Tạ Dụ Lan cảm thấy nơi này có chút quen mắt, nhưng cẩn thận nghĩ lại, lại nghĩ không ra nguyên nhân.
Hắn quen thuộc mà mở ra tủ quần áo, thay đổi y phục dạ hành, cũng không nghĩ lại vì sao quần áo này lại mặc vừa người như thế, giống như là đặt làm theo kích cỡ của hắn vậy, hắn ở phòng trong lục tung, tìm ra một đống đồ làm người nhìn vào đỏ mặt loạn tim —— toàn là đồ chơi dùng trên giường. Có một lọ ngọc lan nho nhỏ cao, có chứa thúc giục tình đem đến cho người dùng cảm giác ‘ tiêu hồn thực cốt ’, còn có dây thừng màu đỏ thắm, hắn biết cái này, bên ngoài gọi là ‘ khốn tiên tác ’, lại không phải thật sự dùng để “Trói tiên”, mà là đem người cột ở trên giường, phối với tiêu hồn thực cốt hương làm người như tiên như say, sa vào ở tìиɧ ɖu͙© không thể tự kềm chế.
Tạ Dụ Lan nhìn đồng đồ vật “Khó coi” đầy đất, sắc mặt đen kịt, hai tròng mắt phiếm u quang, thầm nghĩ: Chủ nhân trong điện này rốt cuộc có tướng mạo thấp hèn đến cỡ nào mà lại lạm dụng thủ đoạn ti tiện bỉ ổi như vậy. Nếu cho thả rông loại người này dưới nhân gian, vậy trên đời này chẳng phải sẽ có rất nhiều người vô tội bị hại sao?
Tổ tiên Tạ gia của hắn có răn dạy: Phàm là không thể cưỡng cầu, gặp chuyện cũng không thể coi như không thấy. Chính cái gọi là đừng cho rằng việc ác nhỏ mà làm, chớ thấy việc thiện nhỏ mà bỏ qua. Hôm nay đã bị Tạ Dụ Lan hắn gặp được rồi, vậy việc này không tra đến cùng quyết không thôi.
Đang nghĩ ngợi, Tạ Dụ Lan phát hiện ngoài cửa có người tới gần, hắn vội vàng đem đồ vật hốt xuống dưới giường, xoay người muốn dòm xem bộ mặt thât của tên xấu xa này, không chừng còn có thể tóm được một ít chứng cứ. Nhưng không ngờ tới hắn mới vừa đi lên một chân liền bị dẫm hụt, đầu gối đυ.ng vào góc bàn, đau đến mồ hôi lạnh ứa ra, quen tay muốn mò hòm thuốc lại không thể hiểu nổi mà dừng lại tay.
Hắn làm gì có hòm thuốc?
Không kịp nghĩ nhiều, hắn cúi người trốn sau bồn hoa phía dưới cửa sổ, vừa mới trốn xong bên ngoài liền có người đẩy cửa mà vào.
“Kẽo kẹt” một tiếng, cửa lại nhẹ nhàng đóng lại, trong phòng một lần nữa u ám trở lại, đối phương không ngừng bước chân, đầu tiên vào trong phòng, một lát sau truyền đến tiếng động xào xạc như là đang thay quần áo.
Tạ Dụ Lan tò mò mà ló đầu ra, từ khe hở mơ hồ có thể nhìn thấy thân hình cao lớn của đối phương, áo khoác màu tím đen chảy xuống trên mặt đất, đường viền vạt áo thêu vân lãng, cổ tay áo phùng ám kim nạm vân văn, nhìn hoa lệ điệu thấp lại thập phần uy nghiêm.
Tạ Dụ Lan trong lòng thầm nghĩ: Xem chất liệu của bộ quần áo có vẻ chủ nhân của điện này rất có tiền. Không biết thủ hạ của hắn đã hại biết bao nhiêu bá tánh vô tội nữa. Nhớ đến đống đồ vật “khó coi” đầy đất kia, trong lòng Tạ Dụ Lan liền dấy lên một ngọn lửa.
Thừa dịp đối phương thay quần áo, Tạ Dụ Lan tự cho là thần không biết quỷ không hay mà mò đi ra, trở tay cầm ấm trà trên bàn, tính toán cho tên này một phát vào đầu, đánh người ngã xuống trước rồi nói sau.
