Chương 3: Có sở trường gì

Hứa Tụ nhìn kỹ gương mặt Lạc Huyền Ca một hồi, sau đó nói với Lạc Huyền Ca: "Được rồi, sở trường tùy ý điền một cái đi." Sở trường không đáng kể, dù sao nhan giá trị đủ là được.

Lạc Huyền Ca lơ đãng thấy được tờ đăng ký khác, là của người khác để lại, mục sở trường viết đàn violon.

Chắc là nhạc khí. Lạc Huyền Ca nghĩ một chút liền ở trên mục sở trường của mình viết: Sáo trúc

Sau khi viết xong những thông tin cơ bản khác, đến lúc Lạc Huyền Ca đưa tờ đăng ký cho Hứa Tụ, Hứa Tụ thoáng liếc mắt nhìn mục sở trường.

"Ngươi thật biết thổi sáo?" Hứa Tụ tràn đầy hoài nghi.

Lạc Huyền Ca gật đầu: "Khi còn bé có một đoạn thời gian cảm thấy biết chơi nhạc một chút cũng rất thú vị, cho nên có học qua một hồi."

"Cũng được. Có thể trình diễn một bài chứ?" Hứa Tụ vẫn như cũ lo lắng, nàng sợ Lạc Huyền Ca viết sở trường chắc như đinh đóng cột, đến lúc truyền hình trực tiếp lại tự vả mặt.

Lạc Huyền Ca chỉ lặng lẽ gật đầu, nàng muốn nói nàng có thể tự sáng tác nhạc khúc, nhưng nàng cảm thấy có nói Hứa Tụ cũng không tin.

Chờ Lạc Huyền Ca chuẩn bị rời đi, Hứa Tụ đột nhiên gọi lại.

"Trận tuyển chọn này, trừ ngươi ra, còn có một vị nghệ sĩ khác dưới trướng ta cũng sẽ tham gia. Ta hy vọng đến lúc đó các ngươi có thể đoàn kết một chút." Hứa Tụ chỉ nhắc nhở chừng đó.

Mà Lạc Huyền Ca đột nhiên khẽ cười: "Là Mạnh Tiểu Manh chứ gì. Hơn nữa chuyện cuộc tuyển chọn này có thể sẽ có nội tình đằng sau, ngươi cũng không nói với nàng đúng không."

Nghe vậy Hứa Tụ lại nhìn Lạc Huyền Ca một cái, hơn nữa rất tò mò làm sao Lạc Huyền Ca biết chuyện này.

Lạc Huyền Ca thấy nàng nghi hoặc, cũng không có ý định giấu giếm, nói thẳng: "Vừa rồi thời điểm nàng ra ngoài trên mặt cười rất hưng phấn, điều này cho thấy nàng được ngươi an bài công việc rất tốt. Hơn nữa khi nàng đi ra, nhịp bước rất ổn định, bên trong có một loại khí thế hăng hái tiến lên, cho thấy nàng không biết nội tình, nàng muốn chăm chỉ cố gắng lấy được thứ hạng tốt."

"Ngươi còn biết nhìn những thứ này?" Hứa Tụ lại thêm mấy phần hứng thú với Lạc Huyền Ca, nàng còn tưởng Lạc Huyền Ca chỉ là một tiểu tân nhân có chút cốt khí mà thôi.

Lạc Huyền Ca đột nhiên thở dài: "Ta, cũng coi như đã nhìn thấu đủ loại nhân sinh rồi."

'Phụt' cười một tiếng, Hứa Tụ tiến lên vỗ vỗ bả vai nàng: "Ở nơi này của ta, không cần cân nhắc quá nhiều, công việc của ta là hết sức cố gắng tranh thủ được tài nguyên tốt cho mỗi một nghệ sĩ. Chỉ cần ngươi không đi lệch lạc không chơi đường ngang ngõ tắt, công ty vẫn có thể dễ như trở bàn tay đem ngươi chế tạo thành minh tinh hạng hai hạng ba."

Lạc Huyền Ca cười một tiếng, ấn tượng đầu tiên của nàng đối với Hứa Tụ cũng không tệ. Nhưng mà mục tiêu của nàng là minh tinh hạng nhất, cái loại đứng ở đỉnh kim tự tháp của giới giải trí đó. Bất quá những thứ này trước tiên vẫn không nên tiết lộ với bất kỳ ai, chờ thời cơ đến, dùng thực lực nói cho người khác biết là được rồi.

Giờ khắc này Lạc Huyền Ca đúng là tự tin, dẫu sao sau khi sống lại, nàng ngạc nhiên phát hiện nội lực kiếp trước không giảm chút nào, đi theo nàng tới thế giới này. Tuy rằng một mực không nghĩ ra vì sao, nhưng chỉ cần nội lực vẫn còn, Lạc Huyền Ca chung quy vẫn là Giáo chủ Ma giáo tự tin cao quý.

