Chương 5: Thục nữ Túy Tiên lầu
Túy Tiên lầu.
Gọi là Túy Tiên lầu, nhưng chẳng thể là lầu được, bởi nó trông chẳng khác nào một gian nhà trống hoác từ trên xuống dưới.
Tuy không có vẻ nguy nga đồ sộ như những tòa tửu lâu nhưng Túy Tiên lầu vẫn tấp nập khách giang hồ kéo đến. Được như vậy bởi ở Túy Tiên lầu có thứ hảo tửu mà không nơi nào có được. Loại hảo tửu đó, do chính tay chủ nhân cất ra, mà chủ nhân Túy Tiên lầu lại mà một trang mỹ nữ tuyệt sắc bất phàm, bất cứ nam nhân nào diện ngộ cũng đều phải tơ tưởng, khó cầm được lòng nhớ thương vụиɠ ŧяộʍ và ao ước có một lần trong đời được cận kề giai nhân.
Không biết vì Túy Tiên tửu ngon hơn cả Trung Nguyên nhứt tửu Thiệu Nữ Nhi Hồng hay do nhan sắc siêu phàm, kiều mỵ của chủ nhân Túy Tiên lầu mà khách giang hồ nô nức kéo đến. Chính vì thế Túy Tiên lầu lúc nào cũng như ngày hội. Từ sáng tinh mơ cho đến lúc gà gáy canh một. Thậm chí có những hôm tiết trời lập đông hoặc trời giông mưa phủ. Vẫn có khách dừng lại để thưởng thức Túy Tiên tửu và giai nhân.
Nàng vận bộ cánh bằng lụa mỏng màu hồng nhạt, ngồi bên quầy chăm chú từng mũi kim thêu đôi bướm trên chiếc khăn trắng tinh. Dáng vẻ của nàng như một thiếu nữ khuê các, một thục nữ đoan trang mà khi đập vào mắt người nào, kẻ đó chỉ có thể chắc lưỡi, thầm ao ước mà không dám thốt lời đường mật yêu đương.
Vầng trăng non đã lên quá đỉnh đầu, thế mà nàng vẫn không ngừng tay chăm chút từng đường thêu của mình.
Thỉnh thoảng nàng lại khẽ ngước lên, chớp mắt nhìn qua những con sâu rượu đang trổ tài uống thật nhiều để lấy lòng giai nhân. Đôi lúc, hai cánh môi mỏng lại điểm một nụ cươi xinh như mọng, mà bất cứ khách nhân nào may mắn bắt gặp cũng đều sửng sốt trố mắt nhìn như muốn nuốt lấy nụ hàm tiếu xinh xắn của nàng.
Trong khi nàng ngồi thêu thì lão nô bộc hối hả chạy tới chạy lui theo những tiếng gọi của khách.
Tất nhiên rượu ngon, cùng với mỹ nữ thì đâu có túy tiên ông nào chịu bỏ ra về, thậm chí có kẻ uống đến lăn ra đất chẳng biết gì cả.
Uống rượu nhiều thì phải say, say túy lúy chuyện đó chẳng có gì lạ, nhưng ở Túy Tiên lầu đã từng có người chết vì Túy Tiên tửu. Bởi rượu ngon và mỹ nữ buộc khách giang hồ không nỡ đứng lên bỏ đi, không đi được thì phải uống và có kẻ đã uống cho đến khi ói cả mật xanh, có kẻ ọc luôn bao tử ra ngoài mà chết. Nhưng cái chết đó không hề làm mất đi danh tiếng của Túy Tiên lầu mà ngược lại càng làm cho Túy Tiên lầu nổi đình nổi đám hơn. Người này kháo với người kia và cứ như thế mặc dù Túy Tiên lầu không có vẻ bệ vệ nguy nga như những tòa kỹ lâu chốn đô hội nhưng vẫn tấp nập khách giang hồ.
Lão bộc bước đến bên nàng :
- Tiểu thư đã thêu xong chưa?
Nàng khẽ lắc đầu.
Lão bộc mỉm cười bỏ về phía quầy rượu.
Khi lão bộc vừa rời nàng đi về phía quầy rượu thì một thư sinh vận nho y màu lam lững thững bước đến bên nàng. Gã cố tạo dáng vẻ phong lưu của Phan An, Tống Ngọc.
Sự lân la của gã nho sinh đó buộc những người khác chợt hướng mắt nhìn.
Gã nho sinh thoạt cúi đầu như muốn ngửi mùi hương dìu dịu từ mái tóc nàng phả ra.
Y nhỏ nhẹ nói :
- Thanh Thanh tiểu thư thêu đẹp quá!