Chỉ là hắn mới vừa mới vén rèm châu lên, cái tên ở đằng kia đang thay quần áo đã không thấy bóng dáng.
Tạ Dụ Lan: “?”
Cùng lúc đó, một thanh chủy thủ sắc bén lạnh lẽo nhẹ nhàng kề lên cổ hắn, hô hấp ấm áp phả đến làm vành tai Tạ Dụ Lan phát ngứa.
“Vị tiểu ca này ……” Tần Lam Chi khi nói ra lời này môi mỏng khẽ nhúc nhích tựa như đang hôn lên vành tai giống bạch ngọc kia, “Không mời mà đến, có phải hay không có chút không quá thỏa đáng?”
Tạ Dụ Lan: “……”
Tạ Dụ Lan hơi hơi nghiêng đầu, lưỡi dao kia lại kề sát lại, làm hắn nổi một thân da gà.
Tạ Dụ Lan bày ra vẻ mặt anh dũng, âm vang có lực đạo: “Ngươi cái tên ác đồ này! Hôm nay ta nhất định phải cho ngươi nhân tang câu hoạch!”
*人赃俱获 / nhân tang câu hoạch /: làm chuyện xấu thì sẽ nhận được kết quả không tốt“Ồ.” Tần Lam Chi tiếng động âm trầm từ tính, lấy sống dao nhẹ nhàng vuốt ve làn da cổ non mềm của Tạ Dụ Lan, nói, “Không biết Tần mỗ ta chỗ nào đắc tội vị tiểu ca này? Ngươi nếu không nói rõ ràng, hôm nay ta sợ là không thể thả ngươi đi rồi.”
Tạ Dụ Lan hừ một tiếng, chỉ tay xuống dưới giường: “Ngươi có mà cùng ta giả vờ vô tội! Ngươi làm cái gì! Chính ngươi rõ ràng!”
Tần Lam Chi theo nhìn theo đầu ngón tay của hắn, mơ hồ ở thấy cạnh chân một đoạn dây đỏ, hắn có chút kinh ngạc nói: “Ngươi đem nó dỡ ra làm cái gì?”
Tạ Dụ Lan vẻ mặt vô cùng đau đớn: “Ngươi cái tên hỗn đản này! Cất giấu mấy thứ này là muốn làm cái gì?! Nói! Ngươi hại bao nhiêu người?!”
Tần Lam Chi: “……”
Tần Lam Chi thu hồi chủy thủ, ngón tay dùng lực nắm cằm Tạ Dụ Lan, không rõ giận vui mà nhìn hắn: “Ngươi cho rằng ta làm cái gì? Hửm? Nói ra nghe thử xem?”
Hắn kéo dài tiếng uy hϊếp, rõ ràng nếu Tạ Dụ Lan trả lời không tốt, hắn sẽ đòi thanh toán từng việc.
Sau lưng Tạ Dụ Lan một trận lạnh lẽo, mơ hồ cảm thấy hình ảnh này tựa hồ cũng thực quen mắt, nhưng tinh tế nghĩ đến lại vô cùng mơ hồ. Trong lòng hắn cảm thấy cổ quái: Ta rõ ràng không quen biết y, vì sao lại có thể dự cảm được lúc sau sẽ phát sinh cái gì?
Tầm mắt hắn không tự chủ được liếc xuống dưới giường, lúc này hắn thậm chí cảm thấy sợi dây màu đỏ kia cũng hết sức quen mắt, cổ tay không tự giác mà nóng lên, trong đầu vô cớ hiện lên mấy cái hình ảnh mơ hồ không rõ mà làm người miệng đắng lưỡi khô.
Tần Lam Chi dán đến càng gần, nhìn từ sau lưng tư thế này giống như hoàn toàn bao bọc lấy hắn. Hắn một tay ôm lấy eo Tạ Dụ Lan, một tay nhéo cằm Tạ Dụ Lan, chóp mũi cọ qua sườn mặt nam nhân, nhẹ giọng dụ dỗ nói: “Nói, ngươi cho rằng ta làm cái gì? Ngươi muốn lấy cái thân phận gì tới nhân danh công lý xử lý ta? Hử?”
