Chương 17: Nhất định là vợ nhớ ta rồi

Tuy rằng thời gian, địa điểm, nhân vật bất đồng, nhưng đồng dạng đều là vì báo thù cho người nhà, đồng dạng là không biết ai là hung thủ, đồng dạng tất cả mọi người đều đem mũi nhọn chỉ về phía Vạn Hác Cung. Nhưng bất đồng chính là, năm đó Tạ Dụ Lan không có kiểu bảo sao hay vậy, mà vẫn luôn âm thầm quan sát, danh tiếng của Vạn Hác Cung lúc đó còn tệ hơn bây giờ nhiều, cho dù hắn có hoài nghi cũng hợp lý, nhưng hắn lại không như vậy.

Hắn muốn gặp Tần Lam Chi một lần, muốn giáp mặt đối chất, muốn nghe đối phương sẽ nói như thế nào.

Còn Lý Mục Chi căn bản không phân biệt xanh đỏ đen trắng, khăng khăng là Vạn Hác Cung Độc Nhất Giới đã hạ độc, vẻ mặt kiêu căng lẫn oán giận, cứ như chuyện này đã tra ra manh mối, căn bản chẳng cần tới cái chứng cứ gì.

Ánh mắt Tần Lam Chi xa xăm, như đang lâm vào hồi ức lại như là đang suy tư điều gì đó, bọn họ đi dạo một vòng lớn ở bên ngoài, lại mua cho Tạ Dụ Lan một ít đồ ăn vặt, đến khi ám vệ tới bẩm báo, nói phu nhân đã tỉnh.

Trên đường trở về, Độc Nhất Giới suy đoán nói: “Phu nhân lúc này đột nhiên thay đổi thân phận, có thể là bởi vì trước đó họ Tiêu nhắc tới Tạ tam công tử, kí©h thí©ɧ đến hắn.”

Tần Lam Chi ừ một tiếng, trầm ngâm nói: “ Một khi nhắc đến Tạ gia, Dụ Lan rất nhanh sẽ thay đổi thân phận, cưỡng ép chính mình không được nhớ tới chuyện lúc trước. Nhưng.....cái này cùng với thân phận hiện tại của em ấy có liên quan gì sao?”

Từ khi Tạ Dụ Lan bị đυ.ng hỏng đầu, giả thiết đại vương và phi tử này đã xuất hiện rất nhiều lần.

Ngược lại giả thiết tu tiên trước đó vẫn là lần đầu tiên xuất hiện.

Chẳng lẽ là ở sau lưng y trộm xem qua thoại bản gì đó không đứng đắn? Không, vợ nhà hắn ngoan ngoãn thẹn thùng như vậy, nếu có xem nhất định cũng là bị bọn lão Lục dạy hư.

Tần Lam Chi nghĩ đến đây, mắt lạnh căm căm mà nhìn về phía sau lão Lục và Độc Nhất Giới.

Lưng lão Lục bỗng nhiên run một cái, khí lạnh xông thẳng từ trên đầu xuống, ngơ ngác nghĩ: Đang tốt đẹp mà nhỉ, ta lại nói sai gì rồi sao? Không đúng nha, ta đã kịp nói cái gì đâu?

Lão Lục trốn đến phía sau Độc Nhất Giới giống như cô vợ nhỏ đáng thương, từng vết sẹo đao trên mặt đều toát ra vẻ ấm ức.

Vào thời khắc quan trọng, Độc Nhất Giới cung cấp một cái manh mối: “ Giáo chủ, ta nghĩ như vậy. Các giả thiết khác tốt xấu gì cũng có điểm liên quan đến việc Tạ gia diệt môn, ví dụ như thích khách, tu tiên, đoán mệnh. Thích khách và tu tiên thì không nhắc nữa, rõ ràng liên quan đến án diệt môn, giả thiết thần y, có lẽ là trong tiềm thức của hắn muốn chữa khỏi cho người nhà, đoán mệnh thì có khả năng là muốn đoán trước được điềm hung của người nhà. Nhưng chỉ có giả thiết đại vương này.....”

Độc Nhất Giới sờ sờ cằm: “Cái giả thiết này so với tất cả các giả thiết khác đều không liên quan, thần tiên và đoán mệnh tốt xấu cũng ăn vài phần, nhưng giả thiết đại vương này vừa ra sân, ngoại trừ......khụ khụ, cái đó, hình như không có tác dụng gì khác.”

Tần Lam Chi cũng nghĩ như vậy, gật gù: “ Cho nên?”

Độc Nhất Giới ho khan một tiếng, thanh thanh giọng nói: “Cho nên, cái giả thiết này chỉ có thể liên quan đến......du͙© vọиɠ của phu nhân.”

