Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ma Hoàng

Chương 41: Lôi Kéo

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trác Phàm hơi lắc đầu, sau đó quay lại nhìn về Long Quỳ đang mang vẻ mặt đầy khó hiểu, lạnh lùng nói: “Tiểu thư Long Quỳ, cô còn nhớ chuyện cô nói lúc trước chứ.”

Nói xong, Trác Phàm duỗi ra một nắm đấm: “Mười năm, mười năm sau, ta sẽ để cho Lạc gia đứng sừng sững ở bên trên thất thế gia!”

Vừa dứt lời, Trác Phàm đã đem nước còn lại ở trong chén trà uống sạch, bịch một tiếng đặt trên mặt bàn, sau đó xoay người rời đi.

Nhìn bóng dáng hắn rời đi, trong lòng Long Quỳ không hiểu tại sao lại cực kì rung động.

Thời gian mười năm, để một cái gia tộc nhỏ vượt mặt Ngự Hạ thất thế gia, căn bản là chuyện không có khả năng xảy ra. Cho dù hắn là trận sư cấp năm, cũng tuyệt đối không thể làm được, nội tình của thất thế gia không có dễ dàng bị vượt mặt như vậy.

Nhưng, khi Trác Phàm nói những lời này lại rất tự tin, làm cho nàng không có lời nào có thể phản bác.

“Tiểu Quỳ, cháu vừa mới đã cùng với hắn nói chuyện gì?” Vẻ mặt Long Cửu khó hiểu, nhìn về phía hai người. Bời vì nhìn sắc mặt Trác Phàm, cũng không phải là hắn cố ý gây sự, vừa rồi nhất định đã xảy ra chuyện gì nên hắn mới tức giận như vậy.

Long Quỳ không có nói gì, chỉ là nhìn theo bóng dáng Trác Phàm đang dần dần biến mất. Long Kiệt sau một hồi chần chờ, liền đem chuyện tình lúc trước nói ra một lần.

Sau khi Long Cửu nghe được tất cả ngọn nguồn câu chuyện, bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài nói: “Lão phu đã sớm nói qua với các ngươi, đừng có đánh giá con người qua vẻ bề ngoài, đừng mắng chửi người khi không vạch ra được khuyết điểm của họ. Các ngươi nhục nhã Lạc gia như vậy, khó trách người ta muốn chứng minh cho các ngươi nhìn.”

“Nhưng là... Lời nói vừa nãy của hắn, tuyệt đối không thể làm được.” Long Kiệt hơi chần chờ, lẩm bẩm nói.

Long Cửu khẽ vuốt chòm râu, con mắt duy nhất tại trong hốc đảo quanh liên tục: “Lạc gia có vị trận sư cấp năm trấn thủ, ngày sau dù không thể vượt lên danh vọng của Thất thế gia, nhưng nhất định sẽ trở thành gia tộc thế tục nổi bật, vẫn nên kết giao với bọn họ.”

“Ai, các ngươi a, chúng ta suýt chút nữa có thể mời được một trận sư cấp năm làm trưởng lão cung phụng rồi.” Long Cửu cảm thán, nhìn chằm chằm vào Long Quỳ rồi lắc đầu...

Ở một nơi khác, sau khi Trác Phàm rời đi chỗ bọn người Long Cửu, lập tức đi về chỗ ở của Lạc Vân Thường. Dọc theo đường đi, hắn suy nghĩ không biết bao nhiêu lần.

Cơ hội tốt như vậy, có thể đem nhiệm vụ bảo vệ Lạc gia giao cho Tiềm Long Các, Lạc gia an ổn, tâm ma của hắn sẽ được mở ra. Nhưng hắn lại buông bỏ, chỉ vì một câu nói của Long Quỳ.



Mơ mộng hão huyền? Hừ, ngay cả mộng cũng không làm được, vậy chỉ có thể mặc cho số trời.

Ma đạo, chống lại trời mà đi lên, tất cả vận mệnh đều do chính mình quyết định. Cho nên trong lời nói của Trác Phàm không thể có cái gì là mơ mộng hão huyền, mặc cho số trời, hay là nói khoác.

Vì vậy, hắn nhất định phải hướng mọi người chứng minh, cho dù trợ giúp chỉ là một gia tộc nhỏ lúc suy tàn, một ngày nào đó hắn cũng có thể đưa gia tộc này lêи đỉиɦ cao danh vọng. Giờ khắc này, hắn không phải vì loại bỏ tâm ma mà giúp Lạc gia nữa, mà bởi vì Ma đạo của hắn.

Thế giới này không có gì là không thể! Trời nếu cản ta, ta liền gϊếŧ trời, mệnh do ta quyết định không phải do trời định.

Bịch!

Một âm thanh lớn vang lên, Trác Phàm đẩy cửa đi vào, vẻ mặt tràn đầy sát khí.

