Chương 16: Võ lâm không còn xuất hiện nữa

Sau khi so tài nấu nướng, An Nhược Thủy liền rời đi. Dẫu sao nàng cũng chỉ lấy thân phận người hướng dẫn ra sân, trợ giúp thí sinh hoàn thành nhiệm vụ tự làm bữa trưa mà thôi.

Tuy rằng sau buổi tranh tài hình tượng của An Nhược Thủy nho nhỏ tan vỡ một chút, nhưng mà những người ái mộ nàng vẫn đều rất vui vẻ, dẫu sao đây cũng xem như lần đầu tiên An Nhược Thủy xuất hiện ở một nơi bên ngoài trường quay. Càng huống chi trù nghệ cái gì đó, đối với bất kỳ minh tinh nào, bọn họ cũng đều không cưỡng ép yêu cầu nhất định phải biết.

Nhưng mà buổi tối hôm đó, Lạc Huyền Ca lại biết được một chuyện, một chuyện lật đổ nhận thức dĩ vãng của nàng.

Buổi tối, thời điểm Giang Ý Hàm và Bạch Liễu đều chưa trở lại phòng trọ, Mạnh Tiểu Manh kéo Lạc Huyền Ca ngồi lên giường nói chuyện phiếm.

Mạnh Tiểu Manh như cũ dáng vẻ em gái mê muội, hết sức sùng bái Lạc Huyền Ca không thôi, nói: "Huyền Ca, món Cá Ngũ Cốc hôm nay ngươi làm là ai dạy ngươi?"

"Chính ta thử làm, không ai dạy ta." Lạc Huyền Ca rất nghi hoặc nhìn nàng: "Làm sao vậy?"

"Ta ở trong sách thấy qua món ăn Cá Ngũ Cốc này, nhưng mà trừ ở thời điểm Minh Hiên hoàng đế tại vị, một vị ngự trù dưới trướng hắn từng làm qua, thì không còn người nào khác biết nữa, nghe nói món ăn nổi tiếng này không người nối nghiệp, ngươi làm sao học được?" Bản thân Mạnh Tiểu Manh chính là một kẻ ăn hàng, mặc dù biết ăn lại không biết làm, nhưng mà nàng hiểu nhiều, món ăn này nàng cũng từng biết đến. Lúc ấy còn sâu sắc tiếc than món ăn không người nối nghiệp này.

Lạc Huyền Ca chần chờ một đoạn thời gian rất dài, thời điểm kiếp trước nàng sống, hoàng đế tại vị chính là Minh Hiên Đế, mà ngự trù trong miệng Mạnh Tiểu Manh, phần lớn khả năng chính là mình kiếp trước.

Nhưng mà loại cảm giác từ trong miệng người khác, xem mình như nhân vật lịch sử mà nói này, thật đúng là vi diệu vô cùng.

Lạc Huyền Ca vẫn luôn cho rằng nàng đi tới một thế giới khác, tỉnh lại về sau trước nay chưa hề nghĩ tới lịch sử, càng chưa từng ở trong đầu nguyên thân lục soát ký ức có liên quan với lịch sử.

Hiện tại nàng nỗ lực tìm tòi một phen lịch sử trong đầu nguyên thân, kinh ngạc phát hiện, nàng không phải đi đến một thế giới khác, mà là đi tới 800 năm sau.

Khi Lạc Huyền Ca tìm được những ký ức này, kinh sợ chảy mồ hôi lạnh, kỳ thực nàng đã từng chân chính sống ở thế giới này.

Lạc Huyền Ca có điều nghi hoặc, nếu 800 năm trước đã có giang hồ gió tanh mưa máu, 800 năm sau tại sao không tìm được chút dấu vết giang hồ tồn tại nào? Thậm chí trí nhớ nguyên thân không có bất kỳ hình ảnh nào liên quan tới giang hồ chân thực, giang hồ trong trí nhớ nguyên thân đều ở trong tiểu thuyết, hoặc là trong ti vi.

Giáo chủ Ma giáo đã rời khỏi giang hồ, giống như kẻ truy tìm một giấc mộng hơn nửa đời người, đột nhiên có người nói với nàng, thứ ngươi truy tìm đã sớm không tồn tại, từ sớm mấy trăm năm trước đã không còn tồn tại.

Loại cảm giác tịch mịch trong nháy mắt đem Lạc Huyền Ca bao bọc lại thật chặt, Lạc Huyền Ca trầm mặc rất lâu, thanh âm mặc dù có chút run rẩy, nhưng khống chế được rất tốt làm Mạnh Tiểu Manh không phát giác được.

"Ở thời Đại Minh có giang hồ không?" Lạc Huyền Ca hỏi.

Mạnh Tiểu Manh đột nhiên cười: "Có a, không phải người nào đó từng nói 'Có người liền có giang hồ, giang hồ không đâu không có' sao? Bất kể thời nào cũng có giang hồ."

"Đúng vậy, nơi có người liền có giang hồ. Ngươi biết Mị Ảnh Cung không?" Lạc Huyền Ca mơ hồ mang chút ít mong đợi hỏi nàng, dẫu sao đó cũng là Ma giáo nàng khổ cực cai quản cả nửa đời a.

Mạnh Tiểu Manh lắc đầu một cái: "Không biết… Huyền Ca, ngươi có chút không ổn. Có phải hôm nay mệt nhọc quá?"

"Ta không mệt, ta hỏi ngươi thêm mấy vấn đề." Lạc Huyền Ca có chút thất vọng nói.

"Ngươi hỏi đi. Chỉ cần ta biết, ta nói tất cả cho ngươi." Mạnh Tiểu Manh cười một tiếng.

Lạc Huyền Ca: "Xã hội hiện này có võ lâm giang hồ không? Có Võ lâm Minh chủ Giáo chủ Ma giáo không?"