Lão Lục sửng sốt, ngay sau đó ho khan sặc sụa, gắng sức kéo vạt áo của đồng bạn, liếc mắt ra hiệu —— không muốn sống nữa à! Loại lời này là thứ ngươi có thế nói sao?! Gì đó của phu nhân, là điều mà chúng ta có thể thảo luận sao?!

Coi chừng đầu người khó giữ!

Thế mà Tần Lam Chi lại không nghĩ đến cái này, y sửng sốt một chút, ngay sau đó phản ứng lại, cẩn thận tự ngẫm: Hình như có chút hợp lý

Y cong cong khóe miệng, không rõ ý tứ tươi cười chợt lóe lướt qua, lại hạ giọng nghiêm trang mà thảo luận: “Ý của ngươi là, em ấy trong lòng…… khi em ấy thích ta, ái mộ ta, nhớ ta là sẽ xuất hiện cái giả thiết này?”

Mỗi một câu nói, khoé miệng Tần Lam Chi giương lên vài phần, ngữ khí không kìm nét được có chút nhanh, khoé mắt hơi gợi lên, biểu tình từ trước đến nay sắc bén âm trầm giờ lại hiện ra vài phần xuân ấm hoa nở, nói: “ Ý của ngươi là như vậy đi?”

Độc Nhất Giới co rút khoé miệng, rũ mắt cụp mi nói: “ Đây chỉ là suy đoán của thuộc hạ.”

“ Có chút hợp lý”. Tần Lam Chi nghĩ lại một chút, rất nhiều lần vợ mình không phải là nửa đêm khuya khoắt mò vào phòng thì cũng là sau một hai hôm khi hai người chân thành thâm tình đối diện, sau bầu không khí ái muội, thì đột nhiên sẽ xuất hiện giả thiết đại vương.

Vậy nhất định là vợ nhớ ta rồi.

Một người ngoan ngoãn thẹn thùng như vậy, chỉ có thời điểm xuất hiện giả thiết đại vương mới dám cả gan nhiệt tình. Tưởng tượng đến cảnh vợ gắt gao ôm mình không buông tay, trái tim Tần Lam Chi muốn bay ra khỏi yết hầu luôn rồi.

Nhưng nhìn vẻ mặt bên ngoài của y lại chẳng lộ ra điều gì.

Tần Lam Chi trấn định tự nhiên mà gật đầu: “ Nhớ kỹ điểm này, chờ thần y đến để cho hắn có cái tham khảo. Về sau..... Nếu còn xuất hiện tình huống tương tự, chúng ta cũng có thể chuẩn bị tốt.”

Lão Lục: “......” Ngài còn muốn xuất hiện loại tình huống tương tự như thế nào nữa? Nói ra cho mọi người cùng nghe một chút xem nào?

Quay về Hoài Sơn Môn, Tạ Dụ Lan đã hoàn toàn thanh tỉnh, hắn lại trở về giả thiết thần y, để tiểu Nguyệt Nhi thay cho một bộ áo dài trắng, trắng như tuyết như ngọc, liêm khiết thanh bạch, tiên phong đạo cốt, bộ dạng nằm trong lòng ngực Tần Lam Chi nũng nịu đã hoàn toàn biến mất.

Vừa thấy người trở về, Tạ Dụ Lan vội vàng xông lên, trách cứ nói: “Đại công tử sao có thể tùy tiện ra ngoài?! Huynh hiện tại đang mang thai, không thể lông nhông chạy loạn, nếu động đến thai khí thì biết phải làm sao đây?

Tần Lam Chi: “......” Quên mất còn có cái vụ này.

Tần lam chi không nói lời nào, chỉ đem đủ thứ đồ ăn vặt mua về nhét vào trong tay Tạ Dụ Lan, dỗ dành nói: “ Thấy tiên sinh vất vả, đặc biệt đi hai cho tiên sinh chút......linh dược.”

Quả nhiên Tạ Dụ Lan một giây đã mắc mưu, nhận lấy các loại đồ ăn vặt to nhỏ làm từ quả, vui vẻ xen lẫn ngạc nhiên nói: “ Đại công tử thật có lòng!”

Cũng không biết hắn lôi một hòm thuốc nhỏ từ chỗ nào tới, đem các loại đồ ăn vặt phân loại ra bỏ vào, giống như mấy thứ này thật sự là tiên đan diệu dược gì đó, cần phải bảo quản thật tốt.

Còn dư một bình rượu mơ xanh, hắn ngửi ngửi, nhíu mày nói: “ Trước mắt thì đại công tử không thể uống rượu”

“Ta không uống.” Tần Lam Chi ôm lấy vai hắn đi về, “Biết ngươi thích ăn đồ chua ngọt, cố ý đem về cho ngươi.”

