Sáng sớm ngày thứ hai, Trác Phàm đang yên tĩnh ngồi tu luyện tại bên trong một gian phòng của quán trọ, đột nhiên nghe được một trận tiếng bước chân gấp rút dồn dập hướng nơi này truyền đến. Một lúc sau, “đυ.ng” một tiếng vang lên thật lớn, cửa phòng cứ thế mà bị đẩy ra, Bàng thống lĩnh thở hổn hển xông tới, nhìn về phía Trác Phàm, mặt mũi tràn đầy vẻ lo lắng.
"Không tốt, bên ngoài bị người của Tôn gia bao vây rồi."
Chậm rãi mở ra hai mắt, khóe miệng Trác Phàm lộ ra một đường cong quỷ dị: "Người gây chuyện rốt cục đã tới."
"Ách, ngươi làm sao không có chút nào nóng vội như thế?" Bàng thống lĩnh kỳ quái hỏi.
Thờ ơ khoát khoát tay, Trác Phàm đứng dậy đi ra ngoài: "Ta đang chờ bọn họ đây, kêu hai chị em kia cùng đi ra."
Nghe được lời này của hắn, Bàng thống lĩnh bất đắc dĩ trợn mắt một cái. Tên Trác Phàm này trên danh nghĩa là quản gia của Lạc gia, ở trước mặt người ngoài cũng mở miệng kêu một tiếng thiếu gia tiểu thư, nhưng là trong lòng hắn thì chưa bao giờ thật sự tôn kính hai chị em bọn họ.
Nếu là lúc trước, Bàng thống lĩnh không phải không nghĩ muốn thay thế lão gia tự mình thực hiện gia pháp với hắn. Nhưng hiện tại y cũng quen thuộc, chủ yếu nhất là y cảm thấy Trác Phàm tuy nói năng rất chua ngoa, nhưng tâm thì mềm như đậu hũ. Mặc dù mỗi ngày đều chửi mắng thiếu gia tiểu thư một hồi, nhưng mỗi lần gặp phải thời khắc nguy cấp, hắn lại là người đầu tiên đứng ra bảo vệ cho bọn họ.
Giống như hôm qua vừa về tới quán trọ, hắn liền mắng to Lạc Vân Thường một trận, trách nàng không nên lắm miệng, suýt chút nữa làm hỏng việc đàm phán làm ăn của hắn với Tiềm Long các. Tiểu thư tuy tâm lý ủy khuất, cũng không hiểu hôm qua cuối cùng là đàm phán thứ gì, nhưng là từ thái độ của Long Cửu lúc rời đi, biết Trác Phàm đã giúp Lạc gia chiếm được tiện nghi lớn.
Bây giờ Lạc gia đã suy bại tới mức này, có thể lại đạt được một triệu khối linh thạch, không phải lưu lạc đầu đường ăn nhờ ở đậu, đều nhờ cả vào Trác Phàm.
Quan trọng nhất là hôm qua bọn họ nghe được Long Cửu đánh giá về Trác Phàm. Chỉ cần có Trác Phàm ở đây thì Lạc gia chắc chắn sẽ có ngày được khôi phục lại như xưa.
“Người có năng lực, lập tức trở nên kiêu ngạo như vậy!” Bàng thống lĩnh sờ cằm, có chút hâm mộ nhìn theo bóng lưng Trác Phàm, sau đó xoay người đi tìm chị em Lạc gia.
Một lúc sau, tại đại sảnh của quán trọ, Bàng thống lĩnh cùng với chị em Lạc Vân Thường đã đi tới trước mặt Trác Phàm. Tựa hồ đối với chuyện hôm qua còn canh cánh trong lòng nên trên mặt Lạc Vân Thường vẫn còn vẻ ai oán.
“Đi thôi, tiểu thư thiếu gia!”
Trác Phàm hướng ánh mắt ra ngoài, Lạc Vân Thường hừ thầm một tiếng, lôi kéo tay đệ đệ đi ra.
“Két...” một tiếng. Cửa lớn khách sạn mở ra.
Lạc Vân Thường không hổ là tiểu thư của nhà giàu có, tại tích tắc đẩy cửa ra, nàng đã thu liềm hết thảy biểu lộ trên mặt, trở nên ung dung và đoan trang. Trác Phàm thấy vậy không khỏi âm thầm gật đầu tán thưởng. Lạc Vân Thường đúng là tiểu thư khuê các điển hình.
