Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ma Hoàng

Chương 4: Thiên Ma Đại Hóa Quyết

« Chương TrướcChương Tiếp »
Phốc!

Tại trong ánh mắt kinh khủng của gã hộ vệ kia, Trác Phàm đánh một chưởng vào đỉnh đầu gã, bắt đầu vận chuyển công pháp.

Chỉ một thoáng, trong tay hắn sinh ra từng dòng khí màu đen, như những con trùng nhỏ vặn vẹo chui vào trong cơ thể của gã hộ vệ kia. Ngay khi những dòng khí đen này đi vào cơ thể, gã hộ vệ sắc mặt biến đổi.

Vẻ mặt của gã vốn đã kinh hoảng nay trở nên vặn vẹo, thống khổ, gương mặt bởi vì lúc trước mất máu quá nhiều mà trắng bệch, lúc này đã chuyển dần thành màu đen. Không lâu sau, cả người gã hộ vệ đều biến thành một đoàn than đen. Trong núi rừng tối đen, nếu không tập trung nhìn kĩ thì sẽ không thể nào thấy rõ bóng người của gã.

Thấy tình cảnh này, Trác Phàm nhếch môi, trong mắt hiện ra sự hưng phấn.

Thiên Ma Đại Hóa Quyết tuy là đem tu vi của người khác hóa thành công lực cho mình, nhưng nguyên lực của người khác vất vả tu luyện ra đâu dễ dàng để đoạt chứ? Coi như hắn thu được vào bên trong cơ thể, cũng có khả năng bị bài xích. Đã là cơ sở để về sau tu luyện, hắn phải cẩn thận không được sai sót.

Cho nên, đầu tiên Trác Phàm ma hóa nguyên lực của gã hộ vệ, sau đó mới có thể triệt để hấp thu.

Hít một hơi thật sâu, Trác Phàm khôi phục lại tâm tình kích động, tay siết chặt, những dòng khí đen từ trong cơ thể của gã hộ vệ bắt đầu trở ra hướng về phía cơ thể hắn, mà thân thể màu đen của gã hộ vệ kia cũng cấp tốc trở nên khô quắt.

Một giờ sau, Trác Phàm thu tay lại, khoanh chân ngồi dưới đất, vận công luyện hóa nguyên lực mới đạt được ở bên trong cơ thể.

Thân thể gã hộ vệ thuận thế ngã trên mặt đất, đυ.ng một cái thành đống bột mịn. Giống như là một cái xác chết đã trải qua nghìn năm thời gian, bị đào móc từ hơn ngàn mét dưới mặt đất ra sau đó lại gặp phải không khí xói mòn, hoàn toàn biến thành một đống cát bụi, bay đi trong không gian.

Cửu U Ma Đế sáng tạo ra Thiên Ma Đại Hóa Quyết chẳng những có thể đoạt công lực người cho mình, mà tất cả sinh mệnh tinh hoa của họ cũng bị hút hết.

Cường đại khí đen như sóng lớn lao nhanh tán loạn bên trong cơ thể, Trác Phàm vội bình tĩnh tâm thần, vận chuyển công pháp, đem cỗ lực lượng này dẫn dắt tới các kinh mạch lớn, không ngừng cọ rửa biên giới của các kinh mạch, đem những kinhmạch này dần dần mở rộng.

Toàn bộ công lực của cao thủ Tụ Khí Cảnh một lúc rót vào thân thể chưa từng tu luyện này của hắn, làm kinh mạch của hắn đau đớn gần như tê liệt, khiến cho cái trán của hắn toát ra từng đợt mồ hôi mịn.

Nhưng là hắn cố gắng kìm nén đau đớn, bởi vì hắn biết có được lực lượng cường đại như vậy truyền vào cơ thể hắn sẽ tạo được một cơ sở tu luyện vững chắc hơn bất cứ kẻ nào khác. Có cơ sở tốt như thế này, về sau hắn tu luyện sẽ dễ dàng hơn, làm ít công to.

Thời gian trôi qua từng giây, từng phút, hai giờ, bốn giờ, Trác Phàm một mực liều chết cắn răng, trên trán mồ hôi tuôn ra như suối...

Sáu giờ sau, hàm răng đang cắn chặt của Trác Phàm mới bắt đầu buông lỏng ra, những dòng khí đen trong cơ thể hắn sau khi di chuyển mấy trăm vòng theo các kinh mạch hiện tại đã quay trở về đan điền, hóa thành một hồ nước màu đen yên tĩnh nằm tại đó, không còn cuồng bạo như lúc trước.

Chậm rãi mở hai mắt, Trác Phàm thở ra một ngụm khí. Đám mây ở chân trời cũng bắt đầu chuyển sang màu trắng sáng, qua một đêm những dã thú ăn xác chết đã no nê quay trở về bên trong rừng sâu.