Tạ Dụ Lan nuốt ực xuống bụng một ngụm nước bọt, bụng nhỏ khó hiểu có chút nóng lên, khó chịu muốn thoát khỏi sự kiềm hãm của nam nhân nhưng trái lại lại bị siết càng chặt.
“Ngươi, ngươi vô duyên vô cớ mà, giấu, giấu nhiều loại đồ vật này nhiều thế để làm cái gì?” Tạ Dụ Lan nói, “Ta là biết đến, ngươi, ngươi không phải người tốt, ngươi là…… Ngươi là……”
Vài lời nói sắp thốt ra, rồi lại có thế nào cũng nói không được.
Trong đầu hắn rối loạn không thôi, trong chốc lát vô cùng chắc chắn Tần Lam Chi không phải người tốt, là kiểu người xấu xa bỉ ổi khắp nơi hô đánh, nhưng một chốc lát lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, hắn hẳn là biết vài thứ kia là để dùng với ai, nhưng hắn nói không ra.
Ánh mắt Tần Lam Chi u sầu, bế Tạ Dụ Lan ném lên trên giường, tiện tay từ dưới giường lấy ra “khốn tiên tác” cùng một bình sứ trắng nho nhỏ —— chính là tiêu hồn thực cốt hương kia
Còn kéo ra thêm mấy quyển xuân dương đồ, tập tranh bị mở ra trên mặt đất, nhìn lướt qua thôi cũng có thể làm người mặt đỏ miệng khô.
“Ta dùng mấy thứ này, đương nhiên là bởi vì có người thích.” Tần Lam Chi tiếng nói hơi hơi trầm thấp, tầm mắt miêu tả qua hình dáng nam nhân, đem tơ hồng quen thuộc mà buộc ở trên tay đối phương. Tơ hồng kia rất dài, một đầu buộc tay, một đầu buộc chân mà vẫn thừa, có thể cầm trong tay, cũng có thể buộc vào cột giường.
Tạ Dụ Lan nhất thời không thể động đậy, quần áo trước ngực bị kéo ra, khí lạnh thổi qua, làm điểm đỏ ngực hắn run rẩy dựng thẳng, thoạt nhìn giống như nụ hoa mới nhú đang đợi người đến hái, vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.
Tần Lam Chi một tay vòng qua tóc đen của Tạ Dụ Lan, giữ ở trong tay như đang nắm lấy tay của tình nhân, cúi đầu hôn xuống, nói: “Ngươi không có chứng cứ mà nói ta hại người khác, hiện tại đến lượt ta hỏi ngươi, ngươi là người phương nào? Chạy ta đến chỗ này làm cái gì? Ngươi……”
Hắn dừng một chút, cúi đầu để sát vào, hô hấp giữa hai người chỉ còn cách một khoảng: “Sao ngươi lại biết ta?”
Tạ Dụ Lan một bộ dáng vẻ cao ngạo, quay đầu né tránh tầm mắt đối phương: “Ta sẽ không nói cho ngươi!”
“Ồ…… Ngươi vừa không nói, vậy để cho ta nói cho.” Tần Lam Chi vặn ra cái bình sứ kia, đem tiêu hồn thực cốt hương đặt ở sườn gối, Tạ Dụ Lan ngửi được thoang thoảng mùi hương diễm kia, nhoáng cái đỏ mặt, tận lực muốn tránh đi thật xa.
Tần Lam Chi một tay kéo chặt cổ tay của hắn, một tay lôi kéo sợi dây đỏ kia, trên cao mà nhìn xuống hắn: “Ngươi tên Tạ Dụ Lan, tam công tử của Tạ gia Cẩm Thành, thiên tính thuần lương, ngây thơ hồn nhiên, không biết thế đạo nông sâu, chỉ lấy gia huấn làm hãnh diện, muốn dựa vào sức của một người gậy dựng nên sự nghiệp. Ta nói vậy có đúng không?”
Tạ Dụ Lan ngập ngừng, nhíu mày nhìn y: “Ngươi sao lại……?”
