Bốn người đi ra khỏi Thái gia, trên đường đi Lạc Vân Thường cùng Bàng thống lĩnh đều là nơm nớp lo sợ, không ngừng quay đầu nhìn ra phía sau, sợ lão già Thái Vinh kia thay đổi quyết định lại đuổi theo bọn họ. Chỉ có Trác Phàm vẫn một mặt bình tĩnh, nhưng sâu bên trong đáy mắt của hắn còn có chút giận dữ.
"Tiểu thư, ngài còn có chỗ nào để đi nữa không?" Rời đi Thái phủ được mấy bước, Trác Phàm đột nhiên dừng chân, cũng không quay đầu nhìn mà lạnh lùng hỏi.
Nghe được lời này, trong mắt của Lạc Vân Thường không không chế được dâng lên một mảnh sương mù, mờ mịt lắc đầu. Bàng thống lĩnh cũng là thầm than một tiếng, trong lòng một trận bi thương.
Thở sâu, Trác Phàm hung hăng khẽ cắn môi, thầm hạ quyết tâm, một ngày nào đó hắn sẽ khiến Thái gia phải cửa nát nhà tan.
Rõ ràng chỉ thiếu chút nữa, hắn liền có thể thu xếp tốt hai chị em Lạc gia này, hết lần này tới lần khác bị cha con Thái gia hủy đi kế hoạch.
Nếu là ngày sau Thái gia bị hủy, Thái Vinh biết là bởi vì nguyên nhân này mà đắc tội Trác Phàm, lão nhất định sẽ hối hận tới mức ruột đều xanh.
Chuyện này nói sau, hiện tại trong lòng Trác Phàm tuy là tức giận vì kế hoạch của chính mình bị phá hủy, nhưng do còn ràng buộc bởi tâm ma, hắn vẫn như cũ phải chiếu cố kỹ lưỡng hai chị em này, tuyệt đối không thể để bọn hắn xảy ra chuyện gì.
Nghĩ tới đây, Trác Phàm trầm ngâm một chút, thản nhiên nói: "Tiểu thư, ngươi biết Ngự Hạ thất thế gia là cái gì không?"
"Cái gì, ngươi... Ngươi làm sao lại biết cái này?"
Trong lòng của Lạc Vân Thường cả kinh, nàng mơ màng nhìn về phía Trác Phàm, tựa như là Trác Phàm đã biết được một bí mật cực kì to lớn vậy, chỉ là nàng nghĩ tới hành động kì quái của hắn mấy ngày nay, liền trở nên thoải mái.
Còn Bàng thống lĩnh thì tò mò nhìn về phía Lạc Vân Thường, giống như hắn ta cũng là lần đầu tiên nghe được từ này.
Nhấp nhẹ môi dưới, Lạc Vân Thường sau một hồi trầm ngâm rồi nhìn về phía hai người, nghiêm túc nói: "Trước kia chúng ta sống tại bên trong Quy Vân Trang, cùng bọn hắn không có gì tiếp xúc, không biết cũng được. Nhưng là hiện tại chúng ta lưu lạc bên ngoài, nếu là thật sự gặp phải người của Ngự Hạ thất thế gia, nhất định cần né tránh, không thể phát sinh xung đột, cho dù bị bọn hắn coi như là một con chó."
Tâm thần run lên, Bàng thống lĩnh còn chưa bao giờ thấy qua Lạc Vân Thường biểu lộ ngưng trọng như thế, phảng phất đang nói về một nhân vật rất đáng sợ. Mà lại nàng luôn luôn cao ngạo, cho dù hiện tại chán nản, đối mặt Thái gia là thế lực lớn nhất của Phong Lâm thành, nàng cũng không bảo bọn họ rằng nếu như bị coi là một con chó cũng không thể đắc tội, nhưng bây giờ. ..
Không có để ý cảnh cáo của Lạc Vân Thường, Trác Phàm vẫn giữ thái độ bình tĩnh, yên tĩnh nghe nàng nói tiếp.
"Vô luận là Lạc gia chúng ta, hay là Thái gia, coi như thế lực lớn khác cũng chỉ là là gia tộc thế tục. Nhưng tại đế quốc Thiên Vũ lúc bắt đầu khai quốc, có bảy vị công thần được Hoàng thất phê chuẩn, có thể sánh vai cùng với triều đình, có được đất đai và thế lực của chính mình, đứng phía trên hết thảy gia tộc. Đối địch với bọn hắn, chính cùng toàn bộ Đế Quốc là địch, đây chính là Ngự Hạ thất thế gia."
