Tấn Lỗi rốt cục nói không lại Phương Lan Sinh, Thiếu chủ đại nhân trong miệng có cả một quân đoàn ngụy biện, miệng thì lải nhải, người thì bất động trên giường giả chết, mặc cho Tấn Lỗi giúp mình cởi y phục. Tấn Lỗi bó tay, chỉ có thể cởi sạch y phục của Lan Sinh rồi giúp cậu mặc y phục sạch sẽ vào. Phương Lan Sinh tùy tiện mở rộng chân tay, muốn xem cũng mặc muốn sờ cũng kệ, chỉ lo oán hận Tấn Lỗi đối với cậu hư tình giả ý, nào biết Tấn Lỗi bối rối mắt không biết nhìn đâu mới tốt, lúc thì quay đầu lúc thì nhắm mắt, thay xong y phục cho Lan Sinh, y cũng đầu đầy mồ hôi.
Thay xong y phục mà Phương Lan Sinh vẫn còn thao thao bất tuyệt, Tấn Lỗi vất vả bình ổn hơi thở, ngồi
xuống bên giường: “Đều là ngươi nói đúng, vậy ngươi nói cho ta biết, ta phải làm thế nào ngươi mới vừa lòng?”
Tấn Lỗi thẳng thắn hỏi như vậy, Phương Lan Sinh trái lại không biết trả lời thế nào, không lẽ nói, ta không muốn ngươi coi ta là tiểu hài tử, nhưng vẫn muốn ngươi che chở ta như lúc trước, trong lòng chỉ được nghĩ tới ta, trong mắt chỉ có thể có mình ta, dù ta lạc giữa ngàn vạn người, ngươi phải vừa liếc mắt đã nhận ra được.
Những điều này Phương Lan Sinh luôn nghĩ tới, nhưng giờ lại không có cách nào nói ra, trong lòng cậu rối rắm, chỉ vào thanh đao bên hông Tấn Lỗi: “Ta muốn đao của ngươi!”
Tấn Lỗi sửng sốt: “Ngươi cần Bách Thắng đao làm gì?”
“Ta muốn lấy, ngươi chỉ cần trả lời, có cho hay là không?”, Phương Lan Sinh vốn chỉ muốn nói lảng sang chuyện khác, lúc này lại toàn tâm toàn ý cãi nhau: Tấn Lỗi coi Bách Thắng đao như bảo bối, ngày đêm bất ly thân, nghĩ đến đây Phương Lan Sinh còn có chút ghen tị, cậu chưa tới nhược quán mà Tấn Lỗi đã không chịu ngủ chung giường với cậu nữa là!
Tấn Lỗi thấy Phương Lan Sinh thẳng người, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, y chỉ biết thở dài tháo Bách Thắng đao đưa cho Lan Sinh: “Chỉ cần ngươi muốn, dù là cái gì ta đều nguyện ý cho ngươi.”
Tấn Lỗi không có mồm miệng ngọt ngào như Địch Nhân Kiệt, y không biết đùa giỡn lưu manh, ngày thường cũng không biết nói lời dễ nghe, tất nhiên cũng không nhận ra được đây là lần đầu tiên nói ra lời thâm tình đến vậy với Phương Lan Sinh.
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, Phương Lan Sinh một chút liền đỏ mặt, cảm giác hai tai nóng đến bốc cháy. Cậu nhận Bách Thắng đao, ngượng ngùng ha ha ha ha cười khan vài tiếng, bỗng nhiên lại cảm thấy vui vẻ, bực bội nhiều ngày cãi cọ với Tấn Lỗi trong phút chốc theo gió bay đi.
Cậu thuận thế làm một chuyện mà cậu chưa từng nghĩ mình sẽ làm.
Cậu nhảy dựng lên, hôn một cái lên má trái Tấn Lỗi, Tấn Lỗi không kịp phản ứng, cậu lại rèn sắt khi còn nóng, hôn thêm một cái bên má phải.
Tấn Lỗi ngây ngẩn cả người.
Phương Lan Sinh cảm giác mình cho tới bây giờ chưa từng anh khí bừng bừng như vậy!
Cậu bên hông đeo Bách Thắng đao, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đi đến Bích Sơn đường, Tấn Lỗi lơ ngơ tò tò đi theo phía sau.
Phương Lan Sinh còn chưa hiểu mình rốt cuộc đã làm gì.
Nhưng Tấn Lỗi cuối cùng cũng đã rõ.
Thương thiên ở trên, Tấn Lỗi ta có lỗi với Ngự Thiên thần giáo, có lỗi với giáo chủ đại nhân.
Tấn Lỗi trong lòng gào thét.
Hơn hai mươi năm không hiểu được, đây là yêu a.
***
Phương Lan Sinh dương dương tự đắc bước vào Bích Sơn đường, vừa vặn nghe được đoạn đối thoại của Địch Nhân Kiệt và Dương Tĩnh. Quân sư đứng phía sau Địch Nhân Kiệt, vẻ mặt khó xử nhưng cũng không ngăn cản. Phương Lan Sinh đang cao hứng thì cảm thấy thiên hạ đều thuộc về mình, đương nhiên nghe không lọt tai mấy lời này, cậu tay nắm Bách Thắng đao, lăng không nhảy lên, một cước đáp vào giữa mặt Dương Tĩnh.
“Ta không đồng ý!” Phương Lan Sinh nói.”
Địch Nhân Kiệt đung đưa tay Nguyên Phương: “Phương Nhi, ta nói hắn không nghe, huynh nói đi.”
Nguyên Phương nhíu mày, nhìn Tấn Lỗi: “Ngươi đứng ngốc ở đó làm gì?”
Tấn Lỗi đại não thiếu dưỡng khí, hận không thể lập tức quỳ gối trước mặt giáo chủ, khóc lớn tiểu nhân có lỗi với người.
Dương Tĩnh bị Phương Lan Sinh dẫm nát dưới chân, hôn mê bất tỉnh.
Một đám người ở Bích Sơn đường đưa mắt nhìn nhau.
Ngoài cửa chợt xuất hiện một người, đánh vỡ cục diện bế tắc.
“Kế của Địch đại nhân, khả thi.”
Hạ Tiểu Mai cuối cùng đã rửa mặt xong, cũng đã thay y phục, băng gạc trên cổ cũng thay cái mới, nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt, bộ dạng hữu khí vô lực.
Y vừa rồi gặp Võ Kệ trong hoa viên, kia là người y vẫn tâm tâm niệm niệm, hắn chỉ đứng từ xa nhìn y, ánh mắt gắt gao lưu luyến. Y vừa vui vẻ, lại vừa thương tâm. Vui là vì, đã nhiều năm như vậy, người kia rốt cục dám đối mặt y, nhìn thẳng y; thương tâm là vì, đã gần trong gang tấc nhưng chẳng ai nói được một lời.
Cho dù ánh mắt giao hòa, buồn vui lẫn lộn, nhưng cho dù Tiểu Mai nhìn thế nào, tựa hồ vẫn không chạm được đến tâm tư Võ Kệ.
Tiểu Mai rất hâm mộ Tấn Lỗi và Phương Lan Sinh, càng hâm mộ Địch Nhân Kiệt cùng Vương Nguyên Phương, hai người này rõ ràng cũng nhiều năm không gặp, vì sao lại có thể nhất kiến như cố.
Tiểu Mai tin lời Địch Nhân Kiệt, mặc kệ hắn toan tính cái gì đều là vì Nguyên Phương, mà có lợi cho Nguyên Phương thì cũng có lợi cho Ngự Thiên thần giáo. Huống chi vừa rồi Địch Nhân Kiệt nói chuyện với Võ Kệ, Tiểu Mai cũng nghe được nhất nhị.
Y tuy không biết nhiều về sự tình bên trong, nhưng nếu đoán không sai, “thế lực khác” mà Địch Nhân Kiệt nói, chỉ sợ chính là Thổ Phiên.
Ngự Thiên thần giáo dù sao cũng chỉ là môn phái giang hồ, không lý gì đi đối lập với quân đội một nước, hơn nữa hiện tại giáo chủ không ở đây, trách nhiệm bảo hộ người của bổn giáo, tất nhiên đều đặt trên vai họ.
Tiểu Mai bước vào, nhìn thoáng qua Dương Tĩnh dưới chân Phương Lan Sinh, lại ngẩng đầu nhìn Địch Nhân Kiệt cùng quân sư, sau đó nhẹ nhàng nói với Lan Sinh: “Thiếu chủ, trước tiên giải Dương Tĩnh về địa lao đã, sau đó đem Giả Bảo Ngọc tới đây. Tấn Lỗi, Khánh Đông đang chờ chỉ thị tiếp theo, sau khi dàn xếp tốt ngươi mang Thiếu chủ đi tìm Khánh Đông, nói cậu ta thu thập tài vật, mang giáo chúng xuống chân núi đợi, tuyệt đối không
xung đột với binh lính đang đóng dưới đó.”
Y an bài xong xuôi mới nói với Nguyên Phương: “Quân sư, Địch đại nhân, chúng ta thảo luận một chút.”
Địch Nhân Kiệt cùng Vương Nguyên Phương liếc nhau, Nguyên Phương gật gật đầu, Địch Nhân Kiệt cũng theo Hạ Tiểu Mai ra khỏi Bích Sơn đường.
Tiểu Mai dẫn hai người tới lưu ly đình, Võ Kệ vẫn đang đứng đó, như đang ngắm cảnh.
Tiểu Mai biết chuyện này liên quan đến an nguy của Ngự Thiên thần giáo, nhưng vẫn dùng hết khí lực mới kêu lên được một tiếng mỏng manh.
“Võ Kệ, lại đây.”