Tần Lam Chi tiếp tục nói: “ Trong tứ đại gia tộc võ lâm đông tây nam bắc, Tạ gia chính là thế gia võ lâm phương Nam, đức cao vọng trọng, đệ tử đông đảo. Tạ gia tuyệt học có hai thứ, thứ nhất là đao pháp tổ tiên của danh tướng Tạ Vân Xuyên, vang danh thiên hạ, trong chốn giang hồ được xưng ‘ Vân Lưu đao pháp ’, nó không chỉ yêu cầu có nội lực thâm hậu mà còn cần truyền nhân Cẩm Thành đao ‘ Lưu Nhất Đao ’ tự tay rèn đao, kết hợp cùng ‘ Vân Lưu đao pháp ’ mới có thể tạo ra thực lực chân chính; thứ hai chính là khinh công Tạ gia ‘ Yến Tử Sao ’, là tuyệt thế khinh công độc nhất vô nhị trong chốn võ lâm. Phương Bắc thế gia khinh công ‘Diêu Thủy Tam Thức” cũng từng đứng đầu đông tây nam bắc, nhưng khi so sánh cùng ‘ Yến Tử Sao ’ chỉ đành xếp thứ hai.
Tần Lam Chi đem gia thế của Tạ Dụ Lan như đã thuộc lòng chậm rãi nói ra, Tạ Dụ Lan càng nghe càng mở to hai mắt nhìn, một lát mới nói: “Ngươi biết ta?”
“Ta đâu chỉ là biết ngươi.” Tần Lam Chi hơi hơi cúi đầu, sợi tóc từ mặt sườn buông xuống, cùng Tạ Dụ Lan quấn quýt bên nhau, “ Đừng nói là nhà ngươi, cho dù là trên người của ngươi có bao nhiêu nốt ruồi, ta cũng đếm ra được.”
Tạ Dụ Lan ngửi tiêu hồn thực cốt hương kia, chỉ cảm thấy cả người càng ngày càng khô nóng khó chịu, hắn không nhịn được mà vặn vẹo lại bị nam nhân trên người ép tới gắt gao, hắn kiệt lực thở dốc, trên trán lấm tấm mồ hôi, giả vờ như không có việc gì nói: “Ngươi, ngươi nếu đã biết ta là ai, còn không mau nhanh thả ta ra! Nếu ta xảy ra chuyện gì, đại ca nhị ca ta sẽ không bỏ qua cho ngươi……”
“Ta đương nhiên có thể thả ngươi.” Tần Lam Chi nói, “Nhưng ngươi còn chưa nói cho ta, cớ sao lại không mời mà đến? Ngươi cho rằng Vạn Hác Cung này của ta muốn đến thì đến muốn đi thì đi dễ như vậy sao? Chẳng lẽ đại ca nhà ngươi không nhắc nhở qua phải tránh Vạn Hác Cung cách Tần Lam Chi xa xa ra à?
Tần Lam Chi……
Tạ Dụ Lan thấy hoa mắt, giống như nhìn thấy đại ca nhị ca đứng ở trong gió xuân, vừa chơi cờ vừa nói với hắn: “ Đệ muốn chơi thì chơi đi, nhưng có vài người không nên chọc vào. Vạn Hác Cung kia chính là nơi đệ không nên đến, còn có cái tên Tần Lam Chi, đệ cách hắn càng xa càng tốt……”
Gió xuân như một trận mưa rơi rả rích mà qua, thoắt chốc phồn hoa chôn vùi trong bùn đất, Tạ gia một mảnh rách nát, quang cảnh ngày xưa chẳng còn, quán nhỏ đúc đao treo tấm biển hiệu ‘ Lưu Nhất Đao ’ trong Cẩm Thành cũng đập nát.
Truyền nhân đao duy nhất mất tích từ đây, Tạ gia cũng từ đây hoàn toàn thất bại.
Hắn một mình đứng trong đám người, chỉ nghe được xung quanh người tới tới lui lui, thở dài khuyên hắn đừng so đo cùng ma giáo, nếu không bằng năng lực của hắn chỉ sợ chẳng báo được thù lại còn nộp thêm một mạng người.
“Tạ gia chỉ còn ngươi.”
“Phải hảo hảo bảo trọng thân thể.”
“Tam thiếu gia nếu có khó khăn, có thể tới Diêu gia phương Bắc của ta. Tam thiếu gia chỉ cần mang công pháp ‘ Yến Tử Sao ’ truyền cho nhà ta, chúng ta về sau chính là người một nhà.”