Rời khỏi công ty, Lạc Huyền Ca không có ý định về nhà.

Nàng bây giờ, cần tiền gấp, không chỉ vì phương diện ăn uống chi tiêu, mà còn vì tiền thuê phòng khất nợ hai tháng, quả thực nên nộp. Nếu không nàng cũng không mặt mũi trở về gặp vị chủ nhà tốt bụng kia.

Thật may thời điểm Lạc Huyền Ca đi ra tiện tay mang theo thẻ chứng minh diễn viên, đoán chừng là thói quen nguyên thân để lại.

Sau khi Lạc Huyền Ca ở trong Ảnh Thị Thành(*) đi vòng vo một hồi, đột nhiên bị một người nam nhân ngăn cản đường đi.

(*)Ảnh Thị Thành: một tòa thành chuyên dùng để đóng phim, kiểu như phim trường Hoành Điếm.

Lạc Huyền Ca lục soát trí nhớ một chút, đột nhiên kinh ngạc nhận ra nàng quen nam nhân này.

"Nhiều ngày như vậy không gặp ngươi, sao hôm nay lại tới?" Nam nhân hỏi.

Lạc Huyền Ca nhàn nhạt cười một tiếng: "Hết tiền rồi, nếu không ra liền phải chết đói ở nhà."

"Đoàn phim chúng ta thiếu vài diễn viên quần chúng, có muốn thử một chút không?" Nam nhân là một vị đội trưởng mà nguyên thân nhận thức, quan hệ với nguyên thân cũng không tệ lắm, hiện tại cũng không biết là thật thiếu người hay là muốn cứu tế Lạc Huyền Ca một chút.

Bất kể là loại nào, Lạc Huyền Ca đều quyết định đáp ứng chuyện này.

Sau khi đáp ứng, Lạc Huyền Ca tò mò hỏi: "Đoàn phim nào? Sao mùa xuân mà vẫn còn quay?"

"《Thanh Khâu》của Giang đạo, còn không phải do vài ngày trước nữ hai xảy ra chuyện sao, tiến độ của đoàn phim lập tức bị chậm lại. Hơn nữa hôm qua giao thừa, nữ chính lại xin nghỉ về nhà ăn tết. Sáng hôm nay đành phải vội vàng tiếp tục quay từ sớm."

Nam nhân ngược lại có chút oán trách, thời gian tết xuân mấy đoàn phim nơi này căn bản đều về hết, chỉ có đạo diễn điên Giang Hải Khê kia, yêu cầu tiếp tục quay.

"Nữ chính là ai a?" Lạc Huyền Ca cũng không tò mò lắm, nghe nam nhân đề cập nàng thuận miệng hỏi một câu mà thôi.

Nam nhân nhắc tới nữ chính hai mắt sáng lên: "Còn có thể là ai, An Nhược Thủy a. Trên mạng truyền đến sôi sùng sục ngươi không thấy à?"

"Ta không chú ý lắm." Lạc Huyền Ca nghe được cái tên này, đột nhiên có hơi không muốn đến đoàn phim kia lắm, dẫu sao nàng cũng không biết nên đối mặt nữ nhân kia như thế nào, càng không biết, lúc đối mặt nữ nhân kia, một ít tiềm thức nguyên thân lưu lại có ảnh hưởng đến nàng hay không. Dù sao nguyên thân cũng thật sự rất yêu nữ nhân kia, trước khi chết còn nhớ đến nàng.

Mà trong lòng nữ nhân đó, nguyên thân đại khái chỉ là 'bằng hữu' từng mấy lần có duyên gặp mặt? Có thể ngay cả bằng hữu cũng không tính.

Vừa đi vừa tán gẫu một ít chuyện không quan trọng, cuối cùng đã tới phim trường.

Náo nhiệt ở nơi này so với phía bên ngoài vắng vẻ hiện lên chệnh lệch rõ ràng, thậm chí oán khí của nhân viên làm việc trong đây, cũng cùng sự vui vẻ của vài vị du khách lẻ tẻ gần đó hình thành đối lập sắc nét.

"Ngươi đi thay quần áo đi, chờ lát nữa bên kia thiếu mấy cái thi thể. Ngươi nằm ở bên trong nước, nhiều tiền hơn nằm trên đất trống." Nam nhân vừa nói vừa kêu gọi những người khác qua chuẩn bị, một lát sau nghĩ một chút lại nói: "Mà thôi, thân thể ngươi vốn không tốt, trời lạnh thế này cũng đừng đi lăn lộn trong nước. Huống chi Giang đạo quay phim vô cùng bới lông tìm vết, màn diễn này cũng không biết khi nào mới xong, ngươi cũng đừng vì mấy chục đồng tiền làm khổ bản thân."

Lạc Huyền Ca nhìn vũng nước nhỏ kia, nếu là nguyên thân nhất định không chịu nổi, nhưng trong cơ thể nàng có nội lực mạnh mẽ, giờ phút này khẳng định không cần sợ hãi âm hàn.

