Sáng sớm ngày thứ hai, Trác Phàm mang theo ba người của Lạc gia rời đi khách sạn, đi tới khu nhà mà Long Cửu cấp cho. Đây là nơi Tiềm Long Các dùng để cho khách quý nghỉ ngơi, so với Quy Vân Trang của Lạc gia trước kia còn lớn hơn. Khu nhà này trong toàn thành có thể nói là tốt nhất, không có cái thứ hai.
Mà những người theo dõi lạc gia của các thế lực, sau khi thấy được chuyện này, lập tức trở về thông báo.
Trong lúc nhất thời, chuyện Lạc gia vào ở bên trong Tiềm Long Các truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ. Tất cả mọi người đều biết, Tiềm Long Các là núi lớn mà Lạc gia dựa vào, mà Tiềm Long Các cực kì coi trọng Lạc gia, nếu không cũng không có khả năng cho bọn họ một khu nhà, cả ngày tập trung bảo vệ.
Sau khi Thái gia cùng với Tôn gia biết được tin tức này, càng là may mắn khi đó không tiếp nhận yêu cầu của Lạc gia. Nếu không theo như cái tình hình này, giả sử có ai dám thương tổn Lạc gia, sẽ bị Tiềm Long Các trả thù không chết không thôi.
Cứ nhue vậy, tại lúc Lạc gia bước vào khu nhà kia, trong nháy mắt được người trong thành công nhận là gia tộc số một Phong Lâm Thành, danh tiếng vượt lên cả Thái gia lẫn Tôn gia, mặc dù bọn họ chỉ có bốn người.
“Chúng ta về sau sẽ ở lại nơi này sao?”
Mới vào khu nhà kia, Lạc Vân Thường đã bị sự to lớn hùng vĩ của khu nhà làm cho kinh ngạc và sợ hãi, nhất là ba bước lại có một hộ vệ, năm bước lại có một trạm canh gác, tất cả những người này đều là cao thủ Tụ Khí Cảnh. Còn có hơn hai mươi người mặc áo giáp vàng canh giữ ở từng cái phương hướng trọng yếu, bọn họ cho nàng cảm giác giống như đối mặt với cha của mình vậy, rất rõ ràng mấy người này đều là cao thủ Đoán Cốt Cảnh trở lên.
Đội hình hộ vệ mạnh mẽ như vậy, cũng chỉ có Ngự Hạ thất thế gia mới đem ra được.
Lạc Vân Hải cùng với Bàng thống lĩnh cũng là nhìn đến ngây ngốc, Bàng thống lĩnh bị khí tràng của nhiều cao thủ như vậy hù cho hoảng sợ, còn Lạc Vân Hải thì là do sự hiếu kì nên mới ngây ngốc như vậy.
“Lão Bàng, ngày sau gây dựng lại Lạc gia, cho ngươi đội ngũ như thế này, ngươi quản được chứ?” Trác Phàm vỗ bả vai Bàng thống lĩnh, cười nói.
Nghe được lời nói này, Bàng thống lĩnh ngượng ngùng lắc đầu: “Nơi này một cái hộ vệ đều so với ta mạnh hơn, ta có thể trở thành một thành viên trong bọn họ đã không tệ rồi, nào dám yêu cầu xa vời là chỉ huy dạng cao thủ như bọn họ chứ.”
Mặc dù y nói như vậy, nhưng trong mắt lại tản ra ánh sáng đầy vẻ hi vọng.
Trác Phàm cười nói: “Chắc chắn sẽ có ngày đó.”
Nhưng hắn vừa dứt lời, một giọng nói kiêu ngạo lại đột nhiên truyền đến: “Trác phàm tiên sinh, hóa ra ngươi không chỉ lừa gạt người khác, mà ngay cả người của mình cũng lừa gạt. Cái chức quản gia này của ngươi có lẽ cũng là lừa tới a.”
Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, thì thấy Long Kiệt cùng với Long Quỳ đang hướng bọn họ đi tới.
Từ khi biết Tiềm Long Các bị Trác Phàm tính kế, Long Quỳ liền đối với Trác Phàm một bộ mặt không tốt, lần này lại khinh miệt nói: “Lấy tư chất của vị Bàng thống lĩnh này, nhiều lắm có thể tuy luyện tới Tụ Khí Cảnh sáu tầng. Ở nơi này của chúng ta chỉ là hộ vệ sơ cấp, còn muốn làm thống lĩnh. Ta khuyên các ngươi, một cái gia tộc nhỏ đừng mơ mộng tới làm gia tộc lớn.”
Nghe được lời này, Lạc Vân Thường cùng với Bàng thống lĩnh buồn bã cúi đầu, còn sắc mặt Trác Phàm lại là lạnh xuống.
“Tiểu thư Long Quỳ, có một câu nói là đừng nên khình thường người nghèo yếu, lời này của cô hơi quá rồi đó.”
“Hừ, cái gì mà đừng nên xem thường người nghèo yếu chứ, những lời kia chỉ muốn an ủi các ngươi đừng mộng tưởng hão huyền. Cứ là gia tộc lớn có ảnh hưởng rộng rãi, đều là từ hàng trăm hàng ngàn năm, đời này sang đời khác tích lũy mới được. Ngươi đừng tưởng một chút thông minh nhờ được Tiềm Long Các chúng ta bao che, thì đã giỏi lắm rồi. Ở trong mắt của tiểu thư ta đây, Phong Lâm Thành chỉ là hạt bụi mà thôi, coi như xưng vương xưng bá ở đây, bất quá chỉ là ếch ngồi đáy giếng, ngươi căn bản không biết được thế giới này có bao nhiêu lớn...”
Nghe được Long Quỳ nói liên tục không ngừng để dạy dỗ chính mình, Trác Phàm không nhịn được giận quá mà cười.
Hắn không biết thế giới này lớn bao nhiêu, hắn là ếch ngồi đáy giếng? Có lầm hay không, hắn đường đường là Ma Hoàng từ Thánh Vực giáng xuống đây, ở trong mắt hắn cả đế quốc Thiên Vũ này cũng chỉ là hạt bụi mà thôi, càng không nói tới Tiềm Long Các của các ngươi.
“Trác Phàm!”
Tựa hồ nhìn ra Trác Phàm đang tức giận, Lạc Vân Thường nhẹ nhàng lôi kéo ông tay áo của hắn, nhíu mày lại thật sâu. Đối phương dù sao cũng là người của Tiềm Long Các, hiện tại chúng ta lại đang dựa vào người ta, nhất thiết không được đắc tội.
Long Kiệt cũng hiểu rằng lời nói của Long Quỳ quả thật đễ làm cho người ta tức giận, vỗ nhẹ bả vai của nàng, lắc đầu. Bất quá nàng ta chỉ ‘hừ’ một tiếng, không có để ý tới.
“Đại tiểu thư, phiền phức cho ta mượn một ít linh thạch dùng một chút.” Mặt Trác Phàm trở nên âm trầm rồi nói.
Lạc Vân Thường hơi sửng sốt, không biết hắn muốn làm gì, nhưng vẫn đưa cho hắn một cái nhẫn trữ vật.
Lấy được nhẫn, Trác Phàm nhấc chân nhảy lên nóc nhà cao nhất của nơi này, nhìn xuống phía dưới dò xét một phen.