“Trời đã sáng rồi a, không nghĩ luyện hóa một người Tụ Khí Cảnh hai tầng lại khiến ta mất thời gian một đêm.”

Trác Phàm cười cười, lắc đầu, bắt đầu kiểm tra thân thể lúc này của mình.

Bính!

Một tiếng vang thật lớn, một khối đá to bị một quyền bé nhỏ của Trác Phàm đánh tới, hóa thành đá vụn.

Trác Phàm hài lòng gật đầu, thân thể hắn được nguyên lực của cao thủ Tụ Khí Cảnh rèn luyện, đạt được cải thiện rất lớn. Cường độ thân thể đã không dưới cao thủ Tụ Khí Cảnh.

Tiếp đó, hắn kiểm tra tu vi của mình.

Không nhìn không biết, sau khi kiểm tra, ngay cả hắn cũng không thể không giật mình.

Tu vi của hắn vậy mà trực tiếp vọt tới Trúc Cơ Cảnh năm tầng, trong cơ thể không phải là Trúc Cơ Cảnh nguyên lực mà là Tụ Khí Cảnh nguyên lực.

“Khá lắm, Thiên Ma Đại Hóa Quyết quả nhiên kì diệu!” Trác Phàm âm thầm tắc lưỡi, trong lòng vui mừng.

Nói chung, để tu luyện được tu vi Trúc Cơ năm tầng, coi như thiên tài ở Thánh Vực cũng cần phải tu luyên ít nhất năm hay nửa năm mới được. Nhưng mà hắn, chỉ trong một đêm đã đạt được thành quả bằng với hai ba năm của người khác tu luyện.

“Xem ra không bao lâu, ta có thể trở về Thánh Vực, hắc hắc hắc ...” Trác Phàm cười âm hiểm nói.

Chính lúc hắn đang tưởng tượng trở lại cảnh huy hoàng trước kia, từng tiếng kêu la chém gϊếŧ truyền vào trong tai hắn.

Nhướng mày, Trác Phàm nhìn theo hướng thanh âm truyền tới, cẩn thận từng li từng tí bước đến. Tâm lí của hắn biết rõ, hắn hiện tại chỉ có tu vi Trúc Cơ năm tầng, thực lực thấp như vậy còn chưa thể sử dụng một cái vũ khí đơn giản nào, gặp phải chính thức cao thủ hắn khó có khả năng chống lại.

Vì vậy mọi việc đều phải tính toán cho thỏa đáng. Dù sao hiện tại hắn không phải là năm đó uy danh lừng lẫy Ma Hoàng.

Tốc độ của hắn như con mèo hoang, nhẹ nhàng rón rén đi tới bên cạnh một bụi cỏ, tiếp đó Trác Phàm tách bụi cỏ ra, hướng bên ngoài nhìn. Phát hiện nơi này có hai đoàn người đang giằng co.

Bên trong hai nhóm người có một nhóm mười người, nhìn cái là biết hộ vệ Lạc gia, vây xung quanh một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi và một đứa trẻ năm sáu tuổi.

Còn lại nhóm người kia toàn bộ đều mặc một bộ đồ màu đen, dẫn đầu là một lão già, tầm khoảng hai mươi người. Cẩn thận nghĩ nghĩ, hắn mới nhớ tới, lão già đó chính là quản gia của Lạc gia, Tôn quản gia. Mà một nam một nữ được bọn hộ vệ vây quanh đó, là thiếu gia Lạc Vân Hải cùng với tiểu thư Lạc Vân Thường.

“Hừ, khó trách Lạc gia canh phòng nghiêm ngặt như vậy, vẫn bị sơn tặc Hắc Phong Sơn công phá, thì ra là có người làm phản.”

Trác Phàm trong lòng cười lạnh, nghĩ tới đồ đệ Triệu Thành, hai tay không tự chủ nắm chặt lại.

Kiếp trước hắn bị người đệ tử thân nhất bán, kiếp này người bị hắn đoạt xá cũng bởi vì bị người bên cạnh bán mà chết, không khỏi cảm thấy đồng bệnh tương liên.

Nhưng rất nhanh hắn lắc đầu, thầm than một tiếng, xoay người bỏ đi.

Thực lực của hắn bây giờ không thể giúp được người khác. Với lại hắn và Lạc gia không có quan hệ gì cả, tội gì phải bán mạng vị bọn họ.

Tuy nhiên, khi hắn mới lùi được hai bước, trái tim của hắn đột nhiên đau xót, khó có thể bước ra bước thứ ba.
« Chương TrướcChương Tiếp »