Chương 25: Thần Nhãn Long Cửu (1)

"Long tiểu thư, ngươi vẫn không có thành ý a." Trác Phàm thất vọng lắc đầu, người rướn lên về phía trước, bắt đầu đưa tay chuẩn bị lấy lại bức vẽ kia.

Long Quỳ thì một mực hướng ra sau cuộn mình lui lại, muốn cật lực né tránh bàn tay của Trác Phàm đang vươn tới.

Bức tranh này phía trên vẽ ra chính là trận thức đồ cấp một, mà Long Quỳ cũng không phải lần đầu tiên gặp trận thức đồ cấp một. Theo định giá của nàng, hai trăm năm mươi ngàn là phù hợp. Trả giá đầu tiên là hai trăm ngàn, cũng là bởi vì Trác Phàm chính là người trong nghề, nàng biết mình không lừa bịp được hắn.

Nhưng phía trên của trận thức đồ này rất nhiều trận thức, từ trước tới nay nàng chưa từng gặp qua. Tại Tiềm Long Các là giám bảo gia tộc đứng số một của Đế Quốc, số lượng trận thức đồ dự trữ bên trong cực kì phong phú đa dạng, lại có trận thức nàng đều chưa từng gặp qua, cái này khiến nàng cảm thấy ngạc nhiên và hiếu kì.

Vì thế nàng vô luận như thế nào, cho dù bỏ thêm tiền đều phải đạt được cái trận thức đồ này.

Nhưng là, Trác Phàm như là đoán được kế hoạch của nàng, không chút nào chịu bán ra. Sau đó, nàng đành phải nhìn về phía Lạc gia tiểu thư Lạc Vân Thường: "Lạc tiểu thư, bức vẽ này cao lắm là ba trăm ngàn. Mà lại toàn bộ bên trong đế quốc Thiên Vũ, chỉ Tiềm Long Các của chúng ta mới có thực lực thu mua bức vẽ này, nếu ngươi đến địa phương khác căn bản bán không được cái giá tiền này."

"Ây..." Lạc Vân Thường hơi do dự, nhìn về phía Trác Phàm.

Long Quỳ thấy tình cảnh như vậy, biết có cơ hội, vội vàng tiếp tục mê hoặc nói: "Lạc tiểu thư, ngài cùng Tiềm Long Các của chúng ta làm vụ mua bán lớn như vậy, tự nhiên sẽ trở thành khách quý của chúng ta, ngày sau cửa lớn Tiềm Long Các vĩnh viễn vì ngươi mà rộng mở tiếp đón."

Khách quý?

Lạc Vân Thường sững sờ một chút, lẩm bẩm nói: "Cái này không phải là trở thành chỗ dựa cho ta sao?"

Sau đó trong lòng nàng mừng rỡ, ngay lập tức nàng nhìn về phía Trác Phàm nói: "Trác Phàm, nếu không..."

"Im miệng!" Trác Phàm hét lớn một tiếng, hung dữ trừng mắt với nàng.



Cái nữ nhân ngu xuẩn này, người ta dùng dăm ba câu đã bị lừa gạt rồi. Tiềm Long Các làm sao có thể vì một cái khách quý rắm chó mà ra mặt, nếu muốn để bọn hắn trở thành ô dù che chở cho mình, thì phải đem lợi ích của hai bên buộc chung cùng một chỗ thật chặt chẽ.

"Long tiểu thư, ta là quản gia của Lạc gia, hết thảy mọi chuyện của Lạc gia do ta làm chủ, xin đem bức vẽ kia trả cho ta." Trác Phàm hít một hơi thật sâu, thu liễm lại nụ cười trên mặt lúc mới đến đây, sau đó lạnh lùng nhìn về phía Long Quỳ.

Long Quỳ không khỏi sững sờ, nhìn Trác Phàm, lại nhìn Lạc Vân Thường, hai mắt hoàn toàn trợn tròn đầy kinh ngạc.

Tuy rằng quản gia đúng là xử lý mọi chuyện của gia tộc, nhưng từ lúc nào quản gia lại có quyền lực lớn tới mức quản được cả chủ nhân của mình a, như vậy còn có thể gọi là quản gia sao?

