Giản Phàm cười lạnh, cho hắn một ánh mắt khinh thường, sau đó tùy ý vung tay lên. Chỉ một thoáng, cuồn cuộn hắc khí tràn ra từ giữa ống tay áo hắn, ngay sau đó hóa thành tỏa màu đen, trói con Kim Long kia lại. Bàn tay bóp, Kim Long liền lại kêu gào bên trong hóa thành vỡ nát.
"Linh giai ngũ cấp, U Minh tỏa!" Giản Phàm xùy cười: "Long Cửu, trước kia ngươi có Tử Lôi Kim Nhãn, ngươi là một con rồng, bây giờ ngươi chỉ là con giun thôi, danh hào Thần Nhãn Long Cửu, từ lâu đã không còn nữa. . ."
Đột nhiên, một bàn tay xuất hiện trước mắt hắn, bắt được tay hắn.
"Tiềm Long trảo!" Giống như bị kìm sắt bắt lại, Giản Phàm không thể động đậy, nhưng hắn lại không cuống cuồng, chỉ cười: "Hừ, Vũ kỹ Linh giai không làm gì được ta, huống chi là Vũ kỹ Phàm giai?"
"Hắc hắc hắc. . . Đây không phải muốn đòi mạng ngươi, mà chính là. . ." Long Cửu cười quỷ dị, bỗng nhiên hất tay lên, Giản Phàm ngã xuống dưới! Cùng một thời gian, lão nhân tóc vàng cùng lão nhân tóc đỏ không biết từ nơi nào xuất hiện, xông về phía Giản Phàm.
"Không tốt!" Giản Phàm không khỏi kinh hãi.
Bây giờ hắn mới biết, Tiềm Long trảo của Long Cửu có tác dụng gì. Đó không phải dùng để đả thương hắn, mà chính là muốn đặt hắn trong vòng vây của ba người, để hắn không đường có thể trốn.
Xem ra Long Cửu rất quyết tâm muốn gϊếŧ mình, có điều. . .
Nghĩ tới đây, Giản Phàm nở một nụ cười tà dị.
"Xuất thủ!" Giản Phàm hét lớn, trong mây đen đột nhiên thoát ra hai nam tử thân mang hắc bào, xông về phía Long Cửu.
Lần này đến lượt ba người Long Cửu giật mình, thì ra U Minh Cốc cũng có mai phục. Có điều, thông qua tin tức của Trác Phàm, bọn họ đã biết điều này, cho nên sớm đã có đối sách.
"Lão cửu, bình tĩnh lại!" Lão nhân tóc vàng hét lớn, tốc độ vẫn không giản phóng tới Giản Phàm, lão nhân tóc đỏ cũng vyaja, dường như hoàn toàn mặc kệ sự chết sống của Long Cửu.
Long Cửu nhếch miệng cười, trong tay lóe lên kim quang, một thanh trường kiếm hình dáng như đầu rồng liền xuất hiện, chém tới áo đen hai người: "Chỉ cần có thể gϊếŧ Giản Phàm, lão tử chết cũng đáng."
"Tam phẩm linh binh, Ngạo Long kiếm?" Hai người thấy thanh binh khí này xuất hiện thì không khỏi giật mình, không còn dám xông về phía trước, đồng thời lập tức né tránh trường kiếm kia.
Bạch! Một vệt kim quang lướt qua hai người áo đen, một trận sấm sét vang vọng. Toàn bộ bầu trời, dưới đạo kim quang này, mắt thường có thể thấy bị chia làm hai nửa, qua hơn mười giây sau mới hợp lại bình thường.
Linh binh sắc bén đến mức ngay cả không khí đều có thể bị chém đôi.
Hai người áo đen liếc nhìn nhau, trong lòng cảm thấy sợ hãi, chỉ có thể liên tục lui về, kéo dài cách với Long Cửu. Bọn họ vạn vạn không ngờ, Tiềm Long Các lại đưa bảo bối này cho hắn sử dụng.
"Tốt!" Thấy Long Cửu liều chết nhất kích, dọa lùi hai cao thủ U Minh Cốc, lão nhân tóc vàng lớn tiếng kêu tốt. Toàn thân kim quang đại thịnh, mỗi một chỗ quanh người đều hiển lộ ra phong duệ chi khí, lão xông về phía Giản Phàm.
Không có hai người trợ giúp trợ giúp, Giản Phàm đã như thịt trên thớt.
"Lão cửu, nhìn kỹ, xem tam ca lấy mạng chó của hắn." Lão nhân tóc vàng cười lớn, huy động hai tay. Mặc dù không dùng bất kỳ vũ kỹ nào, nhưng những nơi cánh tay hắn vung qua, không trung cũng phát ra tiếng ong ong chói tai, giống như muốn cắt đứt không trung.
Giản Phàm co rụt mắt lại, trán đã chảy ra mồ hôi lạnh, như đã cảm nhận được khí tức tử vong. . .
Oanh! Đột nhiên, một tia sáng tím xuất hiện, ngay sau đó bộc phát ra tiếng vang khắp trời, lão nhân tóc vàng chẳng hiểu ra bị đánh bay ngược lại, còn phun ra một ngụm máu tươi.
Lão nhân tóc đỏ giật mình, vội vàng bay đến, lão nhân tóc vàng lại không có tâm tư chú ý thương thế của mình, mà ánh mắt ngưng trọng nhìn bụi mù cuồn cuộn phía trước.
Long Cửu cũng nhìn về phía chỗ đó, hắn càng khϊếp sợ hơn.
Chỉ chốc lát sau, một cơn gió nhẹ thổi qua, bụi mù tán đi, lộ ra Giản Phàm đang thở hồng hộc. Chỉ là lúc này trên mặt hắn lại không có vẻ kinh sợ, mà chỉ có vẻ điên cuồng cùng phách lối sau khi trốn được một mạng.
"Thật là nguy hiểm, không ngờ Tiềm Long Các lại phái tam trưởng lão cùng ngũ trưởng lão đến giúp đỡ lão già này! Phiên Giang Đảo Hải, Kim Giao Tiễn, Địa Hỏa Phần Thiên, Bạo Viêm Long, lão phu cửu ngưỡng đại danh đã lâu. Hôm nay gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền!"
Lão nhân tóc vàng cùng lão nhân tóc đỏ nhìn chằm chằm phía trước, nhưng không nhìn hắn, mà chính là trên vai hắn. . .
Thôn Phệ Quỷ Nha! Trác Phàm giật mình.
Giản trưởng lão vậy mà tế luyện ma vật Thôn Phệ Quỷ Nha.
Bản thân Thôn Phệ Quỷ Nha không có thiên phú quá lợi hại, nhưng nó lại có thể thôn phệ vạn vật, còn có được thuộc tính của vạn vật đó, Thôn Phệ Quỷ Nha mạnh hay yếu hoàn toàn do chủ nhân.
Có điều, rõ ràng là, Thôn Phệ Quỷ Nha là một loại khá mạnh.
Trác Phàm lại chú ý tới một con mắt của con quạ quỷ kia, nó có một con mắt không phải màu đen như bình thường, mà nó là mắt màu vàng óng tản ra hào quang màu tím, bên trong còn ẩn ẩn có sấm sét nổ vang.
"Tử Lôi Kim Nhãn Tam trọng thiên!" Trác Phàm lẩm bẩm nói. . .