Nàng e lệ sau lời khen tặng của gã nho sinh. Nét e lệ của nàng cũng thật là duyên dáng và yêu kiều. Hai gò má thoạt hây hây đỏ trông tợ trái táo đang tới thời mọng chín.
Nàng nhỏ nhẹ nói :
- Công tử quá khen.
Gã mỉm cười nói tiếp :
- Thanh Thanh muội quá khiêm nhường, Mông Khách Cao Điền nói bằng thực tâm mình đó.
Nàng hạ kim thêu ghim vào mảnh lụa trắng, cúi mặt nói :
- Muội muội đã thêu lâu lắm rồi nhưng chưa có ai khen muội cả.
- Thì hôm nay Cao huynh đã khen muội nè.
- Cao công tử khiến Thanh Thanh không thêu được nữa.
Mông Khách Cao Điền dịch chân đứng sát hơn vào bên nàng, hành động của gã khiến khách nhân đối ẩm bắt đầu bực bội.
Đứng cận kề giai nhân, được nghe từng lời nói nhỏ nhẹ đường mật của nàng thì Mông Thạch Cao Điền còn quan tâm gì tới nhũng ánh mắt hằn học đang chiếu vào?
Gã nghe nàng nói, Cao Điền càng thêm cao hứng. Y hồ hởi nói :
- Nếu huynh có đặng một thê tử đảm đang như muội muội, huynh thật không còn gì hạnh phúc hơn nữa.
Nàng lại e lệ cúi đầu đáp lời Mông Khách Cao Điền :
- Muội không đáng như huynh nghĩ đâu. Trên đời này đâu thiếu những giai nhân tuyệt sắc, tuyệt phàm. Huynh chỉ bỡn cợt muội thôi.
- Hê...Huynh nói thật lòng đó.
- Mộc Thanh Thanh chỉ là cô gái yếu đuối sống nhờ vào Túy Tiên lầu, đâu thể so sánh với những trang giai nhân mà huynh đã từng gặp qua.
- Hê... Sao muội lại nói như vậy. Đối với Cao huynh thì muội muội là tiên nữ khiến tim huynh thổn thức. Còn giai nhân nào qua được muội chứ?
Cao Điền thoạt liếc trộm về phía đám khách giang hồ rồi nhỏ giọng nói với nàng :
- Muội để mắt xem, bao nhiêu kẻ đang trố mắt cú vọ nhìn huynh đó.
Thanh Thanh thoạt ngẩng lên nhìn rảo qua một lượt. Nàng như sợ hãi cúi mặt nhìn xuống :
- Sao họ lại nhìn chăm chú như vậy?
Mông Trạch Cao Điền mỉm cười :
- Họ đang ghen với Cao huynh đó, bây nhiêu đó muội muội cũng đủ biết muội đẹp như thế nào rồi.
Cao Điền lại cúi đầu như muốn dí hai cánh mũi vào mái tóc của giai nhân :
- Huynh có phúc hơn những gã đó. Muội biết tâm trạng của huynh lúc này như thế nào không?
Nàng e lệ hơi nghiêng đầu qua một chút :
- Muội không biết... Nhưng muội sợ.
Cao Điền nhướn mày :
- Thanh Thanh sợ cái gì? Chẳng lẽ muội sợ huynh?
Nàng khẽ lắc đầu :
- Muội thấy những người kia nhìn chăm chú quá nên muội sợ.
Cao Điền cười mỉm :
- Huynh lại chẳng thấy sợ gì cả mà còn thích thú khi những con mắt cú vọ kia hau háu nhìn huynh và muội.
- Nhưng muội thấy kỳ quá. Cao huynh đừng để họ nhìn muội như vậy.
Nàng ngẩng lên nhìn Cao Điền. Vô hình trung ánh mắt của Cao Điền thộp được chiếc cổ trắng ngần gợi cảm của nàng. Hắn bất chợt cảm nhận trái tim mình náo nức kỳ lạ.
Cao Điền mỉm cười với nàng :
- Huynh sẽ đuổi bọn vô danh tiểu tốt này đi để muội không ngại nữa, được không?
Mặt hoa của nàng thoạt rủ lại rồi khẽ lắc đầu. Nàng chưa kịp mở miệng nói thì hai gã đại hán lực lưỡng rời bàn bước tới.
Một người thì sứt môi, còn kẻ kia thì chột mắt. Gã sứt môi phà ra mùi rượu nồng nặc từ cái miệng thối ủng. Gã rít lên :
- Tiểu tử... Ngươi biết đây là Ôn Đầu quan, vùng đất Thánh Linh của Song sát chứ? Khôn hồn, muốn giữ cái mạng chó của ngươi thì cút xéo ngay, để yên cho Thanh Thanh cô nương thêu thùa. Ngươi... Ngươi mà làm cho bổn đại gia nóng giận thì cái mạng chó của ngươi cũng không còn.