Nhưng là nhìn tình hình này, Lạc gia chủ thật đúng là không quản được tên quản gia này a.

Thở dài, Long Quỳ nghìn lần không nỡ sờ sờ bức vẽ kia, sau đó đem trả lại: "Thật sự là đáng tiếc, Trác Phàm tiên sinh. Yêu cầu của ngài quá cao, chúng ta thực không thể để cho ngài vừa lòng. Bất quá, ta lấy danh dự của Tiềm Long Các cam đoan với ngài, bức vẽ trận thức đồ cấp một này, cao nhất cũng chỉ trị giá ba trăm ngàn."

Đem bức vẽ một lần nữa cầm lại trong tay, Trác Phàm nhìn về phía Long Quỳ, khẽ khom người cúi đầu, điều này không khỏi làm cho Long Quỳ hơi kinh ngạc.

Nhưng nàng chưa kịp đặt câu hỏi, Trác Phàm đã mở miệng nói: “Xin lỗi, vừa nãy ta vẫn cho là tiểu thư đang lừa nhóm người chúng ta, hóa ra ngài thật không hiểu a. Không biết chỗ này của các ngươi, còn có người giám bảo khác không?”

“Cái ... Cái gì, ta không hiểu?”

Long Quỳ không khỏi sững sờ, mặt đỏ lên, trong lòng trở nên tức giận.

Từ nhỏ đến lớn, hễ là nàng gặp qua đồ vật, liền sẽ nhớ rõ tất cả đặc điểm của đồ vật, biết giá trị của nó như thế nào. Cho nên tại phường thị, nàng mặc dù không có cách phân biệt được Mặc Ngọc thật giả, nhưng vừa nhìn đã biết nó là đồ giả, đây chính là thiên phú của nàng, ưu thế để trong tương lai trở thành giám bảo sư đỉnh cấp của Tiềm Long Các.



Tóm lại, đó chính là thiên phú dị bẩm, sinh ra đã có.

Thế nhưng lời nói vừa nãy của Trác Phàm, đã đả kích thiên phú này của nàng, chê bai khả năng giám bảo của nàng. So với bất luận công kích khác, cái này càng làm cho tôn nghiêm của nàng bị chịu nhục.

“Trác Phàm tiên sinh, ngài ánh mắt rất tốt, nhưng cũng không nên vì thế mà tự cao nha.” Long Quỳ tuy mặt nở ra nụ cười nhưng trong đó lại đầy vẻ phẫn nộ, thậm chí mọi người còn có thể nghe được âm thanh nghiến răng trong miệng của nàng.

Thế nhưng Trác Phàm vẫn mỉm cười như cũ, gật đầu nói: “Xin hỏi, còn có giám bảo sư khác không?”

Trầm mặc hồi lâu, Long Quỳ hung hăng gật đầu: “Tốt, ngươi chờ.”

Vừa dứt lời, Long Quỳ quay người rời đi. Nhìn thấy bóng lưng nàng biến mất, Lạc Vân Thường lo lắng nhìn về phía Trác Phàm: “Chúng ta không phải lại đắc tội Tiềm Long Các chứ?”

Trác Phàm nhẹ nhàng lắc đầu, lộ ra một nụ cười quỷ dị.

Chỉ chốc lát, một trận tiếng bước chân trầm ổn vang lên, Long Quỳ lần nữa lại xuất hiện trước mặt mọi người. Nhưng lúc này bên người nàng lại có thêm một người, đó là một lão già chỉ có một con mắt.

“Thần nhãn Long Cửu?”

Lạc Vân Thường giật mình, kêu lên thành tiếng, sau đó nhỏ giọng nói với Trác Phàm: “Ông ta là tổng quản sự của Tiềm Long Các tại Phong Lâm Thành, thủ tịch giám bảo sư, thần nhãn Long Cửu.”

“Đây là Lạc tiểu thư a.”

Cách trăm bước, tiếng nói của Long Cửu đã truyền đến trong tai mọi người rất rõ ràng: “Hai mươi năm trước, lúc ta và cha ngươi gặp nhau, thấy hắn còn tuổi trẻ hăng hái không nghĩ tới bây giờ đã đến mức phải đem gia tài đi bán.”