"Này, là vì huynh đệ có cái gì vất vả, chỉ là không thể để tiểu thư và thiếu gia chờ quá lâu, đi thôi."
"Thế nào, ngươi không muốn biết mười ngày này ta làm gì ở bên trong sao?"
"Đó là chuyện của ngươi, ngươi muốn nói với ta tự nhiên sẽ nói.” Bàng thống lĩnh khoát tay tỏ vẻ không làm sao cả, sau đó lôi kéo Trác Phàm đi tới Thái gia.
Nhìn thấy hành động của chàng trai có vẻ thô kệch này trước mắt, nội tâm của Trác Phàm không khỏi có chút cảm động. Tuy hắn và lão Bàng ở với nhau thời gian không lâu, nhưng hiện tại cả hai đều tin tưởng nhau vô điều kiện.
Cho dù hắn ở kiếp trước một đường tu luyện tới Ma Hoàng cũng chưa từng gặp được một người tin cậy như vậy.
Một giờ sau, Bàng thống lĩnh mang theo Trác Phàm đi tới trước một cửa nhà tràn đầy khí thế hào hùng và uy nghiêm, trên cửa là một tấm biển lấp lánh hai chữ vàng to: “Thái Phủ.”
Khi hai người chuẩn bị bước vào cửa thì bị hai hộ vệ canh cửa ngăn lại.
“Đứng lại, các ngươi là ai, sao cả gan dám tự tiện xông vào Thái phủ?”
Bàng thống lĩnh chắp tay, cười cười nói: “Ha ha ha … kẻ hèn này là thống lĩnh hộ vệ của Quy Vân sơn trang Lạc gia, còn đây là quản gia của Lạc gia tên là Trác Phàm, tiểu thư và thiếu gia của nhà chúng ta đang làm khách trong quý phủ.”
Nghe lời Bàng thống lĩnh vừa nói, Trác Phàm không khỏi sửng sốt, hắn từ khi nào biến thành quản gia của Lạc gia rồi?
Tựa hồ hiểu được hắn đang nghĩ gì, Bàng thống lĩnh ghé trộm vào tai của hắn nói nhỏ: “Tám ngày trước người của Thái gia tới có nói ngươi là quản gia của Lạc gia, có lẽ tiểu thư đã giới thiệu với họ như vậy. Chúc mừng ngưới, Trác huynh đệ, hắc hắc hắc … ”
Trác Phàm bất đắc dĩ lắc đầu, không ngừng cười khổ.
Mắt liếc nhìn hai người, hai gã thủ vệ giữ cửa kia lộ ra vẻ khinh miệt: “Lại tới hai tên đến lừa đảo ăn uống.”
“Hả, các ngươi tại sao lại nói như vậy.”
Bàng thống lĩnh nổi giận, muốn đi lên tranh luận một hồi, bị Trác Phàm kéo lại, sau đó đi vào bên trong Thái phủ.
Bàng thống lĩnh nhìn về Trác Phàm khó hiểu hỏi: “Ngươi kéo ta làm gì?”
Trác Phàm không hề trả lời, tâm tình trở nên nghiêm túc. Thái độ của bọn đầy tớ có liên quan tới thái độ của người chủ, ngươi cãi nhau với bọn họ có gì tốt. Việc đầu tiên hai người bọn hắn phải làm đó là tìm được hai chị em Lạc Vân Thường và Lạc Vân Hải, hỏi rõ chuyện gì xảy ra, có lẽ Thái gia cũng không phải là nơi họ có thể nương tựa.
Rất nhanh, sau khi hỏi bọn tôi tớ ở đây, hai người đã biết được hai chị em họ ở đâu.
Nhìn cảnh tan hoang trước mắt, ngay cả quán trọ họ nghỉ chân cũng không bằng, Bàng thống lĩnh không kìm nổi sự tức giận, nói: “Thái gia tại sao lại đối đã với tiểu thư và thiêu gia như vậy, đạo đãi khác tối thiểu nhất cũng không có.”
“Đâu chỉ không có, quả thực đối đãi với họ như người bình thường.” Nội tâm Trác Phàm cũng nổi lên nhè nhẹ lửa giận, không phải vì bênh vực kẻ yếu là hai chị em nhà này, mà là làm hắn phí đi một phen tâm tư.
“Đi vào xem.”