Lạc Vân Thường, Lạc Vân Hải cùng với Bàng thống lĩnh đều ở trong này, thấy hắn đi vào, không khỏi giật mình. Có vẻ như đã đoán được cái gì, Lạc Vân Thương hơi do dự, nhưng vẫn cố lấy hết dũng khí nói: “Trác Phàm, Cửu gia tìm ngươi có chuyện gì?”

“Lão mới ta làm trưởng lão cung phụng cho Tiềm Long Các.” Trác Phàm thản nhiên nói.

Nghe được câu trả lời này của hắn, trên mặt ba người Lạc Vân Thường trở nên tối sầm lại. Tuy trong lòng đau khổ, nhưng Lạc Vân Thường vẫn cố gắng miễn cưỡng tỏ ra vui vẻ cười nói: “Chúc mừng ngươi a, Tiềm Long Các không phải Lạc gia có thể so sánh, ngươi ở bên đó nhất định sẽ có tiền đồ.”

Kỳ thật bọn họ sớm nghĩ đến, Trác Phàm có thể bày ra trận pháp cấp năm, tất nhiên hắn sẽ được thất thế gia mời chào. Người tài như Trác Phàm, căn bản không phải loại gia tộc nhỏ như lạc gia của bọn họ có thể lưu lại được.

Nhìn thấy khuôn mặt đau khổ của bọn họ, Trác Phàm hừ nhẹ một tiếng: “Than thở cái gì, ta không chấp nhận.”

“Cái gì?”

Nghe được lời ấy, mọi người cả kinh, nhưng trong lòng lại rất vui mừng: “Vì cái gì?”



“Không có vì cái gì, ta muốn trở về phòng!” Không có trả lời bọn họ, Trác Phàm xoay người rời đi, nhưng tại lúc sắp khuất bóng, hắn dừng lại một chút, lạnh lùng nói: “Đại tiểu thư, kể từ bây giờ, mọi chuyện lớn nhỏ của Lạc gia đều do ta làm chủ quyết định, ngươi đừng có can thiệp.”

Lạc Vân Thường sửng sốt, ngơ ngác gật đầu. Trước giờ chẳng phải như vậy sao, tại sao hôm nay hắn lại đột nhiên nói những lời này với nàng?

Ngay sau đó, thanh âm của Trác Phàm lại truyền đến, giống như là hắn đang nói với chính mình, cũng giống như là đang nói với nàng.

“Từ nay về sau, ta chính là đại quản gia của Lạc gia. Trong vòng mười năm, ta muốn Lạc gia vượt qua Tiềm Long Các!”

Vừa dứt lời, bóng dáng Trác Phàm liền biến mất, chỉ để lại ba người Lạc gia đang giật mình đứng ở đó, thật lâu sau đó mới tinh thần của họ mới phục hồi lại...

Trong hơn mười ngày sau đó, không còn ai nhìn thấy bóng dáng của Trác Phàm trong tiểu viện của Tiềm Long các nữa. Không chỉ có đám người Long Quỳ mà ngay cả ba người Lạc gia cũng rất ít nhìn thấy mặt của hắn.

Sau khi nói lời hùng hồn với mọi người vào ngày hôm đó, Trác Phàm càng liều mạng tu luyện hơn, khóa cửa nhốt mình trong phòng, không gặp ai cả. Chỉ có trong lúc đêm khuya, hắn mới thả Huyết Anh đi hút nguyên lực của cường giả.

Mục tiêu là Thái gia.

Cho nên mười mấy ngày nay, gia chủ của Thái gia là Thái Vinh khá buồn bực, mỗi ngày hộ vệ của nhà họ đều bị giảm đi, chỉ còn lại cái xác không hồn. Điều này khiến cho lão ta nghi ngờ có phải lão ta đã đắc tội với Lạc gia cho nên Lạc gia mời Tiềm Long các tới đối phó với bọn họ.

Vì lão ta thấy rằng chỉ có Ngự Hạ Thất thế gia mới có sức mạnh khủng khiếp như vậy, thần không biết quỷ không hay giết sạch từng hộ vệ của nhà lão ta. Vì thế Thái Vinh luôn lo lắng đề phòng, đặc biệt là đến đêm khuya, lão ta và con trai co rút trong chăn run bần bật. Sợ người chết tiếp theo sẽ là mình.

Con người sống trên đời, cái chết không đáng sợ, đáng sợ chính là thời khắc chờ chết.

Đã có lúc, lão ta nghĩ đến việc đi cầu xin U Minh Cốc ra mặt, cứu bọn họ một mạng. Nhưng từ sau khi U Minh Cốc có được võ công của tổ tiên truyền lại thì thay đổi thái độ, hoàn toàn không quan tâm sự sống chết của bọn họ.

Điều này khiến cho Thái Vinh núp ở cửa phòng không khỏi chửi mắng lớn tiếng, ma đạo quả nhiên không đáng tin, nhưng lão ta cũng đành chịu.

Tất cả những chuyện này đều bị Trác Phàm nhìn thấy, hắn cười lạnh trong lòng.
« Chương TrướcChương Tiếp »