Sau khi giấu kỹ Mạc Vô Vi, Văn Thiên Nhất tức tốc trở về Thanh Vân cung để thám thính tình hình.
Văn Thiên Nhất trốn ở một nơi cách đại điện không xa, để tránh bị phát hiện, hắn không dám ló đầu ra quan sát nhiều lần. Đúng lúc này, một thủ hạ của Sa Vấn Thiên đi từ trong đại điện ra, đi ngang qua chỗ Văn Thiên Nhất trốn, thế là hắn nhân cơ hội nhảy xổ ra, nhanh tay điểm á huyệt của của tên xui xẻo đó rồi kéo gã vào bụi rậm.
Văn Thiên Nhất giải huyệt cho tên kia, sau đó đặt tay lên yết hầu gã.
"Đừng, đừng gϊếŧ ta!" Mặt tên kia trắng bệch, lắp ba lắp bắp xin tha.
Văn Thiên Nhất híp mắt, đè thấp âm lượng: "Nói! Mạc giáo chủ thế nào rồi?"
"Mạc... Mạc Thiên Thu đã tự sát..."
"Cái gì? Mạc... Mạc giáo chủ đã..."
Tuy đã sớm đoán rằng giáo chủ khó lòng qua khỏi kiếp nạn này, nhưng khi nghe tận tai tin ông chết, Văn Thiên Nhất vẫn rất bàng hoàng.
Đây không phải là lúc đau lòng. Hắn cố đè nén tâm tình, đánh ngất tên kia. Giáo chủ tuy đã chết, nhưng thiếu chủ vẫn còn sống. Đó là huyết mạch của giáo chủ, là đứa trẻ hắn nhìn từ lúc nó còn bé xíu đến khi lớn tồng ngồng thế này. Bằng bất cứ giá nào, hắn cũng phải bảo vệ nó cho bằng được!
Lòng đã hạ quyết tâm, Văn Thiên Nhất vội vàng chạy đến nơi hắn giấu Mạc Vô Vi, giải huyệt cho cậu, sau đó vừa lay cậu dậy vừa nhỏ giọng gọi: "Vô Vi, Vô Vi, tỉnh lại mau!"
Mạc Vô Vi bị Văn Thiên Nhất lay đến tỉnh. Cậu ngơ ngác mở mắt ra, vô thức đưa tay sờ sờ gáy, tức thì một cơn đau bén nhọn ập lên não, đánh thức hoàn toàn đầu óc đang trì độn của cậu.
Mạc Vô Vi nhíu mày, vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm của Văn Thiên Nhất.
"Văn thúc thúc? Sao con lại ở đây?"
Mạc Vô Vi mông lung suy nghĩ, chợt hai mắt cậu trợn tròn, thảng thốt kêu toáng lên: "Đúng rồi! Cha, cha con bị thương nặng lắm, ông ấy thế nào rồi? Chúng ta mau đi cứu cha đi..."
"Suỵt! Nhỏ giọng chút nào!" Văn Thiên Nhất vội đặt ngón trỏ lên môi, ra hiệu cho Mạc Vô Vi.
"Bên này có động tĩnh! Mau đến đây!"
Một thủ hạ của Sa Vấn Thiên nghe được tiếng kêu của Mạc Vô Vi, lập tức kéo đồng bọn đến lùng soát.
Cả tòa Thanh Vân cung giờ đã nằm gọn trong tay Sa Vấn Thiên, còn những hộ pháp và đường chủ của Thanh Vân giáo, người thì chết, người thì bị tóm.
Kế hoạch ban đầu của Sa Vấn Thiên là khống chế Mạc Thiên Thu, ép ông khai ra tung tích của "Vô cực bí tịch", nhưng y không ngờ Mạc Thiên Thu lại tự sát không chút do dự. Ông cha đã chết, Sa Vấn Thiên chỉ còn cách ký thác hi vọng vào thằng con, bởi thế nên y mới cho người lùng sục khắp núi Thanh Vân, quyết lôi Mạc Vô Vi ra cho bằng được.
"A ha, tìm thấy hai con chuột rồi! Mau ra đây chịu trói đi!"
Văn Thiên Nhất không ngờ mình lại bị phát hiện nhanh như vậy. Vì phe đối phương đông gấp mấy lần phe mình, hắn đành cùng Mạc Vô Vi chui ra khỏi hang núi.
Văn Thiên Nhất vừa cảnh giác nhìn chằm chằm kẻ địch đến tiến lại gần mình, vừa thấp giọng nói với Mạc Vô Vi: "Vô Vi, con mau chạy đi! Ở đây cứ để ta lo!"
"Như vậy sao được?"
"Cứ mặc kệ ta, Sa Vấn Thiên sẽ không dám xuống tay với ta đâu! Không còn thời gian nữa, con mau đi đi!"
"Được rồi, vậy thúc nhớ phải cẩn thận đó!"
Dứt lời, Mạc Vô Vi co giò, nhắm mắt chạy bừa lêи đỉиɦ núi.
Thấy Mạc Vô Vi bỏ chạy, đám thuộc hạ của Sa Vấn Thiên định đuổi theo, nhưng cả đám lại bị Văn Thiên Nhất cản đường, không thể nào phân thân ra được.
