Chương 35: Kẻ dây dưa

“Chào buổi sáng a ~ ”

Từ Gia mới vừa cùng An Tuấn Phong trò chuyện xong, đang ra khỏi thư phòng, liền thấy Lạc Huyền Ca từ một đầu hành lang khác đi hướng thư phòng bên này, vì vậy nàng rất nhiệt tình chào hỏi Lạc Huyền Ca.

Nhưng mà Lạc đại giáo chủ khẽ gật đầu: “Chào.”

Từ Gia nghe thanh âm Lạc Huyền Ca hết sức lãnh đạm, không khỏi rùng mình một cái, sau đó lại thấy Lạc Huyền Ca đứng gõ cửa thư phòng An gia, nội tâm Từ Gia vang lên chuông báo động ngây ngẩn đứng sau lưng Lạc Huyền Ca, cho đến khi nhìn thấy cửa thư phòng bị mở ra, An Tuấn Phong tươi cười đứng ở cửa phòng mời Lạc Huyền Ca đi vào.

“Không ổn a, lão ca!” Từ Gia lần nữa vì lão ca nhà mình lo âu.



Sau khi Lạc Huyền Ca vào thư phòng, không trì hoãn quá nhiều, An Tuấn Phong lấy hợp đồng ra, Lạc Huyền Ca nhấc bút ký tên xuống. An Tuấn Phong thấy vậy cười nói: “Ngươi không sợ ta trá bẫy hại ngươi?”

“Không sợ.” Lạc Huyền Ca trả lời, hoàn toàn không thèm để ý.

An Tuấn Phong thưởng thức nhìn nàng: “Rất vui vì ngươi có thể tín nhiệm ta. Đi ra ngoài trước đã, chờ một hồi cùng nhau dùng bữa sáng, buổi trưa ngươi ở nhà bồi bồi Nhược Thủy.”

“Ừ.” Lạc Huyền Ca gật đầu đáp ứng.

An Tuấn Phong nghĩ một chút, lại bổ sung một câu: “Đúng rồi, ta không biết ngươi có ý kiến gì với Từ Gia. Nhưng mà nàng không phải cô gái xấu, ngươi có phải hiểu lầm nàng cái gì?”

“Không có.” Bản thân Lạc giáo chủ cũng không biết, nàng tại sao phải ghét Từ Gia, hận không thể đem người từ bên cạnh An Nhược Thủy vứt ra xa xa. Ừ… Tại sao phải từ bên cạnh An Nhược Thủy ném ra? Lạc giáo chủ nhíu mày một cái, nàng không biết, dù sao nói chung là không thích nhìn nàng ta dính vào An Nhược Thủy.

An Tuấn Phong cũng vô phương, chỉ đành nói giúp Từ Gia mấy lời khen: “Từ Gia từ nhỏ đã cùng chúng ta cùng nhau lớn lên, nàng rất khả ái cũng rất đơn thuần, tuy rằng nhiều lúc có chút đần độn, nhưng mà tuyệt đối không xấu bụng. Giống như tên đại ca ngốc của nàng vậy, nhìn thì có vẻ người sống chớ gần nhưng tâm địa lại đều hết sức thiện lương.”

“Ừ.” Lạc giáo chủ nhíu mày một cái, ghét nhất người tốt cái gì đó, không thể đánh không thể mắng còn phải cung phụng như tổ tông dỗ dành như bảo bối.

“À, vừa rồi Từ Gia đến tìm ta, nàng nói nàng muốn ở lại trong nước thêm chút thời gian, cũng muốn tìm việc làm tăng điểm kiến thức. Ta liền để cho nàng đi theo Nhược Thủy, làm người đại diện, ngày thường gặp chuyện gì đều có Lý Điềm phối hợp, để cho tỷ muội các nàng ở chung sống chung với nhau nhiều hơn.” An Tuấn Phong báo trước cho Lạc Huyền Ca một tiếng, tránh cho Lạc Huyền Ca luôn hiểu lầm Từ Gia.

Lạc đại giáo chủ kinh hãi ba giây, lại không nghĩ ra lời phản đối, cuối cùng chỉ có thể im lặng không lên tiếng ngây tại chỗ.

“Được rồi, chúng ta cùng nhau xuống dùng cơm đi.” An Tuấn Phong cười một tiếng.