"Cái gì, thế gian này lại có gia tộc có thể cùng hoàng thất sánh vai?" Bàng thống lĩnh hít sâu một hơi, một mặt khϊếp sợ nói.
Gật đầu một cách thận trọng, Lạc Vân Thường nghiêm túc nói: "Thất thế gia là các đại gia tộc không thể đυ.ng cấm kị, người đứng đầu của mỗi gia tộc đều biết những thứ này. Hiện tại ta liền đem Ngự Hạ thất thế gia là như thế nào nói cho các ngươi, các ngươi phải nhớ kỹ!"
"Trong đó có Tôn gia sao?" Không đợi Lạc Vân Thường nói xong, Trác Phàm bỗng nhiên ngắt lời nói.
Hơi sững sờ, Lạc Vân Thường kỳ quái lắc đầu: "Ngươi vì cái gì hỏi như vậy?"
"Đúng vậy a, Trác huynh đệ, cô ta nếu như thuộc về thất thế gia, lúc nãy đại tiểu thư khẳng định đã ngăn cản ngươi đi lên đánh cô ta." Bàng thống lĩnh cười hắc hắc, nhìn về phía Lạc Vân Thường. Rất rõ ràng, vừa nãy Lạc Vân Thường không có ngăn cản, cũng chính là ngầm đồng ý.
Giống như bị nhìn thấu tâm tư, gương mặt của Lạc Vân Thường đỏ lên, liếc mắt trừng Bàng thống lĩnh một cái.
Trên thực tế, Tôn Vũ Phi bị đánh, trong lòng thoải mãi nhất chính là Lạc Vân Thường. Điều này Bàng thống lĩnh có thể nhìn ra, Trác Phàm cũng không phải là ngoại lệ. Bất quá, Trác Phàm lại nghĩ sâu xa hơn, nếu bọn họ đã kết thù thì phải tìm hiểu bối cảnh thế lực phía sau của kẻ địch.
“Như vậy thì Tôn gia cũng là gia tộc liên quan tới Thất thế gia.”
“Ách, làm sao ngươi biết?” Tay của Lạc Vân Thường không nhịn được run nhẹ, thấp thỏm hỏi.
Giờ khắc này, nàng chỉ hi vọng Trác Phàm cười lên một tiếng, sau đó bảo với bọn họ là hắn đang đùa mọi người, nhưng mặt của Trác Phàm vẫn như cũ nghiêm túc nói: “Nha đầu kia vừa mới có hô qua, muốn cho chúng ta nếm thử sự lợi hại của Ngự Hạ thất thế gia.”
“Sao ... Tại sao chúng ta lại vô tình đắc tội với người của Ngự Hạ thất thế gia chứ?”
Chỉ một thoáng, sắc mặt Lạc Vân Thường trở nên trắng bệch, đầu cũng đình chỉ suy nghĩ, ngơ ngác nhìn sang Trác Phàm. Bàng thống lĩnh thì hai mắt mở to, âm thanh tim đập trong nháy mắt cũng ngưng lại.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ thế giới như muốn hủy diệt, trở nên yên tĩnh...
“Trác Phàm, nhanh lên, chúng ta đi nhận lỗi với Tôn tiểu thư.”
Lạc Vân Thường vội vàng lôi kéo Trác Phàm hướng Thái gia đi tới, nhưng Trác Phàm lại giống như một cái đinh được đóng chặt trên mặt đất, thân hình của hắn không hề nhúc nhích.
“Hiện tại đi, chỉ là chịu chết.” Trác Phàm lạnh lùng nói.
Nghe được lời hắn nói, Lạc Vân Thường không khỏi giật mình, vô lực ngã co quắp trên mặt đất, trong mắt hiện ra vẻ bất lực. Lời nói của Trác Phàm mặc dù nghe chói tai, nhưng mỗi câu đều là sự thật. Đắc tội với Ngự Hạ thất thế gia nào có thể giải quyết dễ dàng như nàng nghĩ, nếu không thì mọi người cũng không kính sợ bọn họ như vậy.