Lúc này, trong đại điện, Sa Vấn Thiên đã nhận được tin báo. Y lập tức chạy đến, trong nháy mắt đã khống chế được Văn Thiên Nhất. Văn Thiên Nhất nào phải hạng hiền lành gì, đánh không lại người ta, hắn liền chuyển sang chửi ầm lên. Sa Vấn Thiên giả bộ không nghe thấy, giao hắn cho thuộc hạ áp giải về Thanh Vân cung, còn mình thì đuổi theo Mạc Vô Vi.
Tâm thần hoảng loạn khiến bước chân Mạc Vô Vi không vững, đi vài bước lại vấp té một lần, chẳng mấy chốc đã bị Sa Vấn Thiên đuổi kịp. Sa Vấn Thiên chơi trò mèo vờn chuột, vừa chắp tay lững thững theo sau Mạc Vô Vi, vừa thích thú quan sát "con chuột" đáng thương đang lê từng bước nặng nề.
Lên đến đỉnh núi, Mạc Vô Vi đã thở không ra hơi. Cậu ngã khụy xuống đất, mặt mày trắng bệch, tay chân co quắp. Cậu không nhận ra, trong tình cảnh này, chạy lêи đỉиɦ núi chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ.
Trên đỉnh núi có xây một tấm bia đá, trên có khắc bốn chữ "Thanh Vân cấm địa", đại khái là để cảnh báo nguy hiểm. Phía trước bia đá là một cái vực sâu mấy trăm trượng, dù một người có khinh công cao cường đến đâu, nếu rớt xuống thì cũng chỉ có nước tan xương nát thịt.
Sa Vấn Thiên biết chuyện này, nên y mới dám đuổi theo Mạc Vô Vi với tốc độ y chang đi dạo mát như vậy.
Kẻ thù đã ở ngay trước mắt, nhưng Mạc Vô Vi đã chẳng còn sức để chạy nữa rồi. Sa Vấn Thiên bước một bước, cậu lại sợ hãi nhích mông về sau một chút.
Cứ như vậy, Mạc Vô Vi dần dần bị ép đến gần mép vực.
"Nếu muốn rớt xuống thì ngươi cứ nhích nữa đi." Sa Vấn Thiên "tốt bụng" hét lớn nhắc nhở Mạc Vô Vi.
Mạc Vô Vi giật bắn, không dám động đậy nữa. Cậu chậm rì rì quay ra sau nhìn, lông gà lông vịt trên người lập tức nổi lên rần rần vì cái vực tối hù, sâu không thấy đáy.
Trước có Sa Vấn Thiên, sau có vực sâu thẳm, Mạc Vô Vi đang rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Mồ hôi lạnh của cậu tuôn như mưa, chẳng mấy chốc đã thấm ướt nội y.
Sa Vấn Thiên đã thấy hơi chán cái trò mèo vờn chuột, y chẳng thèm phí lời nữa, dùng khinh công nhảy đến cạnh Mạc Vô Vi, vươn tay định chộp lấy ngực cậu.
Mạc Vô Vi cả kinh, theo bản năng ngả người ra đằng sau, quên mất phía sau mình là vực thẳm. Y như rằng, chỉ nghe "A" một tiếng, bóng dáng mảnh mai của Mạc Vô Vi đã bị vực sâu nuốt gọn.
Sa Vấn Thiên vỗ trán, suýt nữa là bắt được tên nhóc này rồi. Y đành thất vọng trở lại Thanh Vân cung, từ đầu đến cuối hai chân mày y vẫn nhíu chặt vào nhau.
"Giáo chủ, chúng ta đã chiếm được núi Thanh Vân rồi, ngài còn lo lắng chuyện gì vậy ạ?" Một thủ hạ bạo gan hỏi.
Sa Vấn Thiên thở ngắn than dài, "Mục đích của bổn tọa là tìm ra "Vô cực bí tịch", còn đoạt núi Thanh Vân chỉ là tiện tay thôi. Bí tịch này chỉ có cha con Mạc Thiên Thu mới biết, nhưng giờ, một kẻ đã tự sát, một kẻ thì ngã tan xương nát thịt. Bổn tọa biết đi đâu để tìm được quyển bí tịch này bây giờ?"
Nói xong, Sa Vấn Thiên lại thở dài đầy tiếc nuối.
Khoảng khắc ngã khỏi mép vực, Mạc Vô Vi cảm thấy thân thể như biến thành một mũi tên vừa rời dây cung, lao thẳng xuống đáy vực với tốc độ chóng mặt, gió vô tình cắt qua mặt cậu, đau rát. Cậu tuyệt vọng nhắm mắt lại, chỉ mong lúc chết đừng có đau quá.
Nhưng mà, đợi mãi đợi mãi, đau đớn trong tưởng tượng vẫn chưa ập đến, thay vào đó, Mạc Vô Vi cảm thấy mình rớt trúng một cái gì đó, tuy vẫn tiếp tục rơi, nhưng tốc độ đã chậm đi trông thấy. Sau khi không còn rơi xuống nữa, cậu lại bị nảy lên do lực đàn hồi, sau đó rớt xuống vật kia, rồi lại nảy lên. Sau mấy lần như vậy, rốt cuộc Mạc Vô Vi cũng có thể dừng hẳn lại.
Mạc Vô Vi dè dặt mở mắt ra, kinh hãi phát hiện mình đang lơ lửng giữa không trung! Cậu nuốt nước bọt, rụt rè dòm xuống phía dưới, mồ hôi lạnh lại được dịp chảy ròng ròng: Dưới đó vẫn là vực sâu âm u khủng bố! Mạc Vô Vi gan bé vội vàng ngẩng đầu lên, không dám nhìn xuống thêm một lần nào nữa.