Nghe những lời hằn học đó, Mông Khách Cao Điền vẫn bình thản như không.
Y điểm một nụ cười mỉm, nói :
- Cao mỗ đã lâu nghe danh Song sát đất Thánh Linh, hôm nay mới được diện kiến. Hạnh ngộ... Hạnh ngộ.
Gã chột mắt hừ nhạt, nói :
- Hừ... Bọn ta mà thèm đối mặt với tiểu tử ngươi à. Ngươi không đáng để Song sát này nhìn tới.
Mông Điền nhìn qua gã chột mắt :
- Nói như thế các hạ không muốn nhìn Cao mỗ.
Gã chột mắt gật đầu. Y toan mở miệng nói thì bất thình lình Cao Điền nhích bộ, dụng luôn một thế chỉ của thủ pháp Đường Lang. Hữu thủ của Cao Điền vừa cong lại đã bung ra trông tợ nhát chém của con bọ ngựa. Thủ pháp của Mông Khách Cao Điền nhanh cực kỳ và hoàn toàn bất ngờ.
Khi gã chột mắt vừa nhác thấy thì ngón chỉ quái dị của Mông Khách Cao Điền đã bổ thẳng vào con mắt còn lại của gã.
Phập...
Gã rú lên một tiếng l*иg lộn, ôm mặt thối lui ba bộ. Miệng gào lên :
- Nhị đệ... Mắt ta đui rồi!
Tiếng thét của gã chột mắt khiến gã sứt môi thoáng hốt hoảng. Gã toan phản kích Mông Khách Cao Điền thì ngay lập tức hứng trọn một quả Nhật Tự quyền vào ngay vùng trung lộ.
Mông Khách Cao Điên chỉ dụng có bốn thành nội lực nhưng Nhật Tự quyền là tuyệt kỹ võ lâm của Đường Lang môn, nó có thể vừa công phá vừa xuyên thấu vào tử huyệt của đối phương mà bức tử.
Bộp...
Âm thanh vang lên khô khốc, gã sứt môi lỏ mắt trừng trừng, miệng há ra như con cá ngão đang mắc cạn sắp bị chết ngộp. Gã đứng như trời trồng, không thốt được tiếng nào, mồ hôi xuất hạn tuôn ướt đẫm mặt.
Mông Khách Cao Điền nhún vai cười mỉm. Nụ cười vừa tắt, y chỉ xô vào trán đối phương.
Gã sứt môi ngã ngửa ra sau, ót đập xuống sàn nhà.
Cao Điền nhìn lại Thanh Thanh.
Nàng úp mắt vào đôi ngọc thủ, hai bờ vai run nhẹ.
Cao Điền mỉm cười, cúi xuống bên nàng :
- Muội muội đừng sợ.
Gã chột mắt tiếp tục rống :
- Trời ơi, đôi mắt của ta!
Cao Điền bước đến bên y :
- Ngươi không muốn nhìn Mông Khách Cao Điền thì tiếc chỉ con mắt thối đó chứ? Hãy đem xác nhị đệ của ngươi đi đi. Đừng buộc Mông Khách Cao Điền phải bẩn tay.
Nghe Cao Điền nói, gã chột mắt như đoán được chuyện gì đã xảy ra liền lấp bấp nói :
- Nhị đệ của ta...
- Hắn chầu Diêm chúa rồi.
Cao Điền vừa nói vừa đẩy gã chột mắt về phía cái xác của gã sứt môi.
Gã chột ôm lấy gã sứt môi :
- Nhị đệ...
Cao Điền nheo mày, lấy ra một nén vàng, thảy xuống gã chột :
- Đem hắn đi!
Gã chột bậm môi một tay ôm mặt một tay kéo xác nhị đệ mò mẫm tìm lối ra.
Thanh Thanh thấy cảnh đó toan đứng lên, nhưng Mông khách Cao Điền đã giữ nàng ngồi lại.
Gã nhìn nàng nói :
- Muội muội không nhất thiết là phải động lòng với hai con quạ thối đó.
- Họ tội nghiệp quá!
- Bọn chúng tự chuốc họa vào thân thì ráng mà nhận cái quả đó.
Mông Khách Cao Điền tằng hắng, chờ cho Song sát mất dạng ngoài cửa mới ôn tồn nói với đám khách còn đang ngồi bất động bởi kết cục quá thảm thiết của Song sát.
- Đã quá nửa đêm rồi, Túy Tiên lầu tạm đóng cửa. Ngày mai sẽ bồi tiếp các vị. Hôm nay Mông Khách Cao Điền đại thiếu gia của Đường Lang môn khoản đãi các vị. Ngày mai hẹn tái kiến tại đây.
