Chương 46: Lẻn Vào Núi Hắc Phong (1)

Đưa ngọc bích thủ công cho Lôi Vũ Đình, Trác Phàm cười nói: “Lôi tiểu thư, đây là Hồi Long chưởng mà các người muốn. Nhưng đây chỉ là một quyển võ công, không thể trị thương cho sơn chủ của các người. Ta chỉ xin ngài dẫn ta đến núi Hắc Phong nhìn xem, điều tra rõ chân tướng, có lẽ Dương Minh kia luôn lừa các người. Nếu không, bất kể là Lạc gia hay núi Hắc Phong thì lần này đều sẽ bị diệt tộc trong ân oán của bảy gia tộc quyền thế.”

“Dương sư huynh là người tốt, sẽ không lừa gạt bọn ta.” Tiểu Thúy ngẩng đầu, vội vàng la lên.

Trác Phàm không để ý đến nàng ta mà chỉ nhìn về phía Lôi Vũ Đình: “Dương Minh có thể dễ dàng xúi giục quản gia hầu hạ Lạc gia bao đời làm nội ứng, có thể dễ dàng xây dựng mối quan hệ với U Minh Cốc của bảy gia tộc quyền thế. Lôi cô nương, ngài là vị hôn thê của hắn, có thực sự hiểu hắn không?”

Do dự một hồi, Lôi Vũ Đình bị Trác Phàm thuyết phục, trong lòng lập tức tràn đầy sự nghi ngờ. Nhẹ nhàng vuốt ve ngọc bích thủ công Hồi Long chưởng trong tay, Lôi Vũ Đình nhìn Trác Phàm, hơi gật đầu.

Nếu người ta đã đưa võ công gia truyền Hồi Long chưởng cho mình và có nhiều điểm đáng nghi về chuyện này như vậy, không có lý do gì để nàng ta từ chối hắn. Huống chi, núi Hắc Phong là địa bàn của nàng ta, Trác Phàm chỉ có một mình, muốn giở trò cũng không được.

Thấy nàng ta đồng ý, Trác Phàm hài lòng gật đầu. Nhưng một lát sau, hắn lại xấu hổ ho khan một tiếng: “Khụ khụ khụ...Lôi cô nương, cẩn thận bị cảm lạnh.”

“A!”

Lúc này, Lôi Vũ Đình mới phản ứng lại, vừa rồi quần áo của nàng ta đã bị tên quản gia hung ác này xé rách, bây giờ chỉ có thể vội vàng dùng tay che thân thể lại.

Lạc Vân Thường và Tiểu Thúy cùng nhau đẩy Trác Phàm ra ngoài cửa: “Cút.”

Một tiếng binh vang lên, đóng cửa lớn lại, ba nữ nhân liếc nhau không nhịn được cười ra tiếng. Nhưng bọn họ nhanh chóng ý thức được, bây giờ chuyện còn chưa sáng tỏ, bọn họ vẫn là kẻ địch, vì thế sự lạnh lùng lại nổi lên mặt.

Lúc này, ngoài cửa vang lên giọng nói của Trác Phàm: “Lôi cô nương, nhớ lần sau mặc nhiều một chút, có thể chịu đựng lâu hơn một chút.”



Nghe được lời này, Lôi Vũ Đình vô cùng xấu hổ, trong mắt nổi lên ngọn lửa tức giận, khuôn mặt đỏ bừng...

Trên con đường núi râm mát, một nữ tử mặc đồ đen đang sóng vai cùng đi với một ông lão khoảng chừng bảy tám chục tuổi.

Vị nữ tử có dáng người cao gầy, dung mạo tựa hoa quỳnh, thân vừa động liền có mùi thơm toả ra bốn phía thu hút ong bướm vờn quanh. Ông lão bên cạnh hai bên tóc mai đã hoa râm, trên cằm còn có một cọng râu dê, tuy vậy trong đôi mắt mờ đυ.c lại ẩn chứa tinh quang lấp lánh.

Hai người đi đến một chỗ dưới chân núi, nữ tử nhìn về đỉnh núi xa xa, đôi mắt đẹp liếc về phía ông lão bên cạnh, giọng nói lại hàm chứa sự tức giận: "Trác Phàm, ngươi tốt nhất nên thành thật cho ta. Nếu để cho ta biết ngươi dám có bất kỳ ý đồ bất chính nào với núi Hắc Phong, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi."

