Nhóm dịch: Thiên Tuyết
"Tôn quản gia, bọn họ chạy về phía rừng rậm sương mù." Ở bên ngoài rừng rậm sương mù khoảng mười dặm, một tê sơn tặc gầy gò như cây trúc, sau một lúc dò xét tình hình trên mặt mặt đất, quay đầu báo cáo với Tôn quản gia.
Tôn quản gia cười lạnh, sờ sờ hai chòm râu bạc trắng bên khóe miệng, thản nhiên nói: "Còn rất biết tìm nơi để trốn, biết địa hình bên trong núi này, chỗ kia đến chúng ta quả thực không quen thuộc. Có điều..."
Nói xong, Tôn quản gia quay lại nhìn thoáng qua thống lĩnh hộ vệ đang bị trói ở phía sau, trong mắt xuất hiện sự âm hiểm.
"Bàng thống lĩnh, lát nữa phải xem ngươi thể hiện rồi. Lấy tính cách của đại tiểu thư, hẳn là sẽ không bỏ mặc ngươi đâu."
"Phi, tên họ Tôn kia, ngươi đừng mơ có thể lấy ta để uy hϊếp tiểu thư." Hai mắt bàng thống lĩnh đỏ bừng, gắt gao nhìn chằm chằm Tôn quản gia. Nếu ánh mắt có thể gϊếŧ người, ánh mắt đầy máu của y sớm đã băm Tôn quản gia thành muôn mảnh.
"Tốt nhất ngươi liền gϊếŧ lão tử bây giờ đi, nếu không về sau lão tử nhất định làm thịt ngươi, báo thù cho các huynh đệ đã chết."
"Ha ha ha... Chờ lấy được đồ vật kia, thì lão phu sẽ thành toàn cho ngươi." Ánh mắt hơi nhíu lại, Tôn quản gia phát ra tiếng cười thâm trầm: "Chúng ta đi."
Nửa canh giờ sau, Tôn quản gia dẫn đầu một hàng hơn hai mươi người đi tới trước rừng rậm sương mù.
Nhưng mà, còn không đợi bọn họ tới gần, xa xa đã nhìn thấy một bóng người đang lười nhác tựa vào một cây cổ thụ nằm ngủ. Nhìn kỹ lại, chính là tên Trác Phàm lúc trước gϊếŧ một người của bọn họ.
"Tôn quản gia, là người đã Bàn Tử." Một gã sơn tặc hô to.
Tựa hồ là bị âm thanh kêu lớn đánh thức, Trác Phàm ngáp một cái, mở ra đôi mắt đang nhập nhèm buồn ngủ. Sau đó hắn nhìn về phía bọn người Tôn quản gia, không hề kinh sợ, cũng không có khẩn trương, ngược lại lộ ra một nụ cười rất thoải mái.
"Tôn quản gia, ta đã đợi ngươi lâu rồi."
Tôn quản gia nhíu mày, sắc mặt trở nên nghiêm túc nhìn hắn. Muốn từ vẻ mặt của hắn mà nhìn ra được gì đó, nhưng lại không thấy được điều gì. Trên mặt của hắn chỉ là một vẻ ung dung.
"Tâm tư thật là kín đáo, nhiều năm như vậy, lão phu thật sự là xem nhầm ngươi rồi." Tôn quản gia thầm nghĩ.
Nếu là trước kia nhìn thấy Trác Phàm, lão còn chẳng buồn nhìn thẳng, một tên gia nô bình thường, có cái gì đáng nhìn?
Nhưng trong nháy mắt khi thấy cách hắn chém gϊếŧ gã sơn tặc kia, Tôn quản gia đã nhìn hắn bằng ánh mắt hoàn toàn khác biệt. Tiểu tử này chẳng những tâm tư kín đáo, hơn nữa còn ra tay rất quyết đoán tàn nhẫn, đợi cho cánh chim nhỏ này trưởng thành, chính là một mối nguy lớn.
