Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ma Hoàng

Chương 16: Huyết Tinh Linh (1)

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Không nghĩ tới lão tử cũng có lúc nhìn lầm."

Trên đường nhỏ tối đen, gã lái buôn kia cõng trên lưng một bao quần áo, ủ rũ cúi đầu đi về phía trước, xung quanh im ắng, không có một chút động tĩnh, chỉ có âm thanh ai thán của gã.

Đột nhiên, một tiếng hét lớn vang lên phía sau lưng gã: “Ông chủ, xin dừng bước."

Gã không tự chủ được giật mình, dừng lại, sau đó quay đầu nhìn về sau, chỉ thấy Trác Phàm đang bước nhanh chạy đến trước mặt gã.

"Ngươi là... Vừa rồi..." Gã lái buôn nhớ kỹ Trác Phàm, cũng là bởi vì hắn, toàn bộ người ở phường thị đều biết khối Mặc Ngọc kia là giả.

"Ngươi tìm ta có chuyện gì?"

"Ha ha ha... Ông chủ, ta muốn mua khối Mặc Ngọc kia của ngươi, ta ra giá mười khối linh thạch." Trác Phàm nhìn về gã con buôn cười cười, con mắt sau đó liếc tới túi đồ của gã.

Trầm ngâm một lát, gã con buôn kỳ quái nhìn về phía Trác Phàm: "Công tử, ngài biết rõ khối Mặc Ngọc này của ta là giả, tại sao còn đuổi theo ra giá mười khối linh thạch? Vừa rồi vị tiểu thư kia đã nói khối Mặc Ngọc kia chỉ trị giá ba khối linh thạch mà thôi.”

Lắc đầu cười, Trác Phàm thản nhiên nói: "Coi như khối Mặc Ngọc kia là giả, nhưng mà rất giống hàng thật a. Trong tay ta, có khả năng sẽ bán được giá tiền tốt."

"Ha ha, ta đã hiểu, ngươi là muốn bán cho người không biết khối ngọc này là hàng giả để kiếm lời đúng không." Gã lái buôn bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, tròng mắt hai bên đảo quanh, "Đã như vậy, ngài làm nhưng là mua bán lớn, mười khối linh thạch quá ít đi."

"Vậy ngươi muốn giá bao nhiêu?" Trác Phàm tròng mắt hơi híp, sát ý lóe lên một cái rồi biến mất.

"Ít nhất phải 50 khối!" Gã con buôn khoát khoát tay, lộ ra vẻ gian trá, "Nếu không, chính ta tự tay tìm người không biết thật giả, ít nhất cũng trên trăm khối đấy."

Gã lái buôn được Trác Phàm nhắc nhở, mới nghĩ đến, trên cái thế giới này người hiểu về Mặc Ngọc dù sao cũng là số ít, vừa mới toàn bộ phường thị cũng chỉ có hai người là nhìn ra thứ này thật hay giả. Gã hoàn toàn có thể lấy giả thành thật, kiếm lời càng nhiều.



"Ngươi có mua hay không, không mua vậy ta tự mình đi tìm người khác."

Gã lái buôn gặp Trác Phàm một mực giữ im lặng, biết hắn không bỏ ra nổi nhiều linh thạch như vậy. Thế cũng tốt, gã vừa vặn có thể tự mình ra tay, đỡ bị người khác chiếm tiện nghi, sau đó liền nhấc chân muốn đi.

"Chờ một chút!"

Bỗng nhiên, ngay tại khi gã con buôn vừa mới đi ra một bước, một cái bàn tay như cái kìm sắt nắm chặt lấy bả vai của gã, khiến gã đau đớn không thể không kêu lên một tiếng "Ôi chao".

"Ông chủ, làm ăn cũng không nên quá tham lam." Trác Phàm lạnh lùng nói.

"Hừ, thì tính sao, Mặc Ngọc là của lão tử, lão tử muốn bán bao nhiêu thì là bán..."