Lời của vị đại thiếu gia Đường Lang môn thốt ra, cùng với kết cục bi thảm của hai người kia khiến nó biến thành mệnh lệnh của bậc trưởng tôn ban phát cho kẻ bề dưới.
Lão bộc nhìn qua Mộc Thanh Thanh.
Nàng khẽ gật đầu.
Khách nhân sau khi nghe Cao Điền nói, cũng lật đật đứng lên khỏi bàn. Tất nhiên những người đó đều là những kẻ trong giang hồ thì sao lại không biết thế lực của Đường Lang môn, huống chi kẻ đối diện với họ lại là đại thiếu gia của Đường Lang môn với thủ pháp cực kỳ tối độc.
Có người khách sáo ôm quyền hướng về Cao Điền, trịnh trọng nói :
- Cáo từ. Hẹn ngày tái kiến.
Cao Điền gật đầu ôm quyền đáp lễ :
- Cáo biệt!
Khách nhân lũ lượt ra về. Chẳng mấy chốc Tuy Tiên lầu đã trống hoác, chỉ còn lại Mộc Thanh Thanh, lão bộc và Mông Khách Cao Điền.
Cao Điền nhìn lão bộc :
- Đêm đã khuya rồi, lão trượng chưa nghỉ sao?
Thanh Thanh nhìn lão bộc :
- Thúc thúc khép cửa đi, để Thanh Thanh bồi tiếp đại thiếu gia Cao Điền huynh.
Lão bộc gật đầu, nhanh nhẩu khép các cánh cửa lại rồi lẩn nhanh ra sau.
Mông Khách Cao Điền mỉm cười nhìn Thanh Thanh. Thần nhãn của y chợt chiếu vào chiếc khăn lụa thêu đôi bướm.
Cao Điền cầm lấy chiếc khăn lụa ngắm qua. Đập vào hai con ngươi của y là hình hai cánh bướm với màu sắc thật ôn nhu. Cạnh bên hai cánh bướm là bài phú, thơ với những dòng chữ thảo thật mềm môi, uyển chuyển.
Cao Điền lấy giọng khẽ ngâm :
Tình buồn nào thấy có vui đâu
Duyên phận nào ai dễ ghẹo nhau
Gió lạnh đâu hồn êm giấc lạnh
Hoa thu ghen mãi thuộc hơi thu
Tuyết đà để lạnh thân ngoài lửa
Bóng ác treo nghiêng bóng trước lầu
Tình cảnh dường nay phong cảnh ấy
Còn bao nhiêu nữa lại càng đau.
Cao Điền gấp khăn lụa, trao qua tay Mộc Thanh Thanh. Y nhìn Thanh Thanh từ tốn nói :
- Bài thơ này do muội viết ra à?
Thanh Thanh nhẹ gật đầu.
Cao Điền mỉm cười :
- Hay lắm, nhưng ý thơ buồn quá!
- Huynh nhận ra ý thơ buồn lắm ư?
- Rất buồn nữa. Phải chăng muội đang mang một tâm sự?
Nàng mỉm cười :
- Muội có tâm sự gì đâu?
Cao Điền bước đến đứng sát bên nàng. Y cúi đầu nói khẽ vào tai nàng :
- Muội đừng giấu huynh.
Nàng ngẩng lên nhìn Cao Điền, Không biết cố ý hay vô tình mà Thanh Thanh nhẹ thả làn hơi vào hai cánh mũi Cao Điền.
Hắn thoáng ngây người bởi làn hơi thở nhẹ tênh của nàng.
Nàng ôn nhu nói :
- Huynh nghĩ muội có buồn không?
Nàng nhẩm đọc :
Tuyết đà để lạnh thân ngoài lửa
Bóng ác treo nghiêng bóng trước lầu
Cao Điền thoạt nhíu mày :
- Ý hai câu phú đó là gì? Phải chăng muội đang ám chỉ thân phận mình.
Thanh Thanh thoạt cúi đầu nhìn xuống.
Cao Điền đặt tay lên đôi bờ vai liễu.
Nàng nói thật khẽ :
- Thân phận của muội ư? Nó chẳng khác nào một cánh hoa chỉ để cho thiên hạ ngắm mà thôi.
- Tại sao nó lại là một cánh hoa chỉ để cho người ta ngắm?
- Đã bao nhiêu lâu rồi muội ngồi đây để mọi người chiêm ngưỡng. Tất cả xem muội như một bức tranh, một cánh hoa đẹp mà không một ai thấy trong muội nỗi niềm của một người con gái đang mơ đang mộng.
- Đã có người đến trong sự suy tưởng của muội.
