Chương 11: Lần đầu vào Phong Lâm Thành

Dường như hiểu được ý của cô, Trác Phàm vội vàng nói: "Hiện tại không có sự uy hϊếp của Tôn quản gia, không biết tiểu thư có tính toán gì không?""Ồ, vốn dĩ chúng ta dự định đưa tiểu thư đi Thái phủ tìm sự giúp đỡ!" Lạc Vân Thường còn chưa kịp nói gì, Bàng thống lĩnh đã lên tiếng.

Lúc này, hắn, người thống lĩnh hộ vệ, không còn coi Trác Phàm như một gia nô bình thường nữa mà là một thành viên cao cấp của Lạc gia có thể ngang hàng với hắn.

"Ngươi nên hiểu rằng, công tử nhà họ Thái có hôn ước với tiểu thư của chúng ta."

"Ồ, là Thái gia ở Phong Lâm Thành?"

Theo trí nhớ của tiểu tử này, Thái gia là gia tộc lớn nhất ở Phong Lâm Thành là đại gia tộc, ngang hàng với nhà họ Lạc. Nếu có thể giao anh em họ Lạc cho bọn họ, thì tiểu tử này có thể yên tâm chết đi, ác ma trong lòng cũng sẽ được giảm bớt. Có lẽ nó sẽ được loại bỏ hoàn toàn và khi đó anh ta sẽ thực sự được giải thoát.

Nghĩ tới đây, Trác Phàm liên tục gật đầu, nói: "Được, chúng ta đi tìm Thái gia."

Sau đó, hắn quay đầu nhìn về phía Hắc Phong Sơn, lẩm bẩm nói: “Ta sẽ trở lại.”

Cùng lúc đó, trong một hang động tối tăm trên đỉnh Hắc Phong Sơn, một thiếu niên sắc mặt tà ác đang ngồi trên một chiếc ghế lớn, nhìn về phía dưới, trong mắt thỉnh thoảng hiện lên một tia nghiêm nghị: " Phía Tôn quản gia và những người khác, vẫn chưa có tin à?" ""Bẩm...Bẩm thiếu chủ, Tôn quản gia đã gửi thư, nói rằng công pháp sắp tới tay." Người kia run rẩy đáp, nhưng vẫn cúi đầu thật sâu, không dám nhìn thẳng vào mắt thiếu niên.

"Hehehe...đi xuống thôi."

“Vâng!” Người kia lau mồ hôi trên đầu, lui về phía sau giống như đang chạy trốn, giống như ở lại một lát, người phía trên sẽ ăn thịt hắn.

Sau khi người đàn ông rời đi, người thiếu niên chậm rãi đứng dậy, đi tới tấm rèm phía sau, đưa tay kéo nó ra, phía sau rèm liền hiện ra một lão già tóc trắng xóa đang nằm yên bất động. Lúc này đang tức giận nhìn người thanh niên kia, bờ môi run rẩy không nói nên lời.

Thiếu niên thấy vậy, mỉm cười vỗ vỗ lòng bàn tay khô héo của mình, nhẹ giọng nói: "Sư phụ, ngươi yên tâm, bạn cũ của người đã tới đó đợi người trước rồi, nay chỉ còn người thôi. Chờ ta lấy được Hồi Long Trưởng, ta sẽ đưa người đi đoàn tụ với họ."

Nghe vậy, ông lão đột nhiên mở hai mắt đỏ như máu, như muốn ăn thịt người, nhưng toàn thân không thể cử động, chỉ run rẩy không ngừng.

Nhìn thấy cảnh tượng này, trong hang vang lên tiếng cười man rợ của thanh niên, kiêu ngạo và tà ác...



Phong Lâm Thành là thành lớn nhất trong phạm vi trăm dặm, cách Lạc gia mười ngày đường. Lo lắng đám sơn tặc từ Hắc Phong Sơn sẽ truy đuổi mình, Trác Phàm và đoàn người đã đi suốt đêm và chỉ sau năm ngày đã đến nơi.

Lần đầu tiên bước vào Phong Lâm Thành, mọi người đều cảm thấy nhẹ nhõm trước sự ồn ào náo nhiệt của thành phố, dường như những căng thẳng và sợ hãi mấy ngày qua đều đã biến mất trong khoảnh khắc này.

Cảm nhận được bầu không khí yên bình của người qua lại trên đường, đôi má vốn căng thẳng mấy ngày nay của Lạc Vân Thường lần đầu tiên nở nụ cười.

"Vân Hải, nhìn bên kia!" Lạc Vân Thường nắm tay đệ đệ, cười rạng rỡ chỉ vào quầy hàng tạp kỹ.

Bàng thống lĩnh thấy họ không bởi vì gia tộc bị diệt mà thất thủ, liền vui mừng cười rộ lên, sau đó quay sang Trác Phàm nói: "Trác Phàm huynh đệ, ta nhớ huynh chưa từng đến Phong Lâm Thành đúng không."

Khẽ gật đầu, Trác Phàm trên mặt vẫn lạnh nhạt.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Bàng thống lĩnh không khỏi sửng sốt.

Sự thịnh vượng của Phong Lâm Thành không ai là không biết đến, nhớ lần đầu tiên hắn đến Phong Lâm Thành, đã không thể ngủ được ba ngày ba đêm vì quá phấn khích. Tại sao tiểu tử này từ nhỏ chưa từng rời khỏi Lạc gia, đến nơi đo thành phồn hoa thịnh vượng như vậy lại không có cảm giác gì.

Nhưng làm sao hắn biết, trong mắt Trác Phàm lúc này, thành phố này không khác gì một thôn trang nhỏ trên núi.

"Lão Bàng, Thái gia vẫn chưa tới à?" Sau khi chia sẻ vui buồn trong những ngày qua, mối quan hệ giữa Trác Phàm và Bàng thống lĩnh đã trở nên thân thiết hơn, thậm chí hai người còn bắt đầu gọi nhau là huynh đệ.

Bàng thống lĩnh còn chưa kịp mở miệng, Lạc Vân Thường ở một bên đã nói trước: “Chúng ta không thể trực tiếp đến Thái gia, ta và Vân Hải nên đến phủ bái kiến trước, sau đó tới đón các ngươi, các ngươi cứ đến quán trọ phía trước nghỉ ngơi đợi ta quay lại đón.”

"Thật phiền toái!" Trác Phàm cau mày.

Bàng thống lĩnh cười khổ nhún vai bất đắc dĩ: "Không có cách, ai bảo chúng ta đến nương nhờ Thái gia, nếu chúng ta đi thẳng tới cửa, người ta sẽ cười nhạo chúng ta vô lễ."

"Được, ngươi đi trước đi." Trác Phàm hít sâu một hơi, gật đầu đồng ý.

Dù sao chỉ cần thu xếp ổn định cho hai tỷ đệ họ thì anh ấy sẽ được tự do, đợi thêm một lát cũng không có gì to tát.

Tuy nhiên, vào lúc này, tiếng ồn ào của con quạ đã năm ngày không xuất hiện lại vang lên bên tai anh.

"Hừ, cẩu nô tài, Phong Lâm Thành này là lãnh địa của tỷ phu ta, ngươi chờ xem ta đối phó với ngươi như thế nào." Lạc Vân Hải hai tay chống nạnh, lỗ mũi hướng lên trời, lần nữa trở thành đại thiếu gia không ai bì nổi.

""Đoàng! Vừa dứt lời, Trác Phàm không chút do dự một chân sút vào mông Lạc Vân Hải, đá cho hắn bay xa.""

"Không cần chờ tỷ phu ngươi đến, bây giờ ta sẽ xử lí ngươi trước."

Lạc Vân Thường thấy vậy, vội vàng đỡ đệ đệ đứng dậy, quay người hung tợn nhìn Trác Phàm: “Sao ngươi cứ luôn chấp nhặt với đệ đệ ta vậy?”

""Là đệ đệ ngươi cần ăn đòn.”

Trác Phàm nhàn nhạt liếc nàng một cái, xua tay nói: "Đi nhanh đi. Sau khi ổn định chỗ ở, nếu còn không thích ta thì cứ đuổi ta đi."

Lạc Vân Thường giận dữ hừ một tiếng, bế đệ đệ lên và rời đi.

Lạc Vân Hải nằm trên vai tỷ tỷ, mặt đỏ bừng vì kìm nén cơn đau, không dám nói một lời.

Tuổi còn nhỏ, hắn nghĩ mãi mà không hiểu sao, khi hai người họ ở trong rừng, bị tên ác nô này ức hϊếp. Nhưng ở Phong Lâm Thành, lãnh địa của tỷ phu, hắn có người chống lưng, vậy tại sao hắn vẫn bị tên ác nô này ức hϊếp?

Chẳng lẽ tên cẩu nô tài này không sợ trời đất sao? Hắn là người Lạc gia, nhưng chưa từng gặp qua loại người như vậy.

Bàng thống lĩnh từ bên cạnh chứng kiến

toàn bộ quá trình, nhưng cả kinh trợn mắt há mồm.

Anh ta không bao giờ nghĩ rằng khi Trác Phàm trở nên lợi hại như vậy, lại dám đánh thiếu gia trước mặt tiểu thư, tiểu thư chỉ phàn nàn mà không truy cứu.

Phải biết, thiếu gia rất được tiểu thư yêu chiều, bình thường nói lặng lời nghiêm túc còn không lỡ. Nhưng bây giờ, Trác Phàm đá thiếu gia không chút lưu tình, đá điêu luyện như vậy.

Bây giờ hắn đã hiểu vì sao thiếu gia dọc đường nhìn thấy Trác Phàm không dám lên tiếng, giống như chuột gặp mèo, thì ra hắn bị làm cho sợ hãi.

Lau mồ hôi lạnh trên đầu, Bàng thống lĩnh nhìn Trác Phàm nói: “Trác Phàm huynh đệ, dù sao thiếu gia cũng là chủ nhân, không nhìn mặt hòa thượng thì nên nhìn mặt Phật. , không nhìn mặt tiểu thư thì nên nhìn mặt tỷ phu của hắn, làm sao có thể đá hắn.”

Không khỏi nhếch mép cười, Trác Phàm thản nhiên nhún vai. Hắn ta chưa bao giờ coi ai là chủ nhân của mình, và mọi việc anh ta làm đều là để tiêu trừ tâm ma.