"Trác Phàm, lá gan của ngươi thật lớn, dám ngang nhiên đứng ở trước mặt lão phu như vậy." Ánh mắt Tôn quản gia hơi nhíu lại, hỏi.
Trác Phàm không trả lời lão, trực tiếp nói: "Tôn quản gia, chúng ta làm một cuộc giao dịch."
"Giao dịch gì?" Tôn quản gia nghi hoặc nói.
"Ta giao tỷ đệ Lạc gia cho ngươi, ngươi giúp cho ta có tiền đồ tốt ở Hắc Phong Sơn."
Cái gì?
Lời Trác Phàm vừa nói ra, không chỉ có vẻ mặt của đám người Tôn quản gia khϊếp sợ, thống lĩnh hộ vệ đang bị áp giải cũng sợ ngây người.
Lúc trước, y mong Trác Phàm bảo vệ thiếu gia và tiểu thư rời đi, không nghĩ tới hiện tại Trác Phàm vậy mà muốn theo địch, dùng tiểu thư và thiếu gia làm điều kiện giao dịch.
"Vì sao ngươi lại làm như vậy, Lạc gia đối đãi ngươi rất tốt kia mà?" Tôn quản gia nghi ngờ hỏi.
"Ha ha ha ... Vậy vì sao ngươi bán đứng Lạc gia, không phải Lạc gia cũng rất hậu đãi ngươi sao?" Trác Phàm cười nhạo nói.
Nghe được lời ấy, khuôn mặt Tôn quản gia đỏ bùng, trong lòng ẩn ẩn dâng lên tức giận.
Nội tâm cười lạnh một tiếng, Trác Phàm nói tiếp: "Người không vì mình, trời tru đất diệt. Hiện giờ Lạc gia đã sắp diệt vong, lấy thực lực một mình ta cũng vô pháp xoay chuyển Càn Khôn, cần gì phải đi tìm chết? Dùng tính mệnh hai tỷ đệ bọn họ, tìm đường lui cho mình, âu cũng là lẽ thường tình đi."
Nói xong, Trác Phàm nhặt lên một cái dây thừng màu hồng trên mặt đất, một đầu kia của dây thừng thì kéo dài hướng về phía bên trong sương trắng mờ mịt.
"Hiện tại hai người bọn họ đang trốn ngay tại đầu dây thừng bên kia, có điều trong đó mấy chỗ rẽ, chỉ có ta mới có thể phân biệt được."
Tôn quản gia cầm dây thừng màu hồng trong tay, khẽ gật đầu: "Vì có thể an toàn đi ra, dùng dây thừng màu hồng này làm dấu hiệu, đúng là ý tưởng hay. Hơn nữa, vì đề phòng bị truy đuổi, ở giữa còn cố ý làm ra nhiều chỗ rẽ. Có điều, nhờ vả nhầm người thôi, ha ha ha..."
Đem dây thừng màu hồng trả lại cho Trác Phàm, Tôn quản gia gật đầu nói: "Tốt, quyết định như thế, ngươi đi trước dẫn đường! Có điều, ngươi đừng hòng giở trò gì."
"Tôn quản gia, ta chính là người thành thật!" Trác phàm quỷ dị cười nói.
Tôn quản gia khinh thường lắc đầu: "Lời của ngươi trước kia ta tin, hiện tại... Không tin!"
Nói xong, hai người liếc nhau, cùng phát ra tiếng cười to quái dị, nhưng trong lòng hai bên lại đều có kế hoạch nham hiểm của riêng mình.
Bàng thống lĩnh thấy vậy, tức giận sùi bọt mép, chửi ầm lên, mắng Tôn quản gia tiểu nhân bỉ ổi, càng mắng Trác Phàm là bán chủ cầu vinh, nhưng không ai đi để ý tới hắn ta. Hắn ta bị áp giải, đi theo mọi người cùng tiến vào bên trong sương trắng mờ mịt.