Bên trong phòng, An Nhược Thủy đem hình quà sinh nhật mà ngày hôm qua Lý Điềm cùng Lạc Huyền Ca thay nàng thu xếp, biên tập phát lên weibo.

Bất quá những lễ vật fan hâm mộ tặng, đều đặt bên trong một nhóm 9 khung hình, vào lúc này An Nhược Thủy đem tượng gỗ Lạc Huyền Ca đưa nàng chụp chụp mười mấy tấm, chọn 9 tấm hài lòng nhất đơn độc phát riêng một bài đăng lên weibo.

Tuy rằng nội dung weibo rất đơn giản, chỉ đơn thuần chín tấm hình cùng hai chữ ‘Bút tâm’, nhưng lại đủ để trên mạng dấy lên sóng to gió lớn.

Sau khi phát weibo, An Nhược Thủy liền luôn khẩn trương mong đợi Lạc Huyền Ca phản ứng.

Cho đến khi An Nhược Thủy xuống lầu dùng cơm, nàng không dấu vết nhìn Lạc Huyền Ca một cái, ánh mắt Lạc Huyền Ca lại vẫn phong tỏa ở bát cháo thịt trước mặt.

“Chào buổi sáng.” An Nhược Thủy hướng mọi người hỏi thăm sức khỏe, Từ Gia bên cạnh nàng vui vẻ đáp lại: “Chào buổi sáng a, An An tỷ tối hôm qua ngủ có ngon không?”

“Ừ, ngủ rất ngon.” An Nhược Thủy vào ngồi, phát hiện trên bàn ăn thiếu một người: “Lý trợ lý?”

Má Lưu ở phòng bếp vừa vặn bưng điểm tâm đi ra, nghe được An Nhược Thủy hỏi Lý Điềm, má Lưu thuận miệng trả lời: “Cô nương kia sáng sớm đã thức dậy, bảo là muốn chăm chỉ làm việc, tranh thủ để tổng tài tăng thêm tiền lương cho nàng.”

“Phụt, khụ khụ…” Bên cạnh An Tuấn Phong húp cháo bị sặc ho khan, Từ Gia đưa tay thay hắn vỗ vỗ sau lưng, chờ An Tuấn Phong khá một chút mới thu hồi tay.

An Tuấn Phong cười to: “Lý trợ lý còn thật đáng yêu a. Sớm biết có thể làm nàng tràn đầy tình cảm với công việc như vậy, ta đã sớm cho nàng tăng tiền lương.”

Mấy người lại cười nói thật lâu, cuối cùng An Tuấn Phong nói một chút với An Nhược Thủy về chuyện Từ Gia muốn làm người đại diện, An Nhược Thủy cũng gật đầu đồng ý. Một bữa ăn sáng này coi như hoàn mỹ kết thúc, trừ Lạc đại giáo chủ bực bội không lên tiếng lại một bụng oán trách ra, mọi người ở đây đều hết sức vui vẻ.

Dùng xong bữa ăn sáng, Từ Gia liền theo An Tuấn Phong đi công ty, rất nhiều chuyện vẫn phải đến công ty dạo một vòng, hơn nữa thứ Từ Gia cần phải học tập có rất nhiều, may mà Từ Gia trung thực lại là loại người đã xác định chuyện gì thì không đạt mục đích không bỏ qua, nếu không An Tuấn Phong cũng không dám tùy tùy tiện tiện đem nàng an bài cho muội muội.

Má Lưu cũng đang thu thập vệ sinh phòng bếp sau đó rời khỏi nhà cũ An gia.

Trừ quản gia ở tiền viện cùng mấy vị thúc thúc làm vườn, hiện tại trạch viện An gia lớn như vậy chỉ còn lại hai người An Nhược Thủy và Lạc Huyền Ca, Lạc Huyền Ca ngồi trên ghế sa lon xem ti vi, bên cạnh An Nhược Thủy đang nhìn kịch bản nghiên cứu nhân vật.

Trong lúc đó An Nhược Thủy nhiều lần nhìn về phía Lạc Huyền Ca, nàng muốn biết Lạc Huyền Ca thấy bài viết nàng đăng trên weibo thì sẽ phản ứng gì, kết quả đợi cả buổi sáng Lạc Huyền Ca một chút phản ứng cũng không có.