Trác Phàm một mặt bình tĩnh đi vào trong gian phòng, Bàng thống lĩnh thấy vậy vội vàng đuổi theo. Nhưng khi hai người tiến vào phòng, chỉ thấy có một mình Vân Hải cô đơn ngồi trên giường, hai mắt đờ đẫn, không còn hoạt bát và kiêu ngạo như lúc trước.
Mà hoàn cảnh trong phòng cũng rất đơn giản, chỉ có một cái bàn và một cái ghế hỏng.
Bàng thống lĩnh thấy tình cảnh như vậy, đôi mắt hổ của hắn ta không nhịn được rưng rưng nước: “ Thiếu gia ngài chịu khổ rồi...”
“Tiểu tử, tỷ tỷ của ngươi ở đâu?” Tâm Trác Phàm cũng không quá nhiều đồng cảm như vậy, trực tiếp hỏi.
Tựa hồ trước đó bị Trác Phàm đánh cho mấy lần để lại trong lòng bóng ma, khiến Lạc Vân Hải đang đờ đẫn sau khi nghe được giọng hắn, sợ run cả người, lập tức trở nên thanh tỉnh.
Nhìn thấy Trác Phàm đang tức giận, Lác Vân Hải ấp úng nói: “Tỷ tỷ của ta đi tìm ta … Ách, Thái công tử để hỗ trợ xây dựng lại Lạc gia.”
Bàng thống lĩnh ở một bên khẩn trương, muốn ngăn cản hành vi lỗ mãng của Trác Phàm, nào có người hầu nào đối đãi với chủ của mình như vậy. Nhưng là, trên người Trác Phàm tựa như có một cỗ trời sinh lực uy hϊếp, lúc hắn giận dữ, Bàng thống lĩnh cũng không dám động chạm tới mày đang nhíu của hắn.
Kết quả, Lạc Vân Hải vừa nom nớp lo sợ vừa dẫn đường phía trước, còn Trác Phàm thì áp giải phía sau, một màn như ở trong rừng cây lại tiếp tục xuất hiện.
Bàng thống lĩnh theo sát phía sau hai người, có chút hoảng hốt, như thế này thì ai mới là chủ a.
Bên cạnh hồ nước xanh biếc của dòng suối nhỏ, một tên công tử đẹp trai đang cùng một cô gái xinh xắn mặc một chiếc váy dài màu đỏ đang chơi đùa. Hai người rượt đuổi nhau, kèm theo đó là tiếng cười vui vẻ vang vọng tại trên mặt hồ yên tĩnh này.
Lạc Vân Thường nhìn qua hai người đang liếc mắt đưa tình, trong lòng nổi lên cảm giác thê lương. Nhưng là vì để gây dựng lại gia tộc, nàng vẫn là kiên trì đi lên gọi một tiếng: "Hiếu Đình ca..."
Sắc mặt của tên công tử đẹp trai kia dần trở nên âm trầm, gã lạnh lùng liếc Lạc Vân Thường một cái rồi nói: "Lạc Vân Thường, ta đã nói với ngươi rõ ràng. Từ nay về sau, ta với ngươi không có bất cứ quan hệ nào nữa, trong mắt ta chỉ có một người là Vũ Phi muội muội mà thôi."
"Đúng vậy a, biết điều thì cút nhanh lên, Hiếu Đình ca đã sớm không thích ngươi." Cô gái mặc váy đỏ kia trợn mắt, cười nhạo nhìn về phía nàng.
Lạc Vân Thường ra sức cắn chặt đôi môi để kìm nén cảm xúc, nhưng trong mắt của nàng vẫn bị một tầng sương mù phủ kín.
Hiện tại nàng còn nhớ mang máng, năm đó khi hai nhà Lạc Thái quan hệ thân thiết, cha mẹ hai bên đã vì bọn họ quyết định kết thông gia từ bé. Nàng và Thái Hiếu Đình cùng nhau lớn lên, thanh mai trúc mã, hai người thề non hẹn biển, cả đời không rời xa.
Cho nên, lúc Lạc gia gặp nạn, nàng đầu tiên nghĩ đến chính là tìm người chồng sắp cưới này để dựa dẫm.
Nhưng làm người ta không nghĩ đến là, khi nàng mang theo đệ đệ đi vào Thái gia, hai người liên tục bị người ta ghét bỏ. Mà hiện tại bên người Thái Hiếu Đình chính là Tôn Vũ Phi, tiểu thư của nhà họ Tôn, tính cách của ả rất hung hăng bá đạo