Gã con buôn còn muốn phản bác, nhưng chưa nói ra được vài lời, một cỗ nguyên lực màu đen đột nhiên tiến vào trong cơ thể gã, làm cho gã không phát ra được âm thanh nào nữa.

Tiếp đó, thân thể của gã chậm rãi biến thành màu đen, sau cùng tại một trận gió nhẹ lay động thổi tới, hóa thành bột mịn tiêu tán trong không khí.

Thở một hơi dài , Trác Phàm cảm thụ một chút nguyên lực trong cơ thể, chỉ có một chút xíu tăng trưởng. Hắn hiện tại là cao thủ Tụ Khí cảnh một tầng, trong khi gã con buôn chỉ có thực lực Trúc Cơ bảy tầng, rất khó để thực lực của hắn tăng lên trên diện rộng.

Vốn Trác Phàm cũng không muốn làm gã con buôn này tan biến như vậy, nhưng đáng tiếc gã không chịu cùng mình làm ăn, do đó Trác Phàm cũng chỉ phải ăn cướp trắng trợn.

Từ trong túi quần áo của gã lái buôn, hắn tìm thấy khối Mặc Ngọc kia, Trác Phàm quay người đi về phía quán trọ.

Hắn không phải người thích gϊếŧ chóc, chỉ là gϊếŧ người đáng chết.



Về đến quán trọ, vừa vặn đυ.ng tới Bàng thống lĩnh đang đợi hắn trở về, Trác Phàm thuận tay ném cho hắn ta một cái túi: "Lão Bàng, trả cho ngươi."

Bàng thống lĩnh tiếp nhận, mở ra xem, nghi ngờ hỏi lại: "A, mười khối linh thạch còn nguyên, ngươi không có mua sao?"

Lúc trước Trác Phàm bảo Bàng thống lĩnh về trước quán trọ chờ hắn, sau đó lại mượn mười khối linh thạch, nói là nhìn trúng một kiện đồ vật. Nhưng là hiện tại, mười khối linh thạch vẫn không nhúc nhích nằm nguyên trong túi.

"A, ông chủ kia là người tốt, nên đã tặng cho ta." Trác Phàm trả lời lấy lệ.”

"Còn có, lão Bàng, ngươi bảo vệ ở cửa phòng của chúng ta, bất luận kẻ nào cũng không thể cho đi vào."

Nói xong, Trác Phàm tiến vào phòng của mình, sau đó đóng cửa lại. Bàng thống lĩnh tuy rằng cảm thấy kỳ quái, nhưng đã là huynh đệ nhờ vả, y tất nhiên phải giúp rồi. Vì thế y cũng không về phòng của mình, mà trực tiếp ngồi trên chiếu ở bên ngoài cửa phòng của Trác Phàm, làm nhiệm vụ bảo vệ cửa.

Mọi chuyện ngoài cửa phòng, Trác Phàm đều rõ ràng, trong lòng âm thầm gật đầu. Hắn có thể gặp được một người nhiệt tình có trách nhiệm như vậy, đúng là may mắn.

Tiếp theo, Trác Phàm đem khối Mặc Ngọc kia đặt lên trên bàn, trong tay nguyên lực màu đen mạnh mẽ đánh về phía nó.

Bính!

Một tiếng nổ vang lên, sau đó khối Mặc Ngọc xuất hiên từng vết rạn nứt như dấu chân chim, tiếp theo từng tầng từng tầng lớp vỏ bên ngoài vỡ rơi xuống, bên trong lộ ra màu đỏ tươi.

Phía sau, khối ngọc đã không còn là Mặc Ngọc nữa, ngược lại biến thành một khối huyết ngọc đỏ bừng. Hơn nữa, huyết ngọc này giống như là một trái tim vậy, theo màu đỏ tươi lóe lên, đã bắt đầu đập nhảy có quy luật.

"Ta quả nhiên không nhìn lầm, là Huyết Tinh Linh!"

Trác Phàm hung hăng nuốt một ngụm nước miếng, trên mặt không kìm được xuất hiện sự hưng phấn.
« Chương TrướcChương Tiếp »