"Ha ha... Lôi tiểu thư yên tâm, lão phu tới để điều tra cho rõ chân tướng, không phải là đi báo thù. Huống hồ, ta chỉ có một thân một mình, có thể làm được cái gì chứ?" Ông lão ngửa mặt lên trời cười lớn, lắc đầu nói.

Lôi Vũ Đình hừ lạnh một tiếng, không thèm nhìn đến hắn nữa, lập tức đi về phía trước: "Còn nữa, Tiểu Thuý chỉ cần rơi một sợi tóc, ta cũng sẽ không tha cho ngươi."

"Yên tâm đi, ta giam Tiểu Thuý làm con tin, thứ nhất là bởi lúc đó chúng ta còn chưa tin tưởng lẫn nhau, ta phải lưu lại một chiêu bảo mệnh. Thứ hai..." Trác Phàm nhìn nàng thật sâu, thần bí nói: " Cũng là vì tốt cho cô."

"Tốt cho ta?"

Lôi Vũ Đình nghi hoặc nhìn về phía Trác Phàm, nhưng Trác Phàm lại lắc đầu, không nhắc lại nữa, chỉ để lại Lôi Vũ Đình nghi vấn đầy đầu.

Cứ như vậy, hai người tiếp tục sóng vai lên núi, dọc theo đường đi cũng không nói gì nhiều, mãi cho đến khi lên đến giữa sườn núi, gặp trạm gác thứ nhất của núi Hắc Phong.

"Kẻ nào?"

Một tên đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen nhảy ra, ngăn cản đường đi của hai người. Nhưng khi hắn nhìn đến Lôi Vũ Đình liền lập tức cung kính thi lễ, cong lưng lùi lại: "Ây da, ra là tiểu thư đã trở lại, không phải ngài đi thành Phong Lâm sao, sao lại..."



Lôi Vũ Đình cao ngạo nâng cằm, không thèm liếc người nọ lấy một cái, lập tức đi lên núi.

"Tên đó là người của Dương Minh." Bỗng nhiên, Trác Phàm khẽ nói.

"Cô nói với ta chuyện cô đi thành Phong Lâm làm nhiệm vụ là chuyện tối mật, một tên thủ sơn nho nhỏ sao lại biết được?"

Lôi Vũ Đình ngẩn người, suy ngẫm lời của Trác Phàm, mày hơi nhăn lại.

Vốn nàng cực kỳ tin tưởng sư huynh Dương Minh, nhưng mấy ngày nay bị Trác Phàm dẫn dắt, nàng mới nhớ lại nhiều chuyện tưởng là bình thường nhưng hoá ra lại không hẳn. Giống như việc tên thủ sơn này biết hướng đi của nàng, trước kia nàng tuyệt đối không nghĩ là chuyện lớn, nhưng bây giờ lại tràn ngập điểm đáng ngờ.

"Cô chờ xem, đợi chúng ta lên núi, tên Dương Minh đó sẽ ra tận cổng nghênh đón." Trác Phàm cười thầm một tiếng, bước chân không khỏi nhanh hơn rất nhiều. Lôi Vũ Đình nhìn bóng dáng Trác Phàm, cảm thấy mâu thuẫn, cũng vội vàng đuổi kịp.

Rất nhanh, hai người lại đi qua vài trạm gác, cuối cùng cũng lên được đỉnh núi, cửa trại của núi Hắc Phong đã xuất hiện trước mắt. Nhờ có Lôi Vũ Đình dẫn đường, không ai thèm hỏi thân phận của Trác Phàm đang hoá trang thành ông lão, thoải mái cho bọn họ qua.

Tuy nhiên, đúng lúc hai người đang muốn đi vào, phía sau cửa trại lại đột nhiên xuất hiện một bóng người.

Người này thân cao bảy thước, dáng vẻ khí phách, tuy vậy trên gương mặt anh tuấn kia lại mang theo một nụ cười tà dị. Trác Phàm chỉ liếc mắt một cái liền biết người này chính là Dương Minh.

"Cô xem, hành tung của cô đều bị báo cho hắn." Trác Phàm nhướn mày nhìn Lôi Vũ Đình, nhìn giống như một đứa nhỏ mới thắng trò cá cược.

Nhưng Lôi Vũ Đình không có tâm tư cùng hắn nói giỡn, sắc mặt của nàng ngày càng ngưng trọng.