Cảnh tượng ngày xưa ầm ầm đổ vỡ, Tạ Dụ Lan trừng lớn mắt: “Ngươi là Ma giáo……”
Trong đôi mắt Tạ Dụ Lan minh minh diệt diệt, tựa như cháy lên vô số ngọt đèn rồi lại chợt vụt tắt.
“Ngươi là Tần Lam Chi!” Tạ Dụ Lan bỗng nhiên quát lớn một tiếng, kiệt lực giãy giụa lên, “Tần Lam Chi! Ngươi trả lại tính mạng cả nhà cho ta! Ngươi……”
Tần Lam Chi thở dài một tiếng, nắm cằm hắn cùng hắn hôn sâu. Tạ Dụ Lan há mồm muốn cắn, Tần Lam Chi lại tựa sớm đã dự đoán được, kịp thời nghiêng đầu né tránh, lúc đối phương trừng mắt nhìn qua, lại trìu mến mà hôn xuống, cùng đầu lưỡi hắn quấn quanh, khó phân ngươi ta. Trong chỗ lát phòng trong cũng chỉ còn dư lại tiêng thở dốc kịch liệt.
Tiêu hồn thực cốt hương nổi lên tác dụng, Tạ Dụ Lan chậm rãi xụi lơ, sắc mặt ửng hồng, đuôi mắt như tràn ra cánh hoa, trong mắt như một hồ nước xuân rung động đầy ắp sắp phải tuôn trào.
Ánh mắt hắn tan rã mà thở dốc, miệng lẩm bẩm, Tần Lam Chi cũng bị tiêu hồn thực cốt hương mang theo dục - niệm, một bên cởi bỏ quần áo của nam nhân một bên cúi đầu xuống nghe, chỉ nghe được đối phương nói: Ta muốn gϊếŧ ngươi…… Tần Lam Chi…… Ta gϊếŧ ngươi……
Lời thoại này thật quen tai!
Tần Lam Chi hơi hoảng thần, phảng phất như trở về thời điểm khi mới quen biết Tạ Dụ Lan.
Hắn hôn mυ"ŧ một đường dọc theo khóe miệng đến xương quai xanh, từ trên in xuống dấu răng nhợt nhạt, ngay sau đó tiếp tục đi xuống, chọc đến Tạ Dụ Lan nhẹ giọng kinh hô.
Tần Lam Chi cũng không ngẩng đầu lên, hô hấp nóng rực, trong thanh âm lại vẫn mang theo chút bất đắc dĩ cùng ủy khuất: “ Cái khác không nhớ rõ, cố tình việc này em lại nhớ rõ ràng.
Y hôn qua bụng nhỏ bằng phẳng của nam nhân, ngón tay đi xuống, Tạ Dụ Lan khuôn mặt ửng hồng phát ra rêи ɾỉ, Tần Lam Chi hôn sâu qua đi, nói: “Vậy sao em không nhớ rõ, tất cả chỉ là hiểu lầm? Ta cùng em tra án tìm hung thủ diệt môn, em ở dưới cây ngọc lan cùng ta tỏ tình, nói em thích ta, nói sẽ mãi mãi ở bên ta. Những việc này vì sao đều không nhớ?
“A…… Đừng……”
“ Cứ cố tình chỉ còn mình ta một người nhớ rõ ” Tần Lam Chi thở dài, cởi ra áo trong, bắt được tay Tạ Dụ Lan đang lộn xộn, dùng khốn tiên tác cột vào trên cột giường, đè ép lên, “Em chỉ nhớ rõ muốn gϊếŧ ta…… Dụ Lan, ta giận rồi.”
“Không cần…… Đừng…… A……”
Hai người da thịt thân cận, thân mật vô cùng, giống như giao cổ uyên ương. Tần Lam Chi than thở nói: “Phu nhân, vi phu giận rồi.”
Theo một tiếng kinh hô, màn lụa bị Tần Lam Chi một phát kéo xuống, che đậy cảnh sắc kiều diễm bên trong.
Tác giả có lời:
Không ngược, ngọt từ đầu đến đuôi, yên tâm đọc nha.