“Đa tạ đại công tử.” Tạ Dụ Lan ngượng ngùng, đuôi mắt như cánh hoa đào đỏ ửng kéo dài đến huyệt thái dương, càng thêm trong sáng thanh tú, tạo nên vẻ đẹp phong lưu của riêng mình.

Bàn tay của Tần Lam Chi không kìm được ở sau lưng đối phương khẽ vuốt, phảng phất tham luyến xúc cảm ấm áp dưới lớp quần áo, trong lòng ngứa ngáy tê dại.

Tạ Dụ Lan bị vuốt ve đến ngứa, nhích sang bên cạnh trốn đi một chút, đặt hòm thuốc xuống vẫy tay nói: “ Đến đây, ta bắt mạch cho huynh”

Tần Lam Chi vén áo ngồi, cửa phòng đóng lại, phòng trong chỉ còn hai người.

Tiểu Nguyệt Nhi canh giữ ở ngoài cửa, muốn trộm nghe ngóng một chút lại bị lão Lục ngăn cản:“

tưởng trộm đạo nghe một chút, bị lão lục ngăn cản: “ Nè, trẻ con đi ra chỗ khác chơi.”

Tiểu Nguyệt Nhi cạn lời nói: “ Vẫn coi ta là trẻ con à?”

Lão lục nhăn mày, vết sẹo trên sườn mặt càng thêm rõ ràng, nhếch miệnh nói: “ Đại cô nương càng không nên.

mặt sườn đao sẹo càng thêm rõ ràng, nhếch miệng nói: “Đại cô nương càng không nên. Đi đi, cùng ta vào trong sân ngồi một lát.”

Tiểu Nguyệt Nhi bị đẩy đi, trong miệng lẩm bẩm: “Ta còn không phải lo lắng phu nhân…… hai ngày nay cảm xúc của hắn không đúng lắm”

“ Cái này mà ngươi cũng nhìn ra được à?” sắp 72 phép biến hoá luôn rồi, còn nhìn ra được cảm xúc cái quái gì?

“Ta vẫn luôn hầu hạ phu nhân, đương nhiên ta biết.” Tiểu Nguyệt Nhi thầm nghĩ, bọn nam nhân thần kinh thô các ngươi giống hệt cổ thụ ngàn năm trên núi Vạn Hác, có thể phát hiện ra được cái gì đây?

Tiểu Nguyệt Nhi hạ giọng, khẽ thủ thỉ nói: “Phu nhân thỉnh thoảng sẽ đột nhiên ngẩn người, chính là...... Giống như đột nhiên nhớ tới gì đó, nhưng nháy mắt lại không nhớ rõ, ánh mắt trống rỗng. Mấy ngày gần đây vô cùng thường xuyên”

Lão Lục và Độc Nhất Giới nhìn nhau, Độc Nhất Giới nói: “ Xem ra xuống núi vẫn có chút tác dụng, thấy nhiều người, có thể kí©h thí©ɧ phu nhân nhớ ra một ít chuyện lúc trước”

“ Nhưng đây rốt cuộc là tốt hay là xấu?” lão Lục sờ đầu trọc, chậc lưỡi nói: “ Lỡ như kí©h thí©ɧ hỏng luôn”

“Lúc trước ở trên núi, đã là có dấu vết chuyển biến xấu.” Độc Nhất Giới thở dài: “Giả thiết tu tiên là lần đầu tiên xuất hiện, hơn nữa câu chuyện càng soạn càng hoàn chỉnh rồi. Mặc kệ có được không, dù sao chúng ta cũng phải làm chút gì đó”

Ba người ở bên này cau mày thương lượng, ở đầu bên kia trong phòng, Tạ Dụ Lan ấn sai mạch môn nhắm mắt tra xét hồi lâu, nhíu mày nói: “Không tốt lắm nha.”

Tần Lam Chi uống ngụm trà, tập mãi thành thói quen: “ Không tốt như thế nào?”

“Ta không cảm giác được mạch đập.”

“……” Thì có ấn đúng chỗ đâu, cảm giác được mới là có quỷ ấy.

Trong lòng Tần Lam Chi thở dài, duỗi tay chuẩn bị giúp “ thần y” tìm đúng vị trí, lại chẳng ngờ đến đối phương đột nhiên đứng lên, không nói câu nào nhào vào trong lòng ngực.

Cả người Tần Lam Chi cứng đờ, tim đập như nổi trống: Đột nhiên thay đổi vai diễn? Vội vàng như thế à?

Y nhịn không được lại nghĩ tới suy đoán của Độc Nhất Giới: Chẳng lẽ là ta không làm Dụ Lan thoả mãn?

Tần Lam Chi giật giật môi, một tiếng “ ái phi” chưa kịp ra khỏi miệng thì đã thấy cả người Tạ Dụ Lan chôn ở trong lòng ngực y, nghiêng tai nghe tiếng tim đập, thở phào một hơi: “ À, nơi này có.”

“……”

“Có chút nhanh nha.”

“……”

Tạ Dụ Lan ghé vào lòng ngực y ngẩng đầu nhìn lại, trong phòng tối tăm, nhan nhắc hiện lên trong tròng mắt có chút đậm, không hiểu sao làm người nhìn ra một cỗ ảo giác thâm tình.

“Mẫu tử bình an, thật tốt quá.”

“……” Nghe tim đập là nghe ra à?

Tần Lam Chi bất đắc dĩ lại dung túng, xoa xoa đầu Tạ Dụ Lan: “Có tiên sinh ở đây, ta rất yên tâm.”

Tạ Dụ Lan theo thói quen tính nghiêng đầu cọ cọ lòng bàn tay nam nhân, trước mắt bỗng chốc lướt qua hình ảnh tương tự ——

Trong Vạn Hác Cung, hắn thay một thân quần áo đen, che mặt định đến thư phòng của Tần Lam Chi tìm đồ, chỉ là còn chưa kịp tiến vào cửa lớn thư phòng đã bị Tần Lam Chi vừa vặn bắt được.

Tần Lam Chi nắm cổ áo hắn như xách cún con, ngữ khí lạnh lẽo không cảm xúc: “ Ta cho ngươi lên núi, không phải để nuôi kẻ trộm nhà”

Tạ Dụ Lan nuốt một ngụm, quay đầu muốn cắn tay Tần Lam Chi, lại bị đối phương đè đầu.

Lòng bàn tay dày rộng kia không nặng không nhẹ đặt ở đầu hắn xoa nhẹ một chút, thấp giọng nói: “ Ngươi muốn biết cái gì, ít nhất có thể tới hỏi ta, ta đều có thể nói cho ngươi. Lén lút sau lưng như vậy, sao có thể nói đến hai chữ tín nhiệm?”

Y ở bên tai Tạ Dụ Lan thở ra ngụm khí nóng, ướŧ áŧ trêu chọc: “Ngươi luôn miệng nói muốn cùng ta đối chất, hiện giờ xem ra, cũng chỉ là một tên tiểu nhân đạo đức giả.”

Tạ Dụ Lan giãy giụa một chút, cơ hồ dán đến trong lòng ngực của nam nhân, mấp máy cánh môi tái nhợt nói: “Không, không phải như thế……”

“Ta không muốn nghe ngươi giải thích.” Tần Lam Chi thả người ra, lấy khăn tay xoa xoa ngón tay, xoay người hoàn toàn đi vào trong bóng tối, chỉ sót lại dư âm cuối theo gió mà đến, “ Sáng sớm ngày mai xuống núi, đừng xuất hiện ở trước mặt ta thêm lần nữa.”

……

“Tiên sinh?” Thấy người trong lòng ngực không phản ứng, Tần Lam Chi nhíu mày dựa sát vào, “Tạ Dụ Lan?”

Tạ Dụ Lan giật mình một cái, ánh mắt trống rỗng đột nhiên tụ lại, giống như toàn bộ linh hồn được kéo lại từ nơi xa, hỗn độn mà va nhập vào thể xác.

Hô hấp và âm thanh nam nhân ở bên tai trùng hợp y như trong trí nhớ, hắn theo bản năng muốn giải thích gì đó, trong miệng lẩm bẩm: “Không phải như vậy……”

Tần Lam Chi nắm cằm hắn, làm hắn ngẩng đầu lên đối diện với mình: “Ngươi nói cái gì?”

Tạ Dụ Lan sửng sốt một lúc lâu, bắt lấy ngón tay Tần Lam Chi, tỉnh táo nói: “Ta nhớ ra rồi.”

“?”

“ Có người bệnh nặng nguy hiểm cần đến ta”. Tạ Dụ Lan rời khỏi cái ôm của Tần Lam Chi, sửa sang lại quần áo: “Việc này rất quan trọng, ta phải đi một chuyến. Cáo từ.”

Dứt lời cũng không đợi người đáp lại, xoay người liền đi, đi còn rất sốt ruột, chân lảo đảo, khi đẩy cửa còn vấp một chút.

Tần Lam Chi: “……”

Giờ lại làm sao thế???

Tác giả có chuyện muốn nói:

Tần Lam Chi: Không theo kịp tiết tấu kịch bản của vợ nhỏ, ta mệt mỏi quá.