Nàng ngẩng lên nhìn Cao Điền :
- Muội đã chờ lâu lắm rồi, nhưng chẳng có ai cả.
- Huynh nói có đấy.
Cao Điền mỉm cười :
- Một mỹ nữ như muội tất nhiên sẽ có nhiều người ngắm và ao ước.
- Nhưng có mấy ai lọt vào đôi thu nhãn của muội đâu?
- Thanh Thanh lại nghĩ ngược lại.
- Muội nghĩ như thế nào?
- Muội đã quá mỏi mòn trong nỗi cô tịch của riêng mình, trong khi quanh mình chỉ là những con người vô tâm vô giác.
Cao Điền lắc đầu :
- Có một kẻ không vô tâm với muội.
Nàng chớp hai cánh mí cong vυ"t :
- Muội không biết người đó, người đó là ai?
Nàng nhoẻn miệng tạo một đóa hàm tiếu gợϊ ȶìиᏂ.
Cao Điền khẽ nắm đôi vai mảnh khảnh của nàng :
- Người huynh muốn nói đang đứng trước mặt muội.
Thanh Thanh tròn mắt :
- Muội không tin.
Cao Điền nhướng mày :
- Muội không tin ư?
Thanh Thanh gật đầu.
Cao Điền hỏi :
- Sao muội lại không tin?
- Huynh chỉ bỡn cợt Thanh Thanh mà thôi.
- Với một người như muội, vừa xinh đẹp vừa yếu đuối đoan trang. Huynh có thể bỡn cợt được hay sao? Mông Khách Cao Điền đâu có cái tâm ác như vậy.
Cao Điền buông một tiếng thở dài :
- Muội đừng nghĩ huynh bỡn cợt muội.
Nàng lại khẽ chớp hai cánh mi cong vυ"t :
- Một người như muội thì sao có thể để cho một đại thiếu gia Đường Lang môn để tâm được chứ. Bây giờ huynh nói thế, nhưng khi rời Túy Tiên lầu thì không còn nhớ đến muội nữa.
Cao Điền sa sầm mặt :
- Không! Cao Điền đâu phải là kẻ chơi trăng quên đèn.
Y lại buông một tiếng thở dài, rồi nói tiếp :
- Rời khỏi Đường Lang môn lần này, huynh cố ý đi tìm Liệt Hỏa Thần Nữ.
Ả ma đầu đã lấy mạng nhị đệ huynh. Trả được món nợ này rồi huynh sẽ quay về với muội.
Thanh Thanh chớp mắt :
- Huynh ra giang hồ cốt để trả hận?
Cao Điền gật đầu :
- Ả ma đầu kia gieo gió thì phải gặp bão. Sau khi thành toàn món nợ ả đã vay của Đường Lang môn, huynh sẽ tìm lại muội và chúng ta cùng về Đường Lang môn.
- Muội sợ lắm.
- Muội sợ gì?
- Những cuộc chém gϊếŧ vô nghĩa của người võ lâm.
Cao Điền mỉm cười, vuốt ve chiếc gáy của Thanh Thanh :
- Giang hồ là một cuộc tranh đoạt. Huynh có tranh đoạt mới có đặng thời khắc được gần gũi bên muội.
Nàng liếc xéo Cao Điền :
- Muội sợ ả ma đầu kia.
Cao Điền trợn mắt :
- Sao muội sợ ả ma đầu Liệt Hỏa Thần Nữ chứ.
- Muội sợ ả sẽ hớp hồn huynh. Huynh sẽ không trở lại tìm muội nữa.
Cao Điền vòng tay qua vòng tiếu yêu của nàng.
Thanh Thanh thoạt co mình lại.
Cao Điền nói :
- Thanh Thanh... Trước đây huynh không bao giờ nghĩ đến một trang nữ sắc nào cả, nhưng khi diện ngộ với muội thì huynh như lột xác. Huynh sẽ không quên muội. Huynh sẽ không quên muội. Huynh sẽ quay trở lại đây cùng với muội.
Nàng đứng lên đối mặt với Cao Điền :
- Huynh hứa với muội chứ?
Cao Điền gật đầu :
- Huynh hứa.
Nàng nhìn thẳng vào mắt Cao Điền :
- Muội sẽ đau khổ lắm, nếu như muội mất huynh.
Cùng với câu nói đó nàng vòng tay ôm lấy cổ Mông Khách Cao Điền.
Từ tấm thân trúc liễu của nàng toát ra một thứ hấp lực mà Mông Khách Cao Điền không sao kìm được dục tình đang cháy bỏng trong tâm tưởng.
Vòng tay quấn quanh tiếu yêu của Thanh Thanh được Cao Điền xiết chặt lại.
Nàng khẽ nhón chân nói khẽ :
- Chàng... Muội đau!