Thay quần áo xong, căn cứ theo phó đạo diễn an bài, Lạc Huyền Ca đi đến nằm trong vũng nước, trong nháy mắt giá rét thấu xương tập kích vào người.

Lạc Huyền Ca run cầm cập, bắt đầu vận dụng nội lực bảo vệ bản thân.

Nhưng nàng nằm xuống không bao lâu, nam nhân vừa rồi liền tới, lời nói đều là oán trách Lạc Huyền Ca: "Sao mà cứng đầu như vậy? Tiền quan trọng hay thân thể quan trọng?"

"Đương nhiên là tiền quan trọng, đừng nói chuyện nữa, để ta chuẩn bị kỹ thuật diễn một chút!" Lạc Huyền Ca thiếu chút nữa sặc bùn đầy miệng.

Nam nhân lắc đầu liên tục: "Ngươi đến nỗi như vậy sao? Haiz, được rồi. Đường do ngươi chọn, ta cũng không can thiệp được."

Sau khi nam nhân rời khỏi, mọi người cũng đều chuẩn bị bắt đầu quay.

An Nhược Thủy cũng hoàn tất hóa trang từ phòng hóa trang đi ra, gió lạnh thổi qua, cho dù nàng mặc trên người trang phục diễn dày nặng cũng không nhịn được run lập cập.

Nhưng mà nhìn quanh bốn phía phim trường một lượt, lại phát hiện còn có một diễn viên quần chúng nằm trong vũng nước, trời lạnh như thế này thật không sao chứ?

Bất quá không đợi An Nhược Thủy nhìn kỹ, đạo diễn đã bắt đầu kêu người chuẩn bị quay.

Thời tiết lạnh giá, chẳng ai nguyện ý ở chỗ này chịu khổ, cho nên màn diễn này tất cả mọi người đều tập trung tinh thần bắt đầu quay phim. Nhưng ngặt nỗi luôn có vài người diễn không đạt tiêu chuẩn, đạo diễn Giang Hải Khê lại là một người đối với tác phẩm vạch lá tìm sâu, không cho phép nửa điểm tỳ vết.

Cho nên màn diễn đánh nhau đơn giản này, tới tới lui lui quay đến hơn ba giờ. An Nhược Thủy bởi vì tự mình ra trận, thời điểm đánh nhau gia tăng lượng vận động, cho nên ngược lại cũng không cảm giác lạnh giá bao nhiêu.

Nhưng đám diễn viên quần chúng nằm mọp trên đất đóng vai thi thể, từng người cóng đến môi tím bầm, thậm chí đều đang run run.

Đạo diễn đem ống kính quét về phía Lạc Huyền Ca trong vũng nước, chỉ thấy Lạc Huyền Ca chẳng khác gì thật sự tắt thở, nằm ở trong vũng nước một chút phản ứng cũng không có.

Tức thì có người nhỏ giọng lẩm bẩm: "Người kia sẽ không thật sự chết cóng rồi chứ."

Giang Hải Khê quay đầu trợn mắt nhìn tên nhân viên kia một cái, như cũ tiến hành quay. Chờ nam chính nói xong lời thoại của hắn, tuồng diễn này lập tức kết thúc.

Mà những 'thi thể' khác rối rít từ dưới đất nhảy bắn lên, duy chỉ có Lạc Huyền Ca không nhanh không chậm đứng dậy.

Lạc Huyền Ca cảm giác có một đạo tầm mắt luôn luôn phong tỏa trên người mình, nàng muốn bỏ qua cũng không bỏ qua được. Chỉ đành theo tầm mắt kia tìm kiếm, kết quả thấy một nữ nhân quen thuộc mà lạ lẫm đứng xa xa, ánh mắt nhìn về phía bản thân kẹp theo tức giận không có bất kỳ che giấu nào.

Ta đâu có trêu chọc nàng?

Lạc Huyền Ca ngẩn người một chút, lại nghĩ đến An Nhược Thủy trước kia nói, ở trước mặt người ngoài phải làm như không quen nhau. Vì vậy Lạc Huyền Ca vội vàng dời tầm mắt, thậm chí tận lực không để tâm đến An Nhược Thủy.

An Nhược Thủy mới vừa từ trong tay trợ lý nhận lấy khăn lông khô, lại thấy Lạc Huyền Ca tận lực nghiêng đầu qua không nhìn nàng, ngẩn người một chút liền đem khăn lông đưa cho trợ lý.

——–

Tác giả có lời muốn nói:

Tình cảm nguyên thân đối An Nhược Thủy không phải tình yêu, là chấp niệm của fan hâm mộ đối với thần tượng, giống như fan não tàn ngày ngày kêu muốn sinh khỉ con cho idol vậy.

Những thứ này ở chính văn phía sau sẽ có giải thích. Bổn văn không ngược! Rất ngọt! Thật!

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