An Nhược Thủy cảm thấy nàng đều sắp mắc chứng lo âu rồi, cuối cùng nàng giống như nhớ ra cái gì đó, đột nhiên buông xuống kịch bản trong tay, hỏi Lạc Huyền Ca: “Điện thoại di động của ngươi đâu?”

Lạc Huyền Ca từ trong túi lấy di động ra, đưa tới trước mặt An Nhược Thủy.

An Nhược Thủy không nhận lấy điện thoại di động, ngược lại hỏi nàng: “Ta gọi rất nhiều cuộc điện thoại cho ngươi, ngươi thấy không?”

“Không có a.” Lạc giáo chủ ấn nút mở máy, một chút phản ứng cũng không có, nghi ngờ nhìn: “Này? Sao mở không ra? Điện thoại hư sao?”

An Nhược Thủy: “Có phải là hết pin tắt máy?”

“Ngày hôm trước hết pin tắt máy, nhưng mà tối hôm qua ta có sạc điện a.” Lạc giáo chủ rất không hiểu, tại sao lại hư mất?

“Ngươi thử mở máy lại lần nữa xem.” An Nhược Thủy có chút đau đầu, nha đầu này ở trong tâm khảm nàng đã từ đầu gỗ lột xác thành ngu si.

Ma Giáo Giáo Chủ Của Ảnh Hậu tại MyTruyen[.]Com

Lạc giáo chủ đè nút nguồn, đợi mấy giây di động lên hình, tức thì bật cười: “Được rồi.”

“…” An Nhược Thủy nhìn nụ cười ngọt ngào đần độn kia, bỗng chốc không biết còn có thể nói gì: “Điện thoại tắt máy, cho dù đầy pin cũng phải mở máy lần nữa, ngươi không biết sao?”

Lạc giáo chủ lắc đầu một cái, nguyên thân không ghi nhớ loại chuyện nhỏ này, nàng làm sao mà biết.

Di động bật lên, trong nháy mắt đó Lạc giáo chủ chấn kinh đến trợn mắt há hốc mồm, phía trên có 176 cuộc gọi nhỡ, còn có 359 tin nhắn chưa đọc. WeChat cùng QQ cũng chất đầy tin, điện thoại di động chớp lóe hai cái liền tự động đen màn hình.

“…” An Nhược Thủy đột nhiên cảm thấy được an ủi, ít ra nàng chỉ gọi cho Lạc Huyền Ca mười mấy cú điện thoại.

Lạc giáo chủ hết sức lo sợ lần nữa mở di động, cẩn thận kiểm tra mỗi một tin nhắn, mỗi một cuộc gọi.

Đều là sau khi di động hết pin, người đại diện Hứa Tụ gọi tới, thậm chí còn có Giang Ý Hàm cùng Mạnh Tiểu Manh gửi tin cho nàng, bất quá các nàng cũng chỉ là thông báo Lạc Huyền Ca, Hứa Tụ tìm nàng khắp thế giới sắp báo cảnh sát rồi.

Lạc giáo chủ chỉ đành gọi điện lại cho Hứa Tụ, tiếng chuông mới vừa vang lên đối phương liền nghe điện thoại.

Hứa Tụ truyền tới thanh âm cuồng loạn: “Lạc Huyền Ca! Ngươi chết ở đâu rồi? Nhanh cút trở về cho ta!”

“…” Lạc giáo chủ lần đầu tiên bị người khiển trách như vậy, trong nháy mắt bối rối, bất quá rất mau hoàn hồn: “Được, ta lập tức đi qua.”

Lạc Huyền Ca từ ghế salon đứng lên, vội vội vàng vàng mặc áo khoác, cất điện thoại di động.

“Người đại diện tìm ta, ta phải lập tức đi công ty.”Lạc Huyền Ca đang chuẩn bị đi, lại bị An Nhược Thủy gọi lại: “Ta đưa ngươi đi.”

“Không cần.”

Lạc Huyền Ca cự tuyệt khiến tâm tình An Nhược Thủy trong nháy mắt thấp xuống, nhưng mà một giây sau Lạc Huyền Ca nói: “Ngươi quay phim rất mệt mỏi, không dễ gì có thể nghỉ ngơi, cũng không cần bôn ba, ở nhà nghỉ cho khỏe.”