Cao Điền nghe nàng nói, toan nới lỏng vòng tay, nhưng Thanh Thanh vội vã cản lại :
- Huynh đừng...
Nàng nép đầu vào vai Cao Điền :
- Thanh Thanh muốn nằm gọn trong vòng tay huynh. Muội muốn làm nô nữ cho huynh. Muội không thể thiếu huynh.
Nàng ngẩng mặt lên nhìn Cao Điền.
- Muội yêu huynh nhiều lắm. Muội sẽ biến thành một nữ nô vì huynh. Muội muốn huynh hành hạ muội.
Cao Điền nhướn mày nhìn sâu vào đáy mắt nàng :
- Thanh Thanh... Huynh đâu nỡ biến nàng thành một nữ nô.
Thanh Thanh lắc đầu :
- Không... Muội là nô nữ của chàng. Thanh Thanh sẽ chết vì chàng.
Những lời êm ái thốt ra từ hai cái môi xinh xắn của Thanh thanh khiến cho Cao Điền ngỡ như mình đang nằm mộng, nghĩ thầm :
- Thì ra nàng đã để mắt đến mình. Nàng đã yêu mình.
Ý nghĩ đó khiến Cao Điền từ tốn nói :
- Thanh Thanh... Huynh sẽ đối xử tốt với muội.
Thanh Thanh áp má vào môi Cao Điền :
- Muội chỉ muốn làm nữ nô cho huynh mà thôi.
Cao Điền thích thú, hé răng cắn nhẹ vào vành tai thanh tú của nàng.
Thanh Thanh thoạt rùng mình :
- Huynh.
Cao Điền cười khẩy :
- Huynh không làm muội đau đâu.
- Vì tình yêu, muội có bị huynh hành hạ, muội cũng cam lòng. Bởi vì muội đã yêu huynh. Huynh hành hạ muội như thế nào cũng được, nhưng xin đừng để lại dấu tích trên người muội. Muội là nữ nô của huynh nhưng không muốn mình sớm biến hình một đóa hoa tàn tạ.
- Thanh Thanh...
Nàng gục đầu vào vai Cao Điền :
- Muội đã nói rồi, Thanh Thanh là nô nữ của huynh.
- Thanh Thanh... Huynh đang nằm mơ phải không?
- Đây là sự thật chứ không phải giấc mơ.
Nàng thối lại nửa bộ, và không chờ Cao Điền phải bận tay mà tự trụt bỏ xiêm y của mình. Thanh Thanh nhìn Cao Điền bằng đôi thu nhãn gợϊ ȶìиᏂ :
- Cao huynh...
Cao Điền mỉm cười :
- Thanh Thanh.
Nàng cầm tay Cao Điền tát khẽ vào má mình. Nàng vừa thực hiện động tác đó vừa nói :
- Muội trong mắt huynh như thế nào?
- Muội đẹp lắm! Huynh chưa từng nhận được cảm giác này bao giờ.
- Muội là của huynh.
Nàng lại cầm tay Cao Điền tát vào má của nàng :
- Muội là nô nữ của huynh.
Cùng với câu nói đó, nàng lại dùng tay Cao Điền tát vào bên má còn lại của nàng.
Nàng cúi mặt :
- Muội không được thanh cao phải không?
Cao Điền lắc đầu :
- Không... Với huynh muội là một thục nữ mà từ lâu huynh từng ao ước.
- Không... Thanh Thanh chỉ là nô nữ của huynh. Muốn trao thân cho huynh, để huynh hành hạ muội.
Nàng kéo Cao Điền vào sát thân thể nàng. Đôi gò bồng đảo căng phồng của Thanh Thanh áp sát vào người Cao Điền.
Đến lúc này thì Mông Khách Cao Điền đâu thể giữ được tịnh tâm. Trong huyết quản của gã là dòng hỏa tình cuộn chảy sôi sục. Cao Điền bấu mười ngón tay vào vùng tiếu yêu của Thanh Thanh.
Nàng thoạt rên khẽ, rồi ưỡn người áp sát vào hắn hơn. Nàng nhỏ nhẹ nói.
- Huynh... Muội đau lắm!
Cao Điền cười mỉm :
- Tại muội thích huynh biến muội thành nô nữ mà.
Thanh Thanh nhoẻn miệng cười :
- Thì muội đang là nô nữ của huynh.
Cao Điền không còn gì để suy tưởng nữa. Trong hiện tại tâm tưởng của y chỉ còn mỗi một ý niệm giao hoan với nàng.
Cao Điền bế xốc Thanh Thanh, rồi đặt nàng nằm xuống dưới sàn gạch. Gã ngồi bệt xuống bên cạnh nàng, dõi mắt lần theo những đường nét da thịt :
- Thanh Thanh...