"…" Mạnh Tiểu Manh nghẹn cười, cuối cùng không nhịn nổi: "Huyền Ca, võ lâm giang hồ ta không tìm được, bất quá võ quán trên đường chính có rất nhiều. Về phần Võ lâm Minh chủ và Ma giáo Giáo chủ mà ngươi nói, đó không phải là người trong mấy bộ phim sao?"

"Ừ. Ta đại khái hiểu rồi." Thân đã từng là một võ si, khi biết được võ thuật tồn tại chỉ dùng để cường thân kiện thể, hoặc là biểu diễn trêu đùa, nội tâm Lạc Huyền Ca một trận thê lương.

Võ công a, thứ đồ đã từng khiến nàng như mê như say. Không phải là thế giới này chưa từng xuất hiện, mà là trải qua 800 năm sau, chặt đứt truyền thừa, võ lâm giang hồ trở thành thứ chỉ tồn tại bên trong phim ảnh. Loại chuyện này, đối với nàng mà nói không thể nghi ngờ là vô cùng bi ai.

Mạnh Tiểu Manh thấy sắc mặt Lạc Huyền Ca càng ngày càng không đúng, tâm tình càng ngày càng thấp, nàng gãi gãi đầu suy nghĩ một hồi: "Huyền Ca, mặc dù không có cái loại giang hồ như trong tiểu thuyết cùng phim ảnh, nhưng mà chúng ta còn tồn tại một Cổ Võ thế gia. Hằng năm bọn họ đều sẽ có giao lưu võ thuật quốc tế, đến lúc đó ngươi có thể mua vé đi xem một chút. Chắc cũng có thể hoàn thành mộng giang hồ của ngươi."

"Cổ Võ?" Lạc Huyền Ca lặng lẽ ghi nhớ cái tên này, về sau có cơ hội nhất định đến cửa lãnh giáo một phen.

Đến rất khuya, Bạch Liễu cùng Giang Ý Hàm cũng trở lại. Mạnh Tiểu Manh ngáp ngáp thúc giục Lạc Huyền Ca sớm nghỉ ngơi một chút.



Ngày thứ ba, tâm tình Lạc Huyền Ca rõ ràng rất không đúng. Nhưng mà trừ Mạnh Tiểu Manh cùng nàng tương đối thân cận có thể mơ hồ nhận ra được một ít, những người khác đều không cảm giác được.

Ngày thứ ba không có an bài cụ thể, để cho thí sinh tự do hoạt động, có thể dùng phương thức của riêng mình kéo phiếu trên kênh trực tiếp, đến 8 giờ tối, mười vị thí sinh số phiếu thấp nhất sẽ trực tiếp bị đào thải khỏi cuộc chơi.

Buổi tối, sau 8 giờ, mười vị thí sinh tướng mạo không đẹp sở trường không tính là đặc biệt ưu tú lắm bị đào thải.

Ngày thứ tư, nội dung là quay mị lực cá nhân của các thí sinh. Các thí sinh điểm số không đạt tiêu chuẩn trực tiếp bị loại bỏ, vị huynh đệ dùng ngực đập bể đá làm Lạc giáo chủ nhớ kỹ kia, qua vòng này bị đào thải. Mà hai người Lạc Huyền Ca cùng Bạch Liễu thì thăng cấp hạng nhất hạng nhì.

Ngày thứ năm, cuộc tranh tài hôm nay tựa hồ tiến vào một giai đoạn ác liệt. Trước mắt còn dư lại 30 vị thí sinh, số phiếu của Lạc Huyền Ca như cũ dẫn đầu xa xa, bất quá Mạnh Tiểu Manh cũng không kém, đã chen vào top 5.

Sáng sớm, Mạnh Tiểu Manh vẻ mặt đầy lo lắng nhìn Lạc Huyền Ca. Đến khi hai người bạn cùng phòng khác đều rời đi, nàng mới mở miệng cùng Lạc Huyền Ca bày tỏ hết lo âu.

"Cũng không biết số phiếu của ta hiện tại bao nhiêu, mấy ngày nay từ mấy trăm người loại bỏ còn ba mươi người, cạnh tranh cũng quá lớn đi. Thật lo lắng a…"

Lạc Huyền Ca an ủi nàng: "Lo lắng cũng vô ích, nên nghĩ xem hôm nay làm sao biểu hiện tốt một chút thì hơn."

"Cũng không biết hôm nay sẽ so cái gì, ngộ nhỡ đυ.ng phải thứ ta không biết làm sao bây giờ? Chỉ còn lại ba mươi thí sinh, ngộ nhỡ số phiếu của ta xếp hạng thứ ba mươi làm sao bây giờ?" Khuôn mặt nhỏ của Mạnh Tiểu Manh ngoại trừ tràn ngập lo âu chẳng còn biểu tình gì khác.

Lạc Huyền Ca cười khẽ: "Vậy ngươi nên vui mừng, ngươi sẽ không gặp phải đối thủ mạnh như ta ở trận chung kết."

"…" Mạnh Tiểu Manh: Tuy rằng đây là sự thực, nhưng xin đừng có nói ra!

Cũng may giờ phút này chưa mở phát sóng trực tiếp, nếu không cũng không biết hai người này có bị rớt fan hay không.

Mắt thấy sắp tới thời gian truyền trực tiếp, hai người thu thập xong liền rời khỏi phòng khách, đi đến hội trường.

Ở hội trường thấy các thí sinh khác tụ năm tụm ba chung một chỗ, so sánh với ngày thứ nhất tỷ thí sở trường, hội trường hôm nay nhìn có vẻ trống vô cùng. Bất quá, mùi vị khói súng so với ngày thứ nhất càng nồng nặc hơn.

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