Ngoài cửa đã tụ tập hơn ba mươi tên hộ vệ nhà họ Tôn, phần lớn là cao thủ Tụ Khí Cảnh. Cầm đầu là hai người, trong đó một là người ngày đó bị Trác Phàm giáo huấn tại Thái Phủ Tôn gia tiểu thư Tôn Vũ Phi, người còn lại là một công tử trẻ tuổi, ngọc thụ lâm phong, cầm trên tay một chiếc quạt giấy phe phẩy theo chiều gió, chẳng qua là cặp mắt của gã không ngừng đánh giá nhìn chằm chằm vào thân hình thướt tha của Lạc Vân Thường.
Tựa hồ cũng phát hiện ra ánh mắt của người nọ đang nhìn loạn trên người của mình, Lạc Vân Thường nghiêng đi thân thể, nhìn về phía Tôn Vũ Phi nói: “Không biết Tôn tiểu thư hôm nay lại mang nhiều người như vậy đến tìm chúng ta là có chuyện gì?”
“Hừ, biết rõ rồi còn cố hỏi, ngươi sẽ không quên chuyện tốt hắn làm ra ở Thái gia chứ?” Tôn Vũ Phi chỉ tay vào Trác Phàm, hung dữ mà nói: “Hôm nay, ta sẽ khiến cho Lạc gia các ngươi ở chỗ này, triệt để diệt tộc.”
Nghe được lời ấy, lông mày Lạc Vân Thường chợt run lên, tay đang nắm lấy Lạc Vân Hải cũng trở nên khẩn trương, nhưng nhìn thấy biểu lộ của Trác Phàm, liền bình tĩnh lại.
Tại nhiều lần gặp phải nguy cơ sống chết như vậy, Trác Phàm có thể hóa nguy hiểm thành an toàn. Vô luận đối mặt với Thái Vinh, hay là Long Cửu, chỉ cần có sự suy tính của Trác Phàm thì mọi chuyện nhất định sẽ được thu xếp ổn thỏa.
Mà so với hai đại cao thủ kia, những người trước mặt đây thật sự không đáng để nhắc tơi.
Lúc này, Lạc Vân Thường hiểu được, chỉ cần Trác Phàm không có hoảng hốt, vậy nhất định sẽ không có việc gì.
Nhìn vẻ mặt hờ hững của Trác Phàm, Lạc Vân Thường nở ra một nụ cười nhẹ nhàng, cao ngạo ngẩng đầu, lớn tiếng nói: “Lạc gia của chúng ta sừng sững tại Phong Lâm Thành đã mấy trăm năm, sao có thể nói muốn diệt tộc liền diệt tộc? Tôn tiểu thư, Tôn gia nhà ngươi chỉ mới tới Phong Lâm Thành được mười năm mà thôi, khuyên ngươi nên chú ý tới lời nói và hành động của mình.”
Giờ khắc này, Lạc Vân Thường rốt cục khôi phục lại bộ dáng kiêu ngạo tự tin của Lạc gia Lạc đại tiểu thư, mà loại tự tin này bất giác khiến cho tất cả mọi người ở đây phải ngẩn ngơ kinh ngạc.
So sánh hai người nữ nhân cầm đầu, Tôn Vũ Phi tiểu thư gia tộc đang thịnh vượng lại như một người đàn bà chanh chua, một cô nương bình thường. Mà biểu hiện của Lạc Vân Thường mới là biểu hiện của một tiểu thư khuê các nên có.
Nhìn vẻ mặt của mọi người xung quanh, Tôn Vũ Phi tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt, nguyên lực toàn thân không ngăn được mà phát ra: “Lạc Vân Thường, bản tiểu thư hôm nay sẽ cho cô biết như thế nào là Phượng hoàng rơi xuống đất thì không thể so với gà.”
Vừa dứt lời, Tôn Vũ Phi đã hướng về phía Lạc Vân Thường bay đi, Bàng thống lĩnh vội vàng tiến lên bảo hộ trước người tiểu thư. Nhưng hai bên còn chưa chạm tới nhau, một cái quạt giấy đã bay tới ở giữa ngăn cản hai người.