- Hãy trừng phạt muội như trừng phạt một ả nô nữ đớn hèn...
Cao Điền lắc đầu.
- Huynh tôn thờ muội.
Gã thốt xong câu đó thì cúi mặt áp má vào vùng bồng đảo của Mộc Thanh Thanh.
Cao Điền nghe rõ tiếng đập thình thịch của trái tim nàng. Âm thanh thịch thịch từ l*иg ngực nàng dội vào thính nhĩ Cao Điền khiến gã ngây ngất và rạo rực, một cảm giác say tình như đến độ toàn thân như bốc nhiệt.
Cao Điền toan trút bộ trường y nho sinh của mình thì bất thình lình đôi ngọc thủ của Thanh Thanh choàng qua cổ gã.
Cao Điền ngỡ đâu nàng sẽ ghịt y xuống, nhưng ngược với ý nghĩ của Cao Điền, đại huyệt Thần Khuyết bỗng buốt nhói.
Cao Điền thốt lên một tiếng :
- Ôi... Thanh Thanh!
Y chỉ nói được bấy nhiêu, toàn thân bủn rủn mất hẳn nội lực, toàn thân như bị đóng băng cứng ngắc. Gã tròn mắt nhìn Thanh Thanh :
- Thanh Thanh muội muội...
Thanh Thanh thản nhiên nhìn Cao Điền. Ánh mắt của nàng giờ đây không còn là ánh mắt của một thục nữ đoan trang, một Mộc Thanh Thanh yếu đuối nhu mì, mà thay vào đó là ánh mắt của loài hồ ly vừa gian xảo vừa tàn nhẫn.
Nàng nắn nót bàn tay Cao Điền.
Cao Điền biến sắc lí nhí nói :
- Thanh Thanh... muội cũng biết võ công ư?
- Liệt Hỏa Thần Nữ sao lại không biết võ công?
Cao Điền xuất hạn mồ hôi, lắp bắp nói :
- Nàng chính là Liệt Hỏa Thần Nữ?
Thanh Thanh gật đầu.
- Chàng ngạc nhiên lắm ư?
- Ma nữ... Ngươi định làm gì ta?
- Thanh Thanh làm gì huynh ư?
Cao Điền mím môi mãi một lúc rồi nói :
- Ma nữ gϊếŧ ta ư?
- Tất nhiên rồi.
Nàng vuốt ve hai má Cao Điền :
- Ta thích ngươi hành hạ ta, nhưng ngươi lại không làm điều đó. Nếu chàng biết thì đã được phát lạc cùng với ta trước khi hồn chầu Diêm chúa. Chàng chưa được toại nguyện mà sớm chết kể cũng tội nghiệp.
Cao Điền rít lên bằng giọng khàn đặc :
- Ma nữ... Ta chưa muốn chết!
Thanh Thanh lắc đầu :
- Chưa có ai có được cái lệ đó một khi đã chiêm ngưỡng và làm chủ thể xác của Liệt Hỏa Thần Nữ. Thanh Thanh thích ngươi hành hạ Thanh Thanh để rồi ta sẽ phán xét lại ngươi.
Nàng đưa tay lên búi tóc rút cây trâm dài độ một gang tay.
Cây trâm vàng óng đập vào mắt Mông Khách Cao Điền khiến gã càng hồn siêu phách lạc hơn.
Gã cố lấy hết sức mới thốt nổi thành lời :
- Thanh Thanh tha cho ta lần này đi!
Thanh Thanh bật cười khanh khách.
Nàng cất ngang tràng cười như ngọc va vào nhau nhìn Cao Điền, nói :
- Chàng hãy van xin Thanh Thanh.
- Ta van xin nàng!
- Lời của chàng không thật.
Cao Điền nhăn nhó :
- Ta van nàng đó.
Thanh Thanh mỉm cười nói :
- Những gã nam nhân sao hèn yếu quá, đốn mạt quá.
Câu nói đó của nàng càng khiến Cao Điền hồn siêu phách lạc. Mặt gã xanh tái như chẳng còn giọt máu nào.
Thanh Thanh mỉm cười khi nhận ra sắc diện nhợt nhạt của Cao Điền.
Nàng bình thản cởi hộ trường y nho sinh của gã.
Nhìn thân thể Cao Điền, Thanh Thanh nhạt nhẽo nói :
- Nam tử hán.
Cao Điền bặm môi.
Thanh Thanh dí mủi cây trâm vào lỗ mũi Cao Điền, rồi nói :
- Chàng ngửi thấy mùi gì không?
Cao Điền nhìn Thanh Thanh mà toàn thân nổi đầy gai ốc. Cảm giác hãi hùng hốt hoảng xâm chiếm tâm tưởng khiến gã không sao đủ sức nói được thành lời.
