ, bàn tay bất giác sờ lên mặt mình. Chẳng lẽ mình bế quan xong thì có thay đổi gì à, làm sao tiểu cô này vừa nhìn thấy mình liền xoay người chạy mất?
Mình cũng không phải là quái vật ăn người gì cả, có gì đáng sợ đâu.
Rồi rất nhanh, hắn liền nghĩ thông suốt. Chắc là lúc trước mình bắt Tiểu Thúy về, rồi một phen hành động quá mức thô lỗ, còn xé cả y phục của người ta, làm tiểu cô lưu lại ám ảnh tâm lý, giống như lúc trước kia hắn cứ đánh Lạc Vân Hải vậy.
Nghĩ tới đây, Trác Phàm cười khổ, trước kia có phải mình đã quá mức thô bạo với hai đứa nhỏ này hay không.
"Trác huynh đệ, ngươi lành thương rồi sao?" Lúc này, Bàng thống lĩnh lại xuất hiện kêu lên.
"Lão Bàng!" Trác Phàm cười lớn, cất bước đi đến. Bàng thống lĩnh xem như người bạn thứ nhất của hắn, một tháng không gặp, nên khá là nhớ.
Nhưng mà, Bàng thống lĩnh vừa định đến ôm lấy Trác Phàm, thì fsắc mặt lại hơi đổi, giống như là nhớ tới cái gì, cũng lại lập tức quay người chạy đi.
Lần này, Trác Phàm triệt để sửng sốt.
Tiểu Thúy thì còn dễ hiểu, sao ngay cả Lão Bàng cũng vậy?
Trác Phàm nhíu mày khó hiểu. Nghĩ một lát, lại vẫn chẳng hiểu ra sao.
Tuy lúc hắn chiến đấu với người khác luôn luôn có thể liệu địch tiên cơ. Nhưng đó là bởi vì hắn luôn xác định được một việc, đó là mỗi người hành động nhất định mang một lợi ích cùng mục đích nào đó.
Thế nhưng biểu hiện của Lão Bàng làm cho hắn thật buồn bực. Mình đâu có làm chuyện gì thương tổn tới hắn, hắn không cần phải sợ hãi mình a. Nhưng hắn đã không hoảng sợ, thế tại sao nhìn thấy mình lại chạy.
Trác Phàm không nghĩ ra, liền lắc lắc đầu không nghĩ nữa. Hắn là Ma Hoàng, là người làm đại sự, không cần phải vì chút chuyện nhỏ này mà phiền lòng.
Lúc hắn muốn bước đi, Lôi Vũ Đình chợt xuất hiện, trong tay còn mang một hộp cơm, đằng sau nàng còn có Tiểu Thúy, Tiểu Thúy chỉ lộ ra mỗi cái đầu nhỏ nhìn về phía Trác Phàm.
"Làm cái quỷ gì vậy?" Trác Phàm đứng bất động, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
Lôi Vũ Đình dịu dàng bước đến, không giống như nhanh chóng quyết đoán như ngày thường, mà có cảm giác y chim non nép vào người, lúc nhìn Trác Phàm, gương mặt cũng nổi lên tia tia đỏ ửng: "Ưm, Trác quản gia, cảm tạ ngươi ngày đó cứu ta. Đây là chút tâm ý của ta, xin ngươi hãy nhận lấy."
Nói rồi, Lôi Vũ Đình đưa hộp cơm tới, Trác Phàm nghi ngờ tiếp nhận, từ từ mở ra. Ngay lập tức, mùi vị thơm nức hoàn toàn bao phủ lấy hắn, trong đó có một l*иg thức ăn được bày biện tinh xảo, vừa nhìn liền biết là rất dụng tâm làm ra.
"Thơm quá :3!" Trác Phàm không khỏi khen một tiếng, nhìn Lôi Vũ Đình nói: "Mua ở đâu vậy, Phong Lâm Thành có quán cơm tốt như vậy sao?"
"Hừ, mua gì chứ." Tiểu Thúy nhảy ra, dí dỏm cười duyên nói, "Đây là tiểu thư nhà ta mỗi ngày luyện tập làm ra, chỉ chờ ngày Trác quản gia xuất quan rồi thưởng thức!"
Mỗi ngày? Trác Phàm giờ mới hiểu được, vì sao vừa rồi Tiểu Thúy nhìn thấy hắn liền chạy, thì ra là chạy tới báo tin cho Lôi Vũ Đình. Bởi vì Lôi Vũ Đình không biết khi nào hắn xuất quan, cho nên mỗi ngày đều muốn chuẩn bị tốt thức ăn để chờ hắn, phần kiên trì này xác thực làm cho hắn cảm động.
Trác Phàm gật đầu, thản nhiên nói: "Ngươi có lòng rồi, phần lễ vật này, ta nhận."
Lôi Vũ Đình có hơi đỏ mặt, cúi đầu không dám nâng lên, lẩm bẩm nói: "Trác quản gia vừa mới khôi phục thương thế, cần điều dưỡng thân thể, hay là ngươi nhanh đi, lạnh không tốt dou ><.'
"Nói đúng!" Trác Phàm gật đầu, cầm hộp cơm vào trong phòng, dù sao một tháng này hắn không có ăn uống gì, với tu vi Tụ Khí cảnh như bây giờ thì đúng thật đói.
Lôi Vũ Đình mang Tiểu Thúy ngượng ngùng đi vào. Trong hai mắt tản ra vẻ ôn nhu. Nhưng Trác Phàm chưa kịp đưa đồ ăn vào miệng, thì một loạt tiếng đập cửa vang lên từ bên ngoài, bóng hình xinh đẹp yểu điệu của Lạc Vân Thường xuất hiện trước của phòng, phía sau nàng là Bàng thống lĩnh.
Trác Phàm nhìn về phía tay nàng, thế mà cũng là hộp đựng thức ăn.
"U, không ngờ đã có người đưa bữa sáng tới cho Trác quản gia, vậy là ta lo lắng uổng rồi." Lạc Vân Thường nhìn thấy hộp cơm đặt trên bàn Trác Phàm, ánh mắt liền giống như một thanh lợi kiếm.
"Hôm nay làm sao nha đầu này phản ứng lớn quá vậy?" Trác Phàm không khỏi nghi hoặc vạn phần, khi hắn nhìn về phía Bàng thống lĩnh sau lưng Lạc Vân Thường, lại chỉ thấy ánh mắt lực bất tòng tâm của Lão Bàng, càng làm cho hắn cảm thấy kỳ lạ.
Đùng một tiếng, Lạc Vân Thường đặt mạnh hộp cơm đến trước mặt Trác Phàm, nở một nụ cười khó làm cho người ta thấy vui vẻ: "Trác quản gia, đây là chút âm ý bản tiểu thư đích thân làm cho ngươi, hi vọng ngươi bảo trọng thân thể."
"Thế nhưng ta đã có rồi, ta cũng không phải là thùng cơm, không cần phải ăn nhiều như vậy." Trác Phàm nhún nhún vai, tính là đẩy hộp đựng thức ăn trở về, lại bỗng nhiên cảm nhận được một luồng sát ý như có như không. Giương mắt nhìn lên, đã thấy ánh măt hung dữ của Lạc Vân Thường nhìn mình chằm chằm.
“Ơ, vậy ta ăn cả hai phần." Không hiểu sai, Trác Phàm vậy mà bình sinh lần đầu lùi bước. Ngay cả chính hắn cũng không biết hắn đang bị sao nữa, chỉ là cảm thấy là, nếu như mình không làm như vậy, sợ rằng sẽ nguy hiểm đến tính mạng.