“Ừ.” An Nhược Thủy trong lòng ấm áp, cũng không khăng khăng đi đưa Lạc Huyền Ca nữa: “Vậy ngươi trên đường cẩn thận.”

“Yên tâm đi.” Lạc đại giáo chủ cho rằng nàng dùng khinh công so với lái xe dễ dàng hơn, hơn nữa ra khỏi phiến núi này là có thể ngồi taxi.

Chờ Lạc Huyền Ca đi chừng hai mươi phút sau, An Nhược Thủy mới nhớ bản thân hiện tại ở nhà cũ, dân cư ở đây thưa thớt muốn bắt xe cần đi bộ nửa giờ mới có thể tới thành phố, nàng lập tức đứng dậy chuẩn bị lái xe đi giữa đường tìm Lạc Huyền Ca.

Nhưng mà vừa từ trên ghế salon đứng lên, liền nhận được Lạc Huyền Ca gửi tới tin nhắn: “Ta đã đến.” 【 kèm hình】

An Nhược Thủy nhìn Lạc Huyền Ca gửi tới hình cao ốc công ty quản lý, cười một tiếng, khả năng người này gặp người quen đi quá giang. Bất quá… hai mươi phút có phải hơi quá nhanh? Nha đầu này gặp đội đua xe sao?



Lạc Huyền Ca lần thứ hai bước vào công ty, vừa vặn ở trong thang máy vô tình gặp Giang Ý Hàm, Giang Ý Hàm hưng phấn đứng bên cạnh Lạc Huyền Ca: “Không ngờ ta sẽ ký hợp đồng cùng công ty với ngươi.”

“Ừ. Sao ngươi lại tới?” Lạc Huyền Ca hỏi.

Giang Ý Hàm: “Ngày hôm qua Hứa Tụ đi bệnh viện thăm Tiểu Manh, vừa vặn thấy ta và Bạch Liễu, nàng hỏi chúng ta có muốn cùng nàng ký hợp đồng hay không, ban đầu ta cùng Bạch Liễu chuẩn bị đi An thị, nhưng mà sau đó biết ngươi ký ở đây, chúng ta cũng theo tới. Thế nào? Chúng ta nghĩa khí không?”

“Nghĩa khí.” Lạc giáo chủ gật đầu đồng ý Giang Ý Hàm.

Giang Ý Hàm nói: “Ngày hôm qua nghe Hứa Tụ nói, tuy rằng ngươi nhận giải thưởng lớn là vai nữ chính phim truyền hình An thị đầu tư, nhưng vẫn dự định đóng gói ngươi thành ngôi sao show giải trí, nguyên bản ban đầu Hứa Tụ là dự định muốn cho ngươi cùng Tiểu Manh làm một tổ hợp, nhưng bây giờ Tiểu Manh xảy ra ngoài ý muốn, cấp trên dự định tìm một nghệ sĩ lâu năm ở công ty dẫn dắt ngươi. Một lát có thể sẽ gặp mặt, ngươi cơ trí một chút đừng đờ đẫn giống như bây giờ.”

“Ta, đờ đẫn?” Lạc giáo chủ cau mày, vẫn là lần đầu nghe có người đánh giá nàng như vậy, thật là mới mẻ độc đáo.

Giang Ý Hàm trịnh trọng gật đầu: “Ừ, về phần ta và Bạch Liễu, Bạch Liễu đại khái sẽ lấy phương thức ca sĩ xuất đạo. Ta thì không xác định, dù sao ta cũng không quá để ý.”

“Vậy tại sao ngươi muốn vào cái giới này?” Đây là câu nói dài nhất của Lạc giáo chủ sau khi vào thang máy.

Giang Ý Hàm chậm chạp không trả lời, đến khi cửa thang máy mở một khắc kia, Giang Ý Hàm lầm bầm tự giễu: “Đại khái, là muốn cách người kia gần một chút đi.”

Nội lực mạnh mẽ Lạc Huyền Ca dĩ nhiên nghe rõ ràng, bất quá cũng không có ý định tra cứu, ra khỏi thang máy chạy thẳng tới phòng làm việc của Hứa Tụ.

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