Cao Điền lắp bắp :
- Ta sợ...
Thanh Thanh nhíu mày :
- Thanh Thanh hỏi chàng có ngửi được mùi hương gì không?
- Mùi hương của nàng... Mùi da thịt của nàng.
- Không phải mùi đó. Chàng phải ngửi được mùi tanh của máu.
- Thanh Thanh!
Cao Điền chỉ gọi được hai tiếng Thanh Thanh thì mũi châm thọc thẳng vào cánh mũi của gã.
Cao Điền rống lên bằng tất cả sự đau đớn tột cùng.
A...
Khi Thanh Thanh rút cây trâm ra thì một vòi máu tuôn ra từ cánh mũi của Cao Điền. Nàng nhạt nhẽo ngắm Mông Khánh Cao Điền, trong khi Cao Điền nhăn nhó đau đớn.
Thanh Thanh nói :
- Chàng đã ngửi ra mùi máu tanh rồi chứ?
- Ta ngửi ra rồi.
- Thế thì tốt. Những nam tử hán của võ lâm Trung phải đường bệ cao ngạo như Cao huynh mới đúng. Thanh Thanh biết dù có đau như thế nào huynh cũng chịu được.
- Nàng...
Gã vừa dứt câu thì mũi trâm của Thanh Thanh lại đâm thẳng vào mắt gã.
Phập...
Cao Điền rống lên l*иg lộng. Gã gào lên :
- Ma nữ hạ thủ ta đi... Gϊếŧ ta đi!
- Tất nhiên ta sẽ gϊếŧ ngươi mà.
Giọng nói của nàng nghe thật là lạnh nhạt và tàn nhẫn.
Thanh Thanh chờ cho cơn đau của Cao Điền dịu lại mới dùng cây trâm liên tục đâm vào thân thể gã.
Cao Điền hứng chịu liên tục những nhát đâm không nương tình, mỗi lần mủi châm từ tay nàng hạ xuống thì gã lại giật nảy lên với sự đau đớn khủng khϊếp.
Mông Khách Cao Điền rống mãi cho đến khi hồn gã trút khỏi xác để về chầu Diêm chúa.
Thanh Thanh từ từ đứng lên. Máu của Cao Điền bắn rưới lên người nàng. Bây giờ nếu có ai thấy được cảnh này thì hẳn không bao giờ còn có thể tơ tưởng đến trang giai nhân sắc nước hương trời của Túy Tiên lầu.
Thanh Thanh ngắm nhìn cái xác bê bết, nhầy nhụa không còn hình còn dạng của Mông Khách Cao Điền.
Nàng mỉm cười tỏ lộ sự hoan hỉ sau khi bắt người tình phải chịu cực hình thảm thiết trước khi hồn du địa phủ.
Thanh Thanh nhìn về phía cửa hậu :
- Lão nô!
Lão bộc từ phía sau tất tả chạy lên, trên tay lão là chiếc thau mạ vàng cùng một chiếc khăn lụa. Lão nhìn Cao Điền mà biết mình phải làm gì.
Lão nhúng khăn vào chậu nước rồi vắt ráo, cẩn trọng lau những vết máu dính trên cơ thể Liệt Hỏa Thần Nữ.
Động tác của lão thật tỉ mỉ, như sợ làm trầy sước làn da trắng nõn của nàng.
Lau sạch những vệt máu trên cơ thể Thanh Thanh, lão mới rửa đến đôi ngọc thủ mảnh khảnh của nàng.
Chờ cho lão làm xong phận sự, Thanh Thanh mới chỉ cái xác Cao Điền :
- Lão dọn cái thây ma ô uế này rồi hãy đi nghỉ.
Nàng ra xong mệnh lệnh đó mới rảo bước đi về phía cửa hậu phòng.
Lão nô nhìn theo Thanh Thanh, khẽ lắc đầu buông một tiếng thở dài.
Chờ cho Thanh Thanh mất dạng sau cánh cửa. Lão bộc moi trong thắt lưng một gói giấy hồng điều pha vào chậu nước. Một làn khói xanh bốc lên tỏa mùi hăng hắc.
Lão chờ cho khói ngừng bốc hẳn mới sối chậu nước lên xác Cao Điền.
Những âm thanh xèo xèo phát ra, cùng với mùi da thịt tỏa mùi khét lẹt.
Chỉ một lúc sau thi thể Cao Điền chỉ còn là một vũng nước nhầy nhầy.
Đến bây giờ lão bộc mới tiếp tục công việc dọn dẹp Túy Tiên lầu để chuẩn bị cho ngay mai.
Xem tiếp hồi 6 